Tiên Môn

Chương 45: Phàm Nhân Mong Manh



"Nhưng mà Tiểu Ngọc, Thiên Cơ Đan này quá trân quý. Ta nghe sư phụ nói nguyên liệu để luyện chế nó gần như đã hoàn toàn tuyệt tích... Ta...".

"Tiểu Ngư, ngươi đừng từ chối".

Bỗng chốc, giọng Dương Tiểu Ngọc trầm đi hẳn: "Thiên Cơ Đan này vốn dĩ do sư phụ chuẩn bị để ta đột phá trúc cơ, tiến vào vấn đỉnh. Nhưng ngươi nhìn xem, ta hiện đã sớm bước qua cánh cửa vấn đỉnh rồi, Thiên Cơ Đan đâu có cần thiết nữa. Huống chi...".

Nét mặt ẩn ẩn u buồn, Dương Tiểu Ngọc bộc lộ tâm tư: "Tiểu Ngư à, sinh mệnh phàm nhân ngắn ngủi lắm...".

"Phụ mẫu ta, họ đã bắt đầu già đi rồi. Mặc dù có linh đan, dược thủy phục dụng nhưng chung quy vẫn chỉ trì hoãn được phần nào, bất quá bảo lưu tướng mạo bên ngoài, chứ còn bên trong cơ thể, nguồn căn sinh mệnh... làm sao dừng lại được".

"Ta biết, rồi sẽ có một ngày họ sẽ rời xa ta... Cái ngày đó, ta thật không muốn, nhưng đó là số mệnh, điều tất yếu phải xảy ra...".

"Tiểu Ngư, ngoại trừ phụ mẫu thì ở Đào Hoa thôn này, ta cũng chỉ còn có ngươi và Yến cô cô. Ta luôn xem Yến cô cô và ngươi là thân nhân của mình...".

"Giống phụ mẫu ta, Yến cô cô không có linh căn, không thể tu luyện, chỉ là một thế tục phàm nhân với sinh mệnh rất đỗi mong manh... Linh đan có tốt, dược thủy dẫu nhiều, cuối cùng rồi cũng sẽ tới lúc trở nên vô dụng thôi...".

Ngước lên nhìn Lăng Tiểu Ngư, Dương Tiểu Ngọc nói tiếp: "Tiểu Ngư, may mà vẫn còn ngươi. Ngươi có linh căn, có thể tu hành. Chỉ cần ngươi bước vào vấn đỉnh thì thọ nguyên liền tăng lên mấy trăm năm, còn nếu thành tựu chân nhân...".

"Tiểu Ngư, tuy rằng linh căn của ngươi bất quá trung phẩm, muốn đặt chân vào cảnh giới này sẽ có chút khó khăn, nhưng ngươi yên tâm, bất cứ giá nào ta cũng nhất định giúp ngươi đột phá thành công... Sớm thôi, ta sẽ chỉ còn lại mỗi một mình ngươi là thân nhân duy nhất trên đời này, vì vậy... Tiểu Ngư, ngươi nhận lấy viên Thiên Cơ Đan này đi".

Nghe qua hết những lời thật dạ chân tâm của Dương Tiểu Ngọc, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc đã phần nào minh bạch. Quả thực so với hắn, Dương Tiểu Ngọc chín chắn và mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Thế tục phàm nhân sinh mệnh mỏng manh, Lăng Tiểu Ngư hắn há đâu chẳng biết? Hắn biết, nhưng là... hắn đã lảng tránh, vờ như không biết. Có lẽ... bởi vì hắn sợ.

Hắn sợ Lăng Ngọc Yến sẽ già nua, sợ nàng biến mất. Hắn sợ cái ngày hắn trở về cô thôn, thấy cảnh cũ còn mà người xưa đã ra đi tự lúc nào...

Tự nhủ rằng nàng vẫn còn trẻ, tự nhủ rằng năm tháng còn dài, rằng cô cô, nàng vẫn sẽ bên cạnh hắn...

Nhưng...

Dù hắn có tự nhủ bao nhiêu lần, có suy nghĩ lạc quan thêm bao nhiêu lâu thì sự thật vẫn cứ là sự thật. Năm tháng vẫn trôi, thời gian vẫn chảy, và cô cô hắn... nàng đang mỗi lúc một già đi...

Từ sau thời điểm đột phá trúc cơ, vì cái gì mà Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn tiếp tục nỗ lực tu hành, ngày đêm luyện tập đạo pháp tiên gia? Chỉ đơn giản để được thường xuyên về thăm cô cô mình hòng thỏa nỗi nhớ thương, tự tay chăm sóc nàng thôi ư?

Sâu trong thâm tâm, hắn biết: Cô cô đã và vẫn đang già đi, và rồi sẽ có một ngày, như phụ mẫu hắn, như những phàm nhân thế tục khác, nàng sẽ vĩnh viễn ra đi...

Thế đấy, Lăng Tiểu Ngư đã cố tình lờ đi một việc hiển nhiên mà bản thân mình nhận thức rõ. Và chắc chắn là hắn sẽ còn tiếp tục lảng tránh thêm nữa nếu như không có sự tác động từ Dương Tiểu Ngọc. Những lời chân tâm thật dạ nàng vừa nói ban nãy, chúng buộc hắn phải chính thức đối mặt cùng thực tại. Dẫu cho nó có quá phũ phàng đi chăng nữa.

"Yến cô cô...".

Rất đỗi hoang mang, Lăng Tiểu Ngư cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay, khẽ thốt. Thốt xong thì chìm vào trong im lặng...

...



...

Ba ngày sau.

Vị trí bây giờ đã không phải Đào Hoa thôn mà là đỉnh Trúc Kiếm. Lăng Tiểu Ngư và Dương Tiểu Ngọc, cả hai đều đã tạm biệt gia quyến mà trở lại tiên môn.

Trước cửa căn phòng thứ sáu - nơi Lăng Tiểu Ngư hiện bế quan để tiến hành đột phá, một thân ảnh mập mạp đang ngồi tựa cột, thở dài lẩm bẩm: "Haizzz... Tiểu Ngư lại bế quan tu luyện nữa rồi...".

"Mộng Kiều sư tỷ, Chí Viễn sư huynh cũng đang cắm đầu tu luyện. Cái đỉnh Trúc Kiếm này bây giờ chỉ còn lại mình ta và lão nhân gia...".

"Mà lão nhân gia này cũng kỳ, có mỗi hai thầy trò mà vẫn bắt ta phải xách nước nấu cơm. Chậc, đúng là biết làm khổ người khác...".

Chu Đại Trù càng ngẫm trong lòng lại càng cảm khái cho cái phận đồ đệ của mình. Hơn mười năm qua, tính ra đã không biết bao nhiêu lần Chu Đại Trù hắn bị vị sư phụ tính tình cổ quái kia của mình dùng đòn roi đánh đập rồi a.

"Làm trưởng bối đúng là sướng thật, muốn đánh lúc nào liền đánh lúc đó. Phải cũng đánh mà sai cũng đánh. Lão nhân gia thật biết cách ủy thế hiếp người...".

"Nếu sau này Chu Đại Trù ta trở thành chân nhân, tu luyện đến cảnh giới chí thượng... Hmm... Lúc đó có nên quay lại đánh cho lão nhân gia mấy roi không nhỉ?".

"Nhưng mà lão nhân gia tốt xấu gì cũng là sư phụ ta... Đệ tử đánh sư phụ là việc thiên lý bất dung, sẽ bị trời đánh...".

"Hmmm... Hay là lúc đó ta nên bịt mặt cải trang?... Lão nhân gia trước giờ đánh ta nhiều như vậy, ta có đánh lại vài cái chắc cũng không sao đâu. Chậc, cái mông của lão nhân gia rất là cong, đánh sướng phải biết...".

"Thật sẽ rất sướng sao?".

"Đương nhiên rồi. Cái mông của lão nhân gia...".

Chu Đại Trù nói tới đấy thì im bặt. Thoáng chốc, từ vẻ lơ đễnh suy tư, khuôn mặt hắn bỗng trở nên thất thố lạ thường.

"Ực...".

Nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn chầm chậm quay đầu.

Trong tầm mắt hắn, một thân ảnh yêu kiều dần hiện rõ. Là một cô gái tuổi độ mười tám đôi mươi, mặc tử y tinh kỳ, đường nét thanh nhã cao quý, hết sức xinh đẹp.

Không phải Lăng Thanh Trúc thì còn ai?

"L-Lão nhân gia...". - Chu Đại Trù chuyển mình đứng lên, e ngại cất tiếng - "Người tới hồi nào vậy?".

"À, cũng không lâu đâu, chỉ vừa đủ để nghe có kẻ nào đó đang ấp ủ ý định đòi đánh cái mông ta thôi".

Thôi xong rồi... Xong rồi...

Lòng thầm hô không ổn, Chu Đại Trù cấp tốc suy nghĩ. Cuối cùng, chả biết tính thế nào, từ e sợ, hắn đột nhiên đổi sang tức giận: "To gan thật! Kẻ này to gan thật! Lão nhân gia xinh đẹp rạng ngời, tài trí vô song, anh minh thần võ, là bậc cao nhân trong cao nhân như vầy mà lại có kẻ dám ôm ý định đòi đánh cái mông lão nhân gia... Tên này chắc chắn là chán sống rồi!".

"Nhưng mà lão nhân gia...".

Thanh âm hạ thấp, Chu Đại Trù thu liễm cơn giận vừa ngụy trang, tỏ vẻ chân thành: "Lão nhân gia là cao nhân, là đại nhân. Mà đại nhân thì đại lượng, nếu tự mình động tay động chân thì sẽ khó coi lắm. Hay là như vầy, lão nhân gia cứ để cái tên khốn kiếp ngông cuồng kia cho đệ tử lo liệu. Đệ tử nhất định sẽ cho hắn một bài học, cảnh báo hắn từ nay về sau phải biết kính trên nhường dưới, một lòng tôn kính lão nhân gia".

"Ồ, Chu Đại Trù, tiểu tử ngươi muốn thay nhân gia đi giáo huấn kẻ kia à...".

Trên mặt ý cười mỗi lúc một đậm, Lăng Thanh Trúc nhấc chân bước tới. Cùng với đó, một thanh trường kiếm màu đen cũng nhanh chóng hiện ra trong tay nàng.

"Soạt!".

Trông thấy món đồ vật quen thuộc nọ, Chu Đại Trù gan đâu dám ở lại, lập tức quay đầu bỏ chạy bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Chỉ là... hắn chạy được sao?

Ngay khi chân hắn vừa xoay thì từ phía sau, Lăng Thanh Trúc cũng liền hành động. Nàng gọi ra một sợi dây dài màu vàng kim, tung về trước.

Nháy mắt, thân hình mập mạp của Chu Đại Trù tức khắc bị giữ, từ không trung rơi xuống mặt đất.

"Ui da...!".

"Hừ!".

Đổi cười làm giận, Lăng Thanh Trúc tiến sát Chu Đại Trù hiện đã bị dây dài trói chặt, hung hăng nói ra: "Cái thằng mập ngươi đúng là càng ngày càng to gan mà, lại dám ấp ủ ý định đánh mông sư phụ ngươi...".

"Lão nhân gia à, thật là oan cho con quá! Lúc nãy con chỉ là nhất thời nghĩ ngợi linh tinh, tuyệt không có ý bất kính với lão nhân gia a...".

"Không có ý bất kính? Cái thằng mập ngươi tính lừa ai đấy?".

"Lão nhân gia, con nói thật đấy. Con làm sao dám xúc phạm lão nhân gia được. Lão nhân gia là sư phụ con mà...".

"Lúc nãy nói muốn đánh mông ta, giờ lại bảo không dám xúc phạm, không có ý bất kính... Cái thằng mập ngươi hay quá nhỉ?".

"Lão nhân gia, đánh cũng có nhiều loại a. Như đánh ghét này, đánh giận này, đánh thương này, đánh yêu này... Lão nhân gia, người cũng biết là trước nay Chu Đại Trù con rất kính yêu người mà".

"Hừ, thằng mập ngươi đúng là giỏi lấp liếm".

Như chẳng muốn dong dài thêm nữa, Lăng Thanh Trúc dứt khoát bỏ qua mấy lời xuyên tạc hàm hồ của Chu Đại Trù, thẳng tay tuốt kiếm.

Kế đấy, nàng cầm vỏ kiếm cứng rắn, gõ gõ lên lòng bàn tay: "Chu Đại Trù, tiểu tử ngươi muốn đánh cái mông ta a? Tốt thôi, để bây giờ sư phụ truyền thụ cho ngươi tí kinh nghiệm. Tiểu tử ngươi coi mà học để sau này thực hiện ý đồ nhé".

"Lão nhân gia, thật là không cần đâu. Cái loại "kinh nghiệm" này từ nhỏ đến lớn con đã tiếp thu rất nhiều rồi a".

"Không sao. Trăm hay không bằng tay quen, kinh nghiệm tiếp thu càng nhiều càng tốt thôi".

"Đừng mà lão nhân gia! Lão nhân gia đại nhân đại lượng, từ bi hỉ xả... A ui da a a...!!".

"Ui da... a... a...!!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.