"Thế nào?". - Chẳng đợi cho Lăng Tiểu Ngư kịp nói hết thì Lăng Thanh Trúc đã cướp lời - "Tiểu Ngư Nhi, ngươi không làm được?".
"Sư phụ, đệ tử tư chất thấp kém, dẫu đêm ngày nỗ lực cũng khó có khả năng so bì cùng các vị sư huynh, sư tỷ. Thật muốn tại Thiên nhân luận pháp năm năm sau tiến vào tốp năm người mạnh nhất mà nói...".
"Ngươi cho rằng nó bất khả thi ư?".
Nhận được cái gật đầu của Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc lúc này mới cười nhạt: "Với tư chất linh căn trung phẩm của ngươi, muốn tại Thiên nhân luận pháp năm năm sau tiến vào tốp năm người mạnh nhất quả đúng hết sức khó khăn, nhưng còn chưa tới mức bất khả thi hành đâu".
"Sư phụ, người... có cách sao?".
"Ta không có nhưng Trúc Kiếm Phong này có".
Ánh mắt hồi tưởng, Lăng Thanh Trúc nói ra: "Tại ngọn núi này của chúng ta có một nơi rất đặc biệt tên là Phị Tinh Đới Nguyệt Động, vô cùng kỳ diệu. Nếu như ngươi tiến vào bên trong tu luyện, bảo đảm tốc độ sẽ vượt xa gấp mấy lần bình thường, đợi đến năm năm sau chưa hẳn đã không đủ bổn sự tranh đấu cùng người".
"Sư phụ, vậy Phị Tinh Đới Nguyệt Động này nằm ở đâu?".
Lăng Tiểu Ngư rất hướng tới, nhưng đồng thời hắn cũng đang rất thắc mắc. Kể từ lúc bái nhập tiên môn, trở thành đệ tử chân truyền của Trúc Kiếm Phong, hắn chưa từng nghe ai nói qua về Phị Tinh Đới Nguyệt Động kia cả. Một nơi có thể giúp tu sĩ đề thăng tốc độ tu luyện hơn xa bình thường nhiều lần như thế, lại ở ngay tại Trúc Kiếm Phong, vì sao lại chẳng ai nhắc tới?
Tam sư huynh, Mộng Kiều sư tỷ, bọn họ không biết hay là...
Có vẻ cũng nhận ra sự nghi hoặc của đồ nhi, trên chiếc bồ đoàn đã ngả màu, Lăng Thanh Trúc tựa cười mà như không cười: "Rất muốn biết hả?".
"Tiểu Ngư Nhi ngươi hẳn là đang vướng mắc đi?".
Chẳng cần Lăng Tiểu Ngư phải hồi âm, Lăng Thanh Trúc đã tự mình giải đáp: "Nói thật cho ngươi biết, đối với Phị Tinh Đới Nguyệt Động kia, hai đứa Mộng Kiều và Chí Viễn đều sớm đã biết, nhưng mà... Nếu ta nhớ không lầm thì chưa quá một tháng lui tới, bọn chúng ai nấy đều từ bỏ, không bao giờ bén mảng đến nữa".
"Sư phụ, tại sao lại như vậy? Tu luyện bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động, tốc độ so với bình thường chẳng phải nhanh hơn rất nhiều ư?".
"Nhanh thì đúng có nhanh đấy, thế nhưng là...".
Lăng Thanh Trúc nhẹ lắc đầu, nói tiếp: "Trên thế gian này làm gì có bữa ăn ngon dọn sẵn, đều phải trả giá cả".
"Như ta đã nói, Phị Tinh Đới Nguyệt Động là một nơi rất đặc biệt. Bên trong động này linh khí hết sức nồng đậm, càng tiến sâu thì hiệu quả tu hành càng lớn. Nhưng trừ bỏ linh khí thì nó còn ẩn chứa nhiều thứ khác nữa...".
"Ngay tại thời điểm ngươi đặt chân tiến vào Phị Tinh Đới Nguyệt Động liền sẽ bị một luồng lực lượng vô hình bao trùm lấy. Nó sẽ đem ngươi đè ép, càng lúc càng mạnh... Tất nhiên nếu quyết tâm thì ngươi vẫn có thể chống đỡ được một khoảng thời gian. Nhưng... chỉ là một khoảng thời gian...".
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi có biết tại sao Chí Viễn và Mộng Kiều, hai đứa chúng nó trước sau chỉ có thể lui tới Phị Tinh Đới Nguyệt Động được một tháng thời gian liền phải từ bỏ không?".
"Sư phụ, lẽ nào tam sư huynh và Mộng Kiều sư tỷ đều bị loại áp lực vô hình kia khiến cho nản lòng thoái chí?".
"Rất tiếc, thực tế đúng là như vậy đấy".
Lăng Thanh Trúc kể rõ đầu đuôi: "Ở bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động, không gian được chia làm bốn phần, toàn bộ đều giống hệt như nhau, được ngăn cách bởi cùng một loại kết giới kỳ lạ có công năng ngăn chặn thần thức tu sĩ. Bốn cửa động này, càng tiến sâu vào thì linh khí càng nồng đậm. Cửa động thứ hai gấp đôi cửa động thứ nhất, cửa động thứ ba gấp đôi cửa động thứ hai, cửa động thứ tư lại gấp đôi cửa động thứ ba. Tuy nhiên theo đó, độ khó khăn và hung hiểm cũng tăng lên giống y như vậy. Thậm chí là lớn hơn".
"Nếu tại cửa động thứ nhất, cái ngươi phải đối mặt chỉ đơn thuần là áp lực đè nén tăng tiến một cách chậm rãi thì sang cửa động thứ hai, tốc độ đề thăng của nó đã nhanh hơn bội phần. Và lẽ dĩ nhiên, cường độ cũng vượt xa so với trước".
"Tiểu Ngư Nhi, Chí Viễn sư huynh và Mộng Kiều sư tỷ của ngươi, bọn chúng chính là gục ngã ở cửa động thứ hai này".
...
Qua mội đỗi im lặng suy tư, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng ngước lên hỏi: "Sư phụ, vậy còn hai cửa động còn lại, khó khăn và hung hiểm gặp phải sẽ là gì?".
"Coi bộ tiểu tử ngươi vẫn chưa mấy e ngại... Tốt thôi, cứ để ngươi thử xem thế nào".
Đề cao giọng lên một chút, Lăng Thanh Trúc nói ra: "Tại cửa động thứ ba của Phị Tinh Đới Nguyệt, cái ngươi gặp sẽ không chỉ là áp lực đè nén như hai cửa động đầu tiên nữa, thêm vào đó, huyễn cảnh mới là điều đáng để ngươi phải khiếp đảm".
"Tiểu Ngư Nhi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Huyễn cảnh bên trong cửa động thứ ba tuyệt đối chẳng phải thứ mà ngươi có thể khinh thị đâu. Ta đảm bảo, chỉ cần một giây sơ sẩy, tâm linh của ngươi sẽ lập tức sụp đổ ngay. Tới chừng đó, đừng nói tu luyện, e đến cả năng lực suy nghĩ như người bình thường ngươi cũng vô pháp thực hiện nổi. Trắng ra mà nói... ngươi có khả năng sẽ biến thành kẻ đần độn, hoặc không thì cũng nửa điên nửa tỉnh".
"Cửa động thứ ba là vậy, còn về cửa động thứ tư...".
Lăng Thanh Trúc chợt lắc đầu, thần tình cảm thán: "Từ thuở khai tông lập phái đến nay, tiến vào được cũng chỉ có duy nhất một người, đó là tổ sư gia - người đã tạo ra Phị Tinh Đới Nguyệt Động".
Quỳ bên dưới, Lăng Tiểu Ngư nghe vậy thì không khỏi động dung: "Sư phụ, thậm chí dù là một vị chân nhân hậu kỳ như người cũng không thể đi vào được sao?".
"Ta đã từng thử qua, kết quả thì vẫn như xưa, không thể tiến vào".
Lăng Thanh Trúc nói thêm: "Tiểu Ngư Nhi, tiểu tử ngươi có điều còn chưa biết. Khác với ba cửa động trước, cửa thứ tư này được tổ sư gia bố trí rất đặc biệt. Kết giới của nó cực kỳ cường đại, dẫu dốc toàn bộ lực lượng ta cũng vẫn vô pháp xuyên qua được. Theo như di ngôn của tổ sư gia lưu lại thì cửa động thứ tư này chỉ cho phép tu sĩ dưới chân nhân cảnh tiến vào. Nhưng ta nghĩ đấy là chuyện bất khả thi. Bởi nếu làm được thì trong suốt hơn hai ngàn năm qua, cớ gì lại chưa từng một ai thành công? Tư chất của những đệ tử thuộc lớp chân truyền há đâu lại thấp...".
"Sư phụ, vậy người có biết bên trong cửa động thứ tư tồn tại loại hung hiểm nào không?".
"Cái đó thì ngay chính bản thân ta cũng muốn biết lắm".
...
"Được rồi Tiểu Ngư Nhi. Thật ra đối với cửa động thứ tư tiểu tử ngươi chẳng cần thiết lưu tâm làm gì. Tốt hơn hết là ngươi nên nghĩ cách làm sao trụ vững ở cửa động thứ hai thì hơn. Chỉ cần ngươi có thể kiên trì ngày đêm ở cửa động này, như vậy tốc độ tu hành cũng đã nhanh hơn bình thường rất nhiều rồi".
"Vâng, sư phụ. Đệ tử sẽ cố gắng hết mình".
"Được, hãy cho ta thấy. Ta đây cũng rất muốn biết hạng người cố chấp như ngươi thì tâm chí có thể kiên định tới đâu trước áp lực khủng khiếp của Phị Tinh Đới Nguyệt Động".
Dứt câu, Lăng Thanh Trúc chuyển mình đứng dậy, hướng phía ngoài động phủ đi ra.
"Thằng ngốc ngươi còn quỳ ở đó làm gì? Mau theo ta".
...
Trong đêm, hai sư đồ Lăng Thanh Trúc và Lăng Tiểu Ngư, mỗi người mang một ý nghĩ, kẻ trước người sau lần lượt bước qua những đám cỏ, lùm cây. Bọn họ cứ thế mà đi mãi, chẳng ai mở miệng nói với ai câu nào.
Giữa không gian tĩnh mịch, từ đầu đến cuối, vang lên cũng chỉ có những tiếng côn trùng, tiếng lá đưa, hoạ cũng đôi phần quạnh quẽ thê lương...
...
Dừng chân trước vách đá cao, Lăng Thanh Trúc xoay đầu, bảo người vừa nối gót mình theo tới: "Tiểu Ngư Nhi, chúng ta đến rồi".
Đến rồi?
Lăng Tiểu Ngư nhìn khung cảnh trước mặt, khó tránh nghi hoặc: "Sư phụ, Phị Tinh Đới Nguyệt Động đúng là ở chỗ này sao?".
"Nó không ở đây thì còn ở đâu. Ta còn chưa có lẫn".
Ngón trỏ chỉ vào vách đá cao, Lăng Thanh Trúc giải thích: "Phị Tinh Đới Nguyệt Động nằm ở ngay đây, sau lớp đá này. Tiểu tử ngươi sở dĩ chẳng khám phá ra, nguyên do là bởi đang bị cấm chế che mắt".
"Cấm chế?".
"Hmm... Cấm chế là do đích thân tổ sư gia bố trí vào hơn hai ngàn năm trước, hết sức lợi hại. Nếu như không có bảo vật của tổ sư gia để lại thì dù là chân nhân trung kỳ cũng đừng mong tiến vào nửa bước".
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi lui lại một chút".
Biết là sư phụ mình đang chuẩn bị dùng bảo vật mở cấm chế, quá trình có thể sẽ phát ra chút dư lực nào đấy nên Lăng Tiểu Ngư cũng chẳng chần chừ, lập tức y lời thoái lui.
Trong lúc hắn lui, ở đằng trước, Lăng Thanh Trúc cũng bắt đầu hành động. Tay vốn trống không loáng cái đã xuất hiện thêm một tấm ngọc bài màu xanh, nàng đưa về trước rồi đánh lên nó một đạo pháp quyết.
Tức thì, ngọc bài đại phóng linh quang, chiếu vào vách đá.
"Ùng ùng" mấy tiếng, vách đá vốn lành lặn bỗng nứt ra một đường; tiếp đấy, một cánh cửa bằng phẳng xuất hiện, chậm rãi kéo lên...
Mắt nhìn lối đi vừa lộ rõ, Lăng Thanh Trúc nói: "Tiểu Ngư Nhi, trước mắt ngươi chính là Phị Tinh Đới Nguyệt Động".
Nàng nhẹ xoay người, hỏi: "Ngươi có muốn vào thử xem một chút không?".