Những mũi tên từng được tẩm độc đã ngừng bắn, những ngọn giáo bên dưới hiện cũng đã ngừng phóng lên, lúc này, khi đã thoát ra khỏi vòng nguy hiểm, Gia Gia mới có thể hé môi. Nó dùng tay vỗ ngực, miệng thở phù phù: "Nguy hiểm quá... Nguy hiểm quá... Suýt nữa là bị biến thành xiên thịt rồi...".
Cùng chung tâm trạng, Thiên Hồ Cổ cũng cảm thán thốt ra: "Những mũi tên, và cả những ngọn giáo đen kia nữa, uy lực thực ghê gớm".
"Ghê gớm?" Tiếng Thiên Hồ Cổ vừa mới dứt thì gần bên cạnh, thanh âm Lăng Tiểu Ngư vang lên.
Hắn lắc đầu mà rằng: "Cung tên, giáo mác đúng là rất sắc bén, tốc độ phóng ra cũng rất nhanh, tuy nhiên, theo ta nghĩ thì bầy yêu trùng kia mới thực đáng sợ".
"Yêu trùng?" - Gia Gia chỉ vào những bộ thi hài be bé trải đầy ở gần đó - "Tiểu Ngư, ý ngươi là cái đám này?".
"Ừ".
Nhận được cái gật đầu của họ Lăng, Gia Gia lúc này mới chớp chớp hàng mi, biểu lộ nghi hoặc: "Tiểu Ngư, mấy con bọ này sớm đã chết rồi mà?".
"Ta thấy".
Lăng Tiểu Ngư nói rõ hơn: "Gia Gia, sao ngươi không tưởng tượng một chút, nếu như bầy yêu trùng này còn sống, vậy thì tình cảnh vừa rồi của chúng ta sẽ có dạng gì?".
"Cái đó...".
Trong lúc Gia Gia còn đang ngẫm tính thì tiếng Lăng Tiểu Ngư tiếp tục truyền tới: "... Kẻ có thể bày ra những lớp cấm chế mà dù trải qua vô vàn tuế nguyệt vẫn còn là vấn đề nan giải đối với tu sĩ chân nhân cảnh hậu kỳ - cấp bậc đỉnh cấp của tu tiên giới hôm nay, tin tưởng yêu trùng do hắn thu thập và bố trí, năng lực cũng tuyệt đối không kém. Nói cách khác, nếu như vừa rồi được thả ra không phải một đám thi hài mà là một bầy yêu trùng còn sống, mười quá chín tính mạng của chúng ta đã gặp nguy hiểm".
...
"Nhưng mà... Tiểu Ngư, bọn chúng sớm đã chết rồi." Gia Gia suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chốt hạ.
Bên đây, cách mấy bước chân, Thiên Hồ Cổ cũng đồng quan điểm: "Đúng đấy, cho dù trước đây có lợi hại thế nào thì bây giờ yêu trùng cũng đã chết hết rồi".
Ngó thấy cả hai đều không hiểu được ý tứ của mình, Lăng Tiểu Ngư khó tránh có phần bất đắc dĩ. Hắn đưa mắt nhìn sang Thiên Hồ Nguyệt.
Chẳng biết vô tình hay hữu ý, Thiên Hồ Nguyệt lại hướng muội muội mình vạch rõ: "Cổ Cổ, cái hắn đề cập không phải sống - chết của bầy yêu trùng. Cái hắn muốn nói là sự hung hiểm ở đây, bên trong thông đạo này. Và cả những nơi khác nữa".
Thiên Hồ Cổ nghe xong, cõi lòng lại thêm phần nghi hoặc. Nàng... vẫn chưa hiểu mấy.
May sao, đúng lúc này Gia Gia lại đột nhiên thông minh lên hẳn. Nó "A" dài một tiếng, nói: "Ta biết rồi. Ý Tiểu Ngư ngươi là đang trách ta bất cẩn chứ gì?".
Lăng Tiểu Ngư im lặng. Cái im lặng của sự đồng tình.
Tỏ ra bất mãn, Gia Gia nói tiếp: "Ngươi trách ta cái gì chứ? Ban nãy nếu không phải Tiểu Ngư ngươi ví von ta là chó, khiến ta bị phân tâm thì sự thể đâu thành ra như vầy? Tất cả đều là lỗi của ngươi hết a!".
"Lỗi của ta?".
"Ừ, chính là lỗi của ngươi".
Trước sự cáo buộc này, nội tâm Lăng Tiểu Ngư thực cảm thấy có phần oan khuất. Dẫu vậy, hắn không nói thêm ở vấn đề này nữa.
Sau cái lắc đầu, hắn bảo: "Được rồi. Chúng ta đi tiếp".
...
"Gia Gia?".
"Nhường cho ngươi đi trước đó".
"Gia Gia, đừng để bụng nữa. Ngươi thừa biết pháp nhãn của ta so với linh nhãn của ngươi thì kém hơn rất nhiều mà".
"Thôi nào. Gia Gia ngươi đừng có hờn dỗi chấp nhặt...".
Ba lần bốn lượt Lăng Tiểu Ngư đã xuống nước hòng mong ai kia hồi tâm chuyển ý. Bởi lẽ hắn tự hiểu ở cái khoản xem xét, dò la này, năng lực của hắn vốn chẳng thể nào mà bì với Gia Gia nó được.
Bản thân mình, Gia Gia tất nhiên cũng hoàn toàn thấu rõ. Chính bởi thế nên nó mới dỗi hờn như vậy. Nhưng, làm cao thì làm cao, Gia Gia nó vẫn biết điểm dừng.
Kèm theo cái phẩy tay, nó nói: "Thôi được rồi, nể tình chúng ta là bằng hữu tốt, ta đây sẽ không chấp nhặt".
Nói xong, Gia Gia chuyển mình quay gót. Trong đôi mắt nó, tử quang lại một lần nữ ánh lên.
...
Dưới sự dẫn dắt của Gia Gia, đội ngũ bốn người cứ thế mà đi sâu vào bên trong thông đạo. Trên đường đi, bọn họ đã bắt gặp thêm một vài cơ quan, cạm bẫy nữa. Tuy nhiên, nhờ có linh nhãn của Gia Gia, hết thảy vẫn bình an vô sự. Ít nhất là cho tới thời điểm hiện tại.
Và, cũng chỉ tới hiện tại. Đơn giản là bởi ngay sau đó, sự an toàn, nó đã chấm dứt rồi. Đám người Lăng Tiểu Ngư, bọn họ đã vừa mới kích phát một cơ quan nhân.
Cơ quan nhân này có hình dạng khá đặc biệt. Mình mẩy tay chân của nó đều tương tự như người, thế nhưng ở phần đầu thì... nó lại mang dáng hình ma quỷ, theo đúng chuẩn "mặt xanh, nanh vàng, mắt to như miệng bát"...
Khác trước, những đội cốt binh, quái thú mà đám người Lăng Tiểu Ngư đã dẫn động, cơ quan nhân này hành động rất nhanh. Ngay khi vừa xuất hiện thì nó liền lao tới tấn công ngay.
Một tay cầm đao, một tay cầm kiếm, nó hết đâm lại chém, hết chém lại đâm, tốc độ lẫn uy lực đều kinh khủng vô cùng. Áp lực lớn tới độ khiến cho chân nhân cảnh hậu kỳ như Lăng Tiểu Ngư cũng đều phải chật vật.
...
"Gia Gia!" - Giao chiến một hồi, Lăng Tiểu Ngư vội giục - "Hợp lực giết nó!".
Đã sớm lùi lại phía sau, Gia Gia nghe được lời thúc giục thì lớn tiếng hỏi: "Tiểu Ngư, một mình ngươi không thắng được nó à?".
Thắng, Lăng Tiểu Ngư dĩ nhiên là thắng được. Nhưng... hắn không muốn tiêu tốn quá nhiều thời gian và sức lực. Cần biết, sức mạnh của cơ quan nhân này cũng chả phải chuyện đùa. Thậm chí so với chân nhân cảnh hậu kỳ còn muốn nhỉnh hơn một nấc.
"Đừng nhiều lời nữa, mau đến giúp ta!".
...
"Hmm... Coi bộ đúng là cần ta phải ra tay rồi".
Quan sát thấy cơ quan nhân không phải một đối thủ dễ xơi, Gia Gia rốt cuộc cũng thuận tình xuất thủ. Nó nâng tử tinh cầu lên, rồi nhanh chóng nhảy vào cuộc chiến.
"Xem chiêu của ta!".
"Oành!".
"Ầm!".
"Ầm!".
...
Mấy đòn vừa rồi của Gia Gia, không thể không nói uy lực rất ư mạnh mẽ. Chính chúng đã thổi bay cả mảng lớn đất đá chung quanh, khiến cho bụi mù tung bay tán loạn.
Lẫn trong khói bụi, Lăng Tiểu Ngư một bên chiến đấu, một bên bất mãn truyền âm:
"Gia Gia ngươi đánh đi đâu đấy?!".
Thần tình vô tội, Gia Gia đáp: "Thì ta đánh cơ quan nhân!".
"Ngươi đánh nó? Thế sao chưởng pháp của ngươi lại bay về phía ta?!".
"Cái đó mà ngươi cũng hỏi... Đương nhiên là bởi vì cơ quan nhân nó biết né! Tốc độ của nó rất nhanh a!".
...
"Được rồi... Gia Gia ngươi đừng chưởng nữa! Áp sát mà đánh!".
"Cái gì?! Áp sát hả?!".
"Nhắm vào đầu nó!".
"Nhắm vào đầu? Nhưng tâm trận nằm ở ngực nó mà!".
"Vậy thì đánh vào ngực!".
Cứ thế, dưới sự thúc giục của Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia từ bỏ cách tấn công cũ, thay vì ở khoảng cách xa xa, nó cố gắng tiếp cận thật gần. Mang theo tử tinh cầu, trong hình hài nhỏ nhắn, nó hết lách bên đông lại luồn bên tây, liên tục nhắm vào phần ngực của cơ quan nhân mà công kích. Bằng vào linh nhãn của mình, nó biết rõ tâm trận đang nằm ở đấy, chỉ cần phá đi thì cơ quan nhân sẽ lập tức ngừng hoạt động ngay.
Tất nhiên, ở trong quá trình Gia Gia nó nỗ lực tấn công ấy, Lăng Tiểu Ngư cũng sẽ không nhàn rỗi đứng xem. Hắn đã, và vẫn đang đánh. Mới đầu chỉ bằng tay không, nhưng về sau, khi nhận thấy cơ quan nhân quá linh hoạt, khả năng phòng ngự quá ghê gớm, Lăng Tiểu Ngư hắn đã phải dùng tới pháp bảo.
Trên tay hắn, một cây trường qua màu đen, phong cách cổ xưa với đầy những hoa văn tối nghĩa đã vừa mới hiện ra.
Đích thị là Linh Ngục Trường Qua - thứ pháp bảo vốn thuộc quyền sở hữu của Thiên Hồ Nguyệt.
...
"Hừ...".
Lặng im quan chiến, Thiên Hồ Nguyệt trông thấy bảo vật của mình được người mang ra dùng thì hừ khẽ một tiếng. Nội tâm nàng, nó thực rất không vui.
Linh Ngục Trường Qua kia là do chính mẫu thân đã ban tặng vào năm năm trước, thời điểm nàng vừa mới tiến nhập cảnh giới chân nhân hậu kỳ. Năm năm qua, Thiên Hồ Nguyệt nàng đã bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết để khiến nó nhận chủ, rồi đêm ngày bồi dưỡng, vậy mà hôm nay...
Bổn mạng pháp bảo không cánh mà bay, rơi vào trong tay ngoại tộc, một tên nhân loại bỉ ổi xấu xa. Thật là đáng giận lắm thay, đáng hận lắm thay.
"Lăng Tiểu Ngư, nếu tỷ muội ta qua được nạn này, Thiên Hồ Nguyệt ta sớm muộn gì cũng tìm ngươi tính sổ...".
Hung quang thoáng qua trong đáy mắt, Thiên Hồ Nguyệt nắm tay muội muội mình chặt hơn một chút. Cả hai tiếp tục đứng đằng sau mà theo dõi cuộc chiến.
Trong khi đó, ở đằng trước...
Trải qua hồi lâu tranh đấu, Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia rốt cuộc cũng đã thành công phá hủy tâm trận, buộc cơ quan nhân mặt xanh nanh vàng nọ phải triệt để dừng lại.
Đem Linh Ngục Trường Qua hiện đang cắm trên ngực cơ quan nhân rút ra, Lăng Tiểu Ngư thở nhẹ một hơi, nhưng chưa vội cất đi. Thay vì thu vào giới chỉ, hắn lại cắm trường qua xuống.
"Gia Gia, ngươi ổn chứ?".
"Suýt tí bị nó chém trúng, nhưng không sao, đã tránh được...".
"Gia Gia, ta có thắc mắc".
Gia Gia dùng tay lau trán, chép môi: "Ta biết Tiểu Ngư ngươi muốn hỏi cái gì".
Nó tiếp tục: "Việc này ngươi không thể trách ta được. Ta đã rất tập trung quan sát rồi a".
"Vậy sao ngươi lại không phát hiện ra cơ quan nhân này?".
"Cái đó ta làm sao biết được. Linh nhãn của ta đâu nhìn ra sự tiềm ẩn của nó".