Tiên Môn

Chương 514: Kẻ từ đông hoang



Nói một chút. Cái chuyện tắm gội lần này của Tôn Thi Hàn, nó không phải là ý muốn đột xuất, nhất thời phát sinh. Đây vốn dĩ là thói quen thường nhật của nàng. Trừ phi bận tu luyện, hoặc lo chính sự gì đó, bằng không thì hễ cứ cách ba ngày, Tôn Thi Hàn nàng đều sẽ ở trong hậu điện này tắm gội một lần. Tu sĩ như nàng không tắm cũng chẳng dơ đi đằng nào, nhưng được tắm thì Tôn Thi Hàn nàng vẫn thích hơn. Những lúc như thế, nàng cảm thấy rất là thư giãn...

...

Dưới sự hầu hạ tận tình của các thị nữ, chiếc áo lót của Tôn Thi Hàn rất nhanh liền được cởi ra, theo đó, một cặp tuyết lê căng tràn nhựa sống cũng lập tức bạo lộ. Trông chúng rất là đều đặn. Tính thẩm mỹ thì lại càng không phải bàn, chỉ cần nhìn thoáng qua đôi nhũ hoa trăng trắng hồng hồng kia thôi cũng đã đủ khiến cho hầu hết nam nhân thiên hạ đều phải âm thầm nuốt nước bọt rồi.

Trên là vậy, bằng như bên dưới...

Theo những ngón tay một tì nữ từ tốn chuyển di, chiếc quần nhỏ màu đen của Tôn Thi Hàn cũng chậm rãi được kéo xuống. Và khi đã chẳng còn gì để che đậy nữa, một cõi đào nguyên tức khắc được phơi bày. Nơi đây, hoa cỏ không quá nhiều, cũng không quá ít, chỉ vừa đủ. Tuy rằng chẳng ngay hàng thẳng lối lắm, thế nhưng chính cái sự đan xen tựa tóc rối này, nó lại càng làm cho ánh mắt nam nhân thêm phần thèm khát, lửa dục càng thêm bốc cao.

Nếu mà vượt qua được cánh rừng kia, u huyệt huyền bí liền sẽ hiện ra trước mắt ngươi, để cho ngươi thoả thê khám phá a.

Đáng tiếc, hậu điện lúc này, nam nhân kiếm ở đâu ra? Tại đây, giờ phút này, ngoài Tôn Thi Hàn thì hiện hữu cũng chỉ có bốn thị nữ của nàng. Mà đã thân nô tì, lại còn là phận nữ nhân, các thị nữ há dám có lòng hươu dạ vượn, nhìn ngắm chốn đào nguyên tư mật của Tôn Thi Hàn?

Phải biết gần vua như gần hổ, mà Tôn Thi Hàn, nàng còn đáng sợ hơn hổ. 

...

Sau một lúc đứng yên để cho các thị nữ đem y phục mình cởi ra, khi trên người đã chẳng còn một mảnh vải nào nữa, Tôn Thi Hàn lúc này mới mở mắt. 

Chân trái nhấc lên, chân phải đặt xuống, Tôn Thi Hàn chậm rãi theo các bậc thang bằng đá mà tiến vào trong hồ. Đến được giữa hồ, nàng dùng tay đựng lấy thứ chất lỏng màu trắng đục đang bao quanh mình rồi đem đổ lên trên cổ, động tác phải gọi là ưu nhã cực kỳ. 

Tuy nhiên, đó là các thị nữ thấy. Còn nếu những kẻ đang chứng kiến là nam nhân, chắc hẳn hai từ "ưu nhã" sẽ không có trong tâm trí bọn họ. Đơn giản là bởi ham muốn, dục vọng, những cảm xúc ấy mới thực chủ đạo, lấn áp tất thảy. Nhất là khi Tôn Thi Hàn ngửa cổ ra sau, khi cái thứ chất lỏng màu trắng đục kia chảy xuôi thành dòng, từ khuôn mặt xuôi xuống cặp tuyết lê căng tràn nhựa sống...

Mỹ nhân tắm gội, nét mặt mơ màng, cử chỉ khêu gợi như thế mà lại không một nam nhân nào thấy được, quả là đáng tiếc...

...

Ở bên trong hồ, Tôn Thi Hàn đã ngâm mình rất lâu, hơn một giờ rồi vẫn chưa chịu đi ra. Mà, xem bộ dáng, dám cá là khoảng thời gian này, nó sẽ còn nối dài thêm nữa.

Vị trí sớm đã đổi từ giữa hồ thành bên mép hồ, Tôn Thi Hàn ngã đầu ra sau, gối trên đùi một thị nữ, để cho đối phương xoa bóp cho mình. 

Nhìn dáng vẻ hưởng thụ ấy, ngẫm mà ao ước thay. Nhất cung chi chủ, thật là làm cho người ta phải ngưỡng mộ, sinh tâm hướng đến. Thị nữ chợt thầm nghĩ. 

Nhưng... cũng chỉ là vài giây mơ mộng thế thôi. Cung chủ thì vẫn là cung chủ, tì nữ thì vẫn là tì nữ, trăm năm sau chắc cũng thế thôi.

Nhanh chóng đem ý nghĩ vẩn vơ vừa hiện lên trong đầu mình gạt đi, người thị nữ lại chuyên tâm xoa bóp, hầu hạ Tôn Thi Hàn...

Nhưng, chính tại lúc này, hai mắt Tôn Thi Hàn bỗng mở ra.

"Cung chủ...".

Chả buồn ngó đến thần tình nghi hoặc lẫn lo sợ của các thị nữ, Tôn Thi Hàn một lời không nói đã bay lên. Tại không trung, sau khi đem bộ y phục sớm được người chuẩn bị sẵn mặc vào, nàng liền hướng tiền điện bước đi. Cử chỉ khá là vội vàng. 

Rõ ràng là đã có chuyện xảy ra. Tôn Thi Hàn, nàng đã cảm nhận được điều gì đó. 

...

Cách Tuyệt Tình Điện một quãng.

Chỗ này, phạm vi đã thuộc nội cung. Bình thường, những nơi thế này tuyệt không thể có âm thanh nào quá lớn được. Bởi lẽ, Tôn Thi Hàn rất ghét sự ồn ào, dám trong địa phận nội cung gây huyên náo, chắc chắn là tội chết. 

Ấy thế mà lúc này đây, chính ở khu vực thuộc nội cung này lại có kẻ dám càn quấy, không những phá hỏng kiến trúc, cảnh vật mà còn ra tay đánh người. Càng đáng nói hơn, kẻ này... vậy mà lại còn là một tên nam nhân.

Lăng Tiểu Ngư?

Không. Kẻ này không phải Lăng Tiểu Ngư. So với Lăng Tiểu Ngư thì diện mạo của hắn hung dữ hơn nhiều, hình tướng cũng cao lớn hơn nhiều, tám thước là ít. Hắn mặc một một bộ y phục rằn ri, làm từ da và lông thú, nhìn khá rối mắt, y như bộ râu xồm xoàm vàng - đen trộn lẫn trên mặt mình vậy.

Chân mày dựng ngược vốn đã tự nhiên, nam nhân có tướng mạo hung dữ vừa trông thấy Tôn Thi Hàn từ Tuyệt Tình Điện chạy ra thì liền vung tay đem các cung nhân hộ vệ chấn bay, hai mắt sáng lên thấy rõ: "Tôn Thi Hàn!".

"Thác Hán, là ngươi...".

Nam nhân tướng mạo hung dữ, râu ria xồm xoàm kia nhận thức Tôn Thi Hàn thì Tôn Thi Hàn cũng lập tức nhận ra thân phận của hắn ngay. Đối với kẻ này, Tôn Thi Hàn nàng thật không xa lạ.

Cách đây khoảng ba mươi năm, Tôn Thi Hàn nàng từng có đi tới Đông Hoang một chuyến. Trong chuyến đi kia, nàng đã đụng phải tên Thác Hán này. Bằng hữu? Nếu bảo kẻ thù còn có lý hơn. 

Năm đó, tên Thác Hán này vừa gặp nàng, thấy nàng dung mạo diễm kiều lại còn là một vị tu sĩ chân nhân trung kỳ thì liền động tà tâm, muốn cùng nàng kết thành đạo lữ... Lẽ dĩ nhiên, đối với một kẻ xa lạ mới gặp lần đầu, Tôn Thi Hàn chẳng thể nào lại gật đầu đồng ý cho được. 

Lại nói, Tôn Thi Hàn nàng vốn đã từng bị nam nhân phụ bạc, trong lòng thống hận, muốn giết nam nhân không hết thì lý gì lại đi chung chạ? Kể từ khi Tôn Thi Hàn nàng đem tên nam nhân phụ bạc mình kia cắt đầu treo ở đại môn Tuyết Linh Cung thì trái tim nàng cũng đá hoá thành băng tuyết rồi. Bảo nàng thuận tình, quy phục mà nói... trừ phi đó phải là một nam nhân vĩ đại, nắm giữ sức mạnh thần linh giống như Lăng Tiểu Ngư. Bằng như cái tên Thác Hán trước mặt...

Hừ! Nam nhân hèn mọn mà thôi!

Khuôn mặt lạnh lùng, mắt hiện hàn quang, Tôn Thi Hàn liếc các cung nhân đang nằm trên đất, kẻ chết người bị trọng thương, gằn giọng với hung thủ: "Thác Đán, lá gan của ngươi đúng thật là không nhỏ...".

"Ha ha ha...".

Trong bộ y phục rằn ri thô kệch, Thác Hán cười to: "Tôn Thi Hàn, bổn gia đây không chỉ có lá gan lớn mà tiểu huynh đệ bên dưới của bổn gia cũng rất lớn! Thế nào?! Có muốn xem hay không?! Ha ha ha...".

"Hỗn lão!".

"Vô sỉ!".

...

Liên tiếp là những tiếng mắng chửi được cất lên. Người nói có khá nhiều. Trong số đó cũng bao gồm luôn Tôn Sở Sở - kẻ vừa mới tới. 

Vốn dĩ Tôn Sở Sở chỉ muốn qua Tây Viện để gặp tỷ tỷ mình bàn chuyện, không nghĩ lại chứng kiến loại sự tình này. Một tên nam nhân thô kệch dám xâm nhập Tuyết Linh Cung, ngang nhiên ra tay đánh người, lại còn ở trước mặt tỷ tỷ buông lời tục tĩu, chuyện này... Từ xưa đến nay, đây là lần đầu tiên phát sinh đấy.

Đi cùng tức giận là nghi hoặc, Tôn Sở Sở hướng tỷ tỷ mình hỏi: "Tỷ tỷ, hắn lẽ nào chính là kẻ mà năm đó tỷ nói, sư yêu ở núi Cửu Đà?".

"Không sai! Chính là bổn gia!" Tôn Thi Hàn còn chưa kịp hé môi thì Thác Hán đã tự mình lên tiếng xác nhận. 

Kế đấy, hắn lại chuyển sang nhìn Tôn Thi Hàn, trong mắt ý dâm lồ lộ: "Đại mỹ nhân, ha ha... Thật là không nghĩ đối với bổn gia đại mỹ nhân nàng lại nhung nhớ như vậy. Hôm nay bổn gia vì nàng lặn lội từ Đông Hoang chạy tới đây, quả đúng là chẳng uổng công. Ha ha ha...".

Chân mày nhíu chặt, trán hằn hắc tuyến, từ người Tôn Thi Hàn, một cỗ hàn khí nổi lên.

"... Năm đó đã bị bổn cung chủ đánh mù một mắt mà còn chưa biết sợ, hôm nay lại dám chạy tới trước mặt bổn cung chủ...".

"Đã vậy, bổn cung chủ sẽ cắt luôn đầu ngươi xuống!".

"Giết!" Khuôn mặt đằng đằng sát khí, Tôn Thi Hàn rốt cuộc cũng hạ lệnh. 

Tiếng nàng vừa dứt, Tôn Sở Sở cùng những cung nhân khác liền lập tức lao lêm. Pháp khí, pháp bảo nhanh chóng xuất ra, phối hợp cùng nhau tấn công sư yêu Thác Hán.

...

"Keng!".

"Keng!".

...

"Oành!".

"Oành!".

...

Ở trong vòng vây của Tôn Sở Sở cùng các cung nhân, Thác Hán liên tục vung tay múa chân, ra sức chống đỡ. Thoạt nhìn có đôi phần chật vật.

Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa Thác Hán là kẻ chỉ giỏi huênh hoang khoác lác, ngông cuồng tự đại. Miệng hắn to, bụng hắn cũng chẳng nhỏ. Thực lực ẩn chứa bên trong, vốn dĩ thừa sức để đối đầu cùng đám người Tôn Sở Sở. Chật vật, chẳng qua là bởi hắn còn chưa xuất ra hết thủ đoạn thôi.

Thác Hán hắn lặn lội từ Đông Hoang chạy tới Bắc Nguyên này, đâu phải là để đem đầu mình dâng cho người ta cắt. Hôm nay hắn đến đây là để rửa mối hận bị người đánh mù mắt năm xưa. 

Hôm nay, Thác Hán hắn muốn tại Tuyết Linh Cung này đem quần áo Tôn Thi Hàn cởi xuống, đặt nàng ở dưới thân mạnh mẽ cường bạo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.