Tiên Môn

Chương 456: Quyền Kinh



Trong mắt thế nhân, khắp giới tu tiên này, những nhân vật thuộc hàng đỉnh cấp nhất, đếm đi đếm lại cũng bất quá một đôi bàn tay. Trong đó, tà đạo chiếm ba phần, chính giáo chiếm năm phần, hai phần còn lại thì thuộc dạng trung lập kiểu như Thanh Khâu biệt quốc. 

Hôm nay, Cơ Thành Tử, Ân Diệt, Trương Dĩnh - Tần Ngọc, Phổ Minh - Phổ Hằng..., cả một đám chân nhân hậu kỳ, bốn phần thiên hạ cùng tề tựu ở Hình Đài Thiên Kiếm, lực lượng hùng hậu bậc nào có thể nghĩ. 

Ấy thế mà Chu Đại Trù, hắn lại dõng dạc nói rằng hễ phàm ai ngăn cản hắn đưa Lăng Ngọc Yến đi thì đều phải chết... Lời tuyên bố này, có phải là tự tin thái quá rồi không? 

Dám cá bất cứ ai khi nghe được những lời nói của Chu Đại Trù thì đều sẽ nghi vấn như vậy. Giống như đám người của tứ đại tông môn lúc này...

Tránh lui trước đó, Trương Dĩnh - Tần Ngọc hiện đã lần nữa ra mặt. 

Tần Ngọc nhìn kẻ trên Hình Đài, cười lạnh: "Ai cản đều giết? Gió cũng quá lớn rồi".

"Hừ! Một tên tiểu tử như ngươi, bất quá cũng chỉ là sử dụng mấy thứ tà môn dị thuật mà thôi, có tài cán gì mà ở trước mặt chúng ta cuồng ngôn?!".

Quay sang Cơ Thành Tử, Tần Ngọc nói: "Cơ chưởng môn, Lăng Ngọc Yến có can hệ rất lớn tới việc diệt trừ mối hoạ Lăng Tiểu Ngư, tuyệt không thể để thứ yêu nghiệt này mang đi".

Cơ Thành Tử gật đầu, kế đó thì hướng mọi người bảo: "Các vị đạo hữu yên tâm, tên nghiệt đồ này hiện đã bị giam trong Mộc Liên Giới, sẽ chẳng làm ra thêm được trò trống gì nữa đâu".

"Ong!".

Như một lời đáp trả, ngay khi Cơ Thành Tử vừa dứt câu thì trên Hình Đài, bên trong Mộc Liên Giới, Chu Đại Trù đã vung tay đấm mạnh. 

"Ong!".

"Ong!".

"Ong!".

...

Một quyền tiếp một quyền, chỉ trong vài nhịp thở, Mộc Liên Giới đã bị Chu Đại Trù làm rung lên tận những mười lần. Có điều hiệu quả thì... nó không được cao cho lắm.

Kết giới, nó vẫn còn nguyên. 

Chứng kiến cảnh ấy, Ân Hồng mới chế nhạo: "Tiểu tử, vừa rồi không phải rất mạnh miệng? Tại sao bây giờ ngay đến cả cái lồng giam nho nhỏ này ngươi cũng bước ra không được?".

Không thấy đối phương nói gì, Ân Hồng mất đi hứng thú, chuyển mắt sang nhìn Cơ Thành Tử: "Cơ chưởng môn, ngài tính xử trí hắn thế nào?".

Cơ Thành Tử ra vẻ trầm ngâm: "Nghiệt đồ này vốn dĩ tu vi chỉ là chân nhân cảnh sơ kỳ, đạo hạnh cũng rất đỗi bình thường, nay loáng cái lại bộc lộ ra sức mạnh ghê gớm như vầy... Trong chuyện này chắc phải có nguyên do gì đó, ta sẽ nhanh chóng làm rõ".

"Sư huynh." - Đứng phía sau, Ngọc Vân Tử bước lên trước, hỏi - "Huynh tính sẽ làm gì?".

Cơ Thành Tử ngẩng đầu nhìn lên. 

"Sư huynh, Chu Đại Trù nói sao cũng là đệ tử chân truyền của Thanh Trúc sư tỷ, việc xử trí hắn phải nên hỏi qua tỷ ấy".

"Vân Tử nói đúng".

Lý Ngọc Thường cũng chen vào: "Chưởng môn sư huynh, chân truyền phạm tội, nhẹ thì sư phụ tự quyết, nặng phải do các phong chủ chúng ta cùng thương nghị. Chúng ta phải làm theo môn quy".

Cơ Thành Tử nghe xong mấy lời đó thì đáy mắt liền ánh lên một tia khác lạ. Có điều, một chút bất mãn này đã chẳng kéo dài quá lâu. 

Hắn thở dài, cảm khái: "Thanh Trúc sư muội tầm nhìn sâu rộng, tại sao lại thu phải những tên đồ đệ thế này chứ?".

...

"Giả nhân giả nghĩa!".

Giống như bị cái dáng vẻ cao thượng của Cơ Thành Tử chọc giận, bên trong Mộc Liên Giới Chu Đại Trù hét to. 

Đồng tử trở nên đen ngòm, quanh thân tà khí bốc lên ngùn ngụt, hắn siết chặt nấm đấm, hướng kết giới đánh ra một quyền.

"A a a a...!!".

...

"Ong... g... g...!!". 

Khác trước, một quyền mà Chu Đại Trù vừa đánh ra đây, uy lực đã tăng lên gấp cả chục lần. Hiệu quả mang đến thì... Những tiếng "crắc crắc", chúng chính là minh chứng rõ ràng nhất. 

Mộc Liên Giới - một trong những pháp bảo tùy thân của Cơ Thành Tử, nó hiện đã vỡ nát tan tành. 

Kinh ngạc?

Đâu chỉ là kinh ngạc. Tứ đại tông môn có kẻ còn khiếp sợ nữa kìa. 

Mộc Liên Giới là thứ gì chứ? Pháp bảo có thể vây khốn chân nhân cảnh hậu kỳ đấy!

Nếu như Chu Đại Trù dùng thần binh lợi khí hay là bảo vật nào đó thoát ra thì cũng thôi, đằng này... 

Tay. Chu Đại Trù, hắn chỉ dùng tay!

Rốt cuộc lực lượng phải lớn tới mức nào mới có thể tay không hủy đi Mộc Liên Giới chứ?

...

"Yêu nghiệt".

Sau tất cả, Trương Dĩnh là người đầu tiên lên tiếng. Trông theo đạo hắc quang vừa từ Hình Đài phóng lên không trung hòng đào tẩu, nàng vươn tay chỉ, miệng hô:

"Thu!".

Tiếng hô của Trương Dĩnh vừa dứt thì thần kỳ thay, bầu trời bỗng đột nhiên vặn vẹo, nháy mắt đã đem cả ba người Chu Đại Trù, Lăng Ngọc Yến, kiếm linh Thiên Tà cho nuốt chửng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.