Tiên Môn

Chương 512: Hôi Diện



Mười ngày sau.

Khu vực như cũ vẫn là Bắc Nguyên - vùng đất xa xôi ở đầu cực bắc, tuy nhiên địa điểm, lúc này đã không phải Đông Viện hay là Tây Viện của Tuyết Linh Cung nữa. Cái chỗ này, nó nằm ở cách Tuyết Linh Cung rất xa, thuộc vùng giáp ranh giữa Bắc Nguyên và Tây Vực. 

Lăng Tiểu Ngư, Tôn Tiểu Yến, bọn họ chính là đang có mặt tại chỗ này. 

Mục đích? 

Thật ra cũng không cần phải nghĩ xa xôi. Lý do mà Lăng Tiểu Ngư và Tôn Tiểu Yến xuất hiện ở đây, nó vốn đơn giản lắm. Bất quá đi dạo một vòng, tiện thể thăm dò tài nguyên, luyện hoá đồ vật một chút thế thôi. 

Bên dưới một dòng thác, cũng đủ xem là hùng vĩ, lúc này, Lăng Tiểu Ngư chính đang ngồi tế luyện. Món đồ mà hắn luyện chế, đấy không phải kiếm, cũng chẳng phải đao, thương hay bất kỳ một loại vũ khí nào khác. Thứ này, nó vốn dĩ không dùng để đánh nhau. Nó dùng để che giấu dung nhan tướng mạo. 

Đúng là một chiếc mặt nạ.

Lại nói, chiếc mặt nạ mà Lăng Tiểu Ngư đang tế luyện đây, khá là đặc biệt. Tài liệu được dùng chỉ có duy nhất một loại: khí. Hỗn nguyên chi khí - loại khí tức sinh ra từ hỗn nguyên chi lực của chính Lăng Tiểu Ngư hắn. 

...

Ngồi ở phiến đá đối diện, cũng trên mặt nước, trong bộ thanh y tươi trẻ, Tôn Tiểu Yến dùng cả hai tay chống cằm, chăm chú nhìn ca mình tế luyện mặt nạ. Đợi đến lúc mặt nạ đã thành hình, những bước quan trọng nhất đều đã xong thì nàng mới mở miệng:

"Ca, chiếc mặt nạ này thật có thể ngăn cản được mọi thần thông, pháp nhãn sao?".

"Thế nào? Nghi ngờ lời ca?".

"Muội không phải ý đó." - Tôn Tiểu Yến lắc đầu - "Muội chỉ là cảm thấy nó quá lợi hại".

"Đó là tất nhiên".

Lăng Tiểu Ngư giải thích: "Chiếc mặt nạ này là dùng hỗn nguyên chi khí của ca mà luyện nên, vốn không thể đánh đồng với những thứ khác. Đừng nói người, kể cả có là thần tiên, đạo hạnh không tới cũng đừng mong có thể xem thấu được".

"Nói vậy thì ngay ca Chu Tước và Huyền Vũ, à không, là Dương tỷ tỷ cũng không thể khám phá ra sao?".

"Nếu là Minh Tôn nói không chừng còn có thể, bằng Chu Tước và Tiểu Ngọc... Cho dù ca có đứng trước mặt bọn họ, pháp nhãn bọn họ cũng chẳng thể xem thấu đâu".

"Tất nhiên, không nhất thiết phải nhìn tận mặt mới biết được thân phận một người. Muốn khám phá cũng có rất nhiều thủ đoạn. Thiết nghĩ thời điểm đối mặt, nếu mà chạm trán, hai người bọn họ sẽ không quá khó để suy đoán ra thân phận của ca".

"Nhưng tạm thời ca sẽ không trở về Trung Nguyên nữa đúng không?".

"Ừm".

Lăng Tiểu Ngư hoàn thành xong bước cuối cùng, sau khi làm nguội chiếc mặt nạ thì đem nó giơ lên, dưới ánh ban mai gật gù: "Tạm thời ca sẽ không trở lại Trung Nguyên. Trước mắt ca cần phải chữa trị thân thể, nhanh chóng khôi phục lực lượng".

"Ca, có phải khi ca trở nên cường đại rồi thì sẽ hoàn toàn áp chế được kẻ kia?". 

Liếc xem ánh mắt trông mong của thiếu nữ, Lăng Tiểu Ngư chợt thấy lòng chùng đi. Dù vậy, ở ngoài mặt hắn vẫn mỉm cười mà bảo: "Ừm. Chỉ cần ca trở nên cường đại hơn, như vậy sẽ liền có thể hoàn toàn trấn áp được kẻ kia".

"Tốt quá...".

...

Tôn Tiểu Yến chỉ là người trần mắt thịt, bất quá một tiểu cô nương, làm sao có thể nhìn ra được tâm tư của ca mình. Hắn bảo sao thì nàng nghe vậy. Tôn Tiểu Yến nàng đã tin, và cũng vì tin tưởng nên bây giờ tâm tình nàng mới trở nên vui vẻ.

Môi nở nụ cười thuần lương, nàng chìa tay ra: "Ca, ca cho muội xem chiếc mặt nạ đi".

Đối với yêu cầu nhỏ bé này của nghĩa muội, Lăng Tiểu Ngư dĩ nhiên chẳng có lý do gì phải đắn đo suy nghĩ. Hắn đem chiếc mặt nạ đưa ngay cho nàng: "Đây, muội cầm lấy".

"Hì hì...".

Tôn Tiểu Yến nhanh tay tiếp nhận chiếc mặt nạ, lấy xong thì chuyển mình đứng lên. Nàng liên tiếp di chuyển từ phiến đá này sang phiến đá khác, ngắm nghía hồi lâu cuối cùng nhận xét: "Ca, mặt nạ ca làm sao lại chẳng có hoa văn nào hết vậy? Trông không đẹp mắt gì cả".

Lăng Tiểu Ngư chẳng cho là đúng: "Tiểu nha đầu, ca dùng nó để che đi dung mạo, đâu phải để biểu diễn cho người xem".

"Vẫn là đơn điệu".

Chân bước về vị trí cũ, Tôn Tiểu Yến đem chiếc mặt nạ màu xám trả lại cho Lăng Tiểu Ngư.

"Ca, muội xin ca một việc được không?".

"Là chuyện gì?".

"Ca cũng luyện chế cho muội một chiếc mặt nạ đi".

Lăng Tiểu Ngư nghe vậy thì nghi hoặc: "Tiểu Yến, muội muốn có mặt nạ để làm gì?".

Tôn Tiểu Yến không nói rõ, chỉ bảo: "Thì ca cứ luyện cho muội, muội tất nhiên là có chỗ dùng".

Nghĩa muội đã không muốn nói nên Lăng Tiểu Ngư cũng thôi chẳng cố truy thêm làm gì. Hắn gật đầu: "Được rồi, để vài hôm nữa ca sẽ tế luyện cho muội một cái".

"Nói đi, tiểu nha đầu muội có yêu cầu gì đặc biệt, có muốn ta khắc hoa cỏ lá cành gì luôn không?".

"Dĩ nhiên là có." - Tôn Tiểu Yến chả cần nghĩ, đáp ngay - "Ca cứ chuẩn bị, tối muội về vẽ, sáng mai sẽ đưa cho ca xem".

"Ừ".

...

Lăng Tiểu Ngư chuyển mình đứng dậy, đem chiếc mặt nạ màu xám tro mình vừa tế luyện xong đeo lên, rồi quay sang hỏi thiếu nữ bên cạnh:

"Thế nào? Trông ca có đáng sợ không?".

"Khì...".

Tôn Tiểu Yến bật cười, bảo: "Mặt nạ của ca chỉ có một cái miệng rộng cùng hai con mắt, đơn điệu như vậy, trẻ con nhìn vào còn chẳng e sợ nữa là".

"Một chút cũng không?" Lăng Tiểu Ngư chừng vẫn chưa muốn tin, hỏi lại.

Và hồi đáp hắn là lời khẳng định của Tôn Tiểu Yến: "Một chút cũng không".

...

"Thôi được, coi như ca không có con mắt thẩm mỹ".

Vẫn giữ nguyên chiếc mặt nạ trên khuôn mặt mình, Lăng Tiểu Ngư lại hỏi, thanh âm đã nghiêm túc lên nhiều: "Tiểu Yến, muội nói ca nên dùng danh tự gì để đi cướp bóc đây?".

"Tên sao? Thế ca muốn một cái tên dạng gì? Là kiêu hùng khí phách hay là thư sinh nho nhã?".

"Đơn giản, dễ hình dung là được rồi".

"Vừa đơn giản lại dễ hình dung... Hmm... Để muội nghĩ...".

...

"A, có rồi!".

Sau một hồi đi qua bước lại trên các phiến đá, Tôn Tiểu Yến bất chợt reo lên. Nàng xoay người rất nhanh, nói: "Ca, ca lấy tên Hôi Diện đi".

"Hôi Diện?".

"Ừm".

Tôn Tiểu Yến lý giải: "Ca không phải nói muốn một cái tên vừa dễ nhớ lại dễ hình dung ư? Ca xem. Mặt nạ ca đeo có màu xám, chi bằng cứ gọi luôn là Hôi Diện. Những kẻ bị ca cướp bóc, khẳng định vừa nghe tên sẽ lập tức nhớ đến người ngay a".

"Hôi Diện... Hôi Diện..." Lăng Tiểu Ngư nhẩm lại hai lần, tỏ ra rất vừa ý: "Cái tên này thật sự không tệ".

"Được. Vậy sau này ca sẽ là Hôi Diện".

Và như thế, kể từ hôm ấy, Bắc Nguyên đã xuất ra một nhân vật thần bí, danh gọi Hôi Diện. Về sau, chẳng mấy chốc mà cái tên Hôi Diện này đã trở thành cơn ác mộng của toàn thể tu sĩ nơi đây. Những thế lực bị hắn nhắm đến, hết thảy đều luôn có chung một kết cục: toàn bộ bảo khố đều bị cướp sạch. Từ linh thạch cho đến đan dược, pháp bảo, các loại tài liệu, hễ phàm thứ có giá trị thì đều bị tước đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.