Bên trong điện Tuyệt Tình, Tôn Sở Sở hiện cũng mới xử lý xong sự vụ, vừa thấy Lăng Tiểu Ngư đi vào liền lập tức buông hết sổ sách, bước ra nghênh đón.
Lăng Tiểu Ngư gật nhẹ coi như đáp lại. Kế đấy, hắn liếc qua các cung nhân, phẩy tay bảo lui.
Trong lúc các cung nhân nối gót rời đi, Lăng Tiểu Ngư cũng tự tìm cho mình một chỗ ngồi.
Mông đã an vị, lúc này hắn mới nói: "Thương thế của ngươi coi bộ đã tốt lên nhiều".
Bỗng dưng lại được người quan tâm hỏi han nên Tôn Sở Sở khó tránh có chút bất ngờ. Dù vậy nàng vẫn rất hữu lễ hồi âm: "Đều nhờ trưởng lão liệu thương giúp cho Sở Sở".
"Không cần phải khách khí như vậy. Dù sao Tôn Sở Sở ngươi cũng là sư phụ của Tiểu Yến".
Lăng Tiểu Ngư quan sát trên mặt bàn, thấy có bình trà để sẵn, nước trà vẫn còn nóng thì vươn tay cầm tới. Nhưng lúc hắn toan rót trà ra ly thì...
"Trưởng lão...".
... Tôn Sở Sở đã lên tiếng, ý tứ cản ngăn.
Lăng Tiểu Ngư tạm ngưng, ngước lên nhìn. Hắn đang chờ nghe.
Cũng không để hắn phải chờ đợi lâu, Tôn Sở Sở nói ra, tuy rằng giọng hơi ấp úng: "Trưởng lão, trà này... Lúc nãy... lúc nãy ta đã uống qua".
"Trưởng lão, để ta đi pha cho ngài một bình trà khác".
Tôn Sở Sở nói xong liền tính đi, chỉ là mặt mới xoay, chân còn chưa kịp bước thì đã bị Lăng Tiểu Ngư ngăn lại.
"Không cần".
Bỏ qua biểu cảm của Tôn Sở Sở, chẳng màng đến suy nghĩ của nàng, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục đem trà rót ra ly, thổi nhẹ rồi nói tiếp: "Ta không để ý, Tôn Sở Sở ngươi hà tất phải câu nệ".
Đừng câu nệ? Tôn Sở Sở chẳng tán đồng lắm đâu. Lăng Tiểu Ngư hắn là ai? Tôn Sở Sở nàng lại là ai? Đứng trước thần nhân, một tu sĩ phàm tục như nàng có thể tự nhiên được sao?
Tôn Tiểu Yến - đồ nhi của nàng đích xác đã được hắn nhận làm nghĩa muội, nhưng mối quan hệ sư đồ này, trong mắt thần nhân hắn lại có được bao nhiêu ý nghĩa chứ?
Tôn Sở Sở cảm thấy mình cứ tiếp tục kính nhi viễn chi, cẩn trọng ứng xử là hơn.
...
"Trưởng lão, ừm... không biết chuyến đi đến Đông Hoang của ngài...?" Đợi một lúc vẫn chưa nghe Lăng Tiểu Ngư nói gì, Tôn Sở Sở đành chủ động lên tiếng.
Lăng Tiểu Ngư trước đem ly trà đặt xuống bàn, sau mới đáp: "Tất cả đều tốt".
"À, tiện đây nói cho ngươi biết. Thân xác thích hợp với tỷ tỷ ngươi ta đã tìm được rồi".
"Trưởng lão, thật sao?!".
Nhận ra thanh âm của mình có hơi lớn, Tôn Sở Sở vội kiềm chế lại ngay: "Trưởng lão, xin lỗi. Vừa rồi Sở Sở quá kích động...".
"Không sao." Lăng Tiểu Ngư cũng chẳng phải hạng nhỏ nhen, lý đâu lại đi chấp. Tôn Sở Sở quan tâm cho tỷ tỷ mình, điều đó có gì sai?
Lăng Tiểu Ngư không trách, trái lại còn đánh giá cao nhân phẩm của Tôn Sở Sở. Theo như những gì hắn quan sát được trong khoảng thời gian qua thì Tôn Sở Sở đối với tỷ tỷ mình quả rất có tình có nghĩa.
...
"Trưởng lão, vậy khi nào thì tỷ tỷ...?".
Trong lòng thừa hiểu Tôn Sở Sở đang muốn hỏi chuyện gì, Lăng Tiểu Ngư nói rõ luôn: "Cần thêm một ít thời gian nữa".
"Hiện ta có cho tỷ tỷ ngươi tu luyện một loại đạo pháp, tác dụng rất lớn trong việc tu bổ linh hồn. Đợi tỷ tỷ ngươi đột phá xong tầng thứ nhất, chờ linh hồn đã đủ cường đại, khi đó ta sẽ giúp nàng nhập xác".
"Trăm sự xin nhờ trưởng lão." Tôn Sở Sở cúi đầu thật sâu, thanh âm tha thiết cậy nhờ.
"Xem ra những nữ nhân Tuyết Linh Cung này tính tình đều rất không tệ." Lăng Tiểu Ngư thầm đánh giá.
Vốn đã sớm chuẩn bị, từ trước cả khi tìm tới Đông Hoang thu phục Ái Chân Kha Lạc Hoàng, Lăng Tiểu Ngư đem cuốn ngọc giản dành riêng cho Tôn Sở Sở lấy ra.
Lăng Tiểu Ngư nói tiếp: "Công pháp ngươi tu luyện ta đã xem qua, thể chất của ngươi ta cũng đã nhìn thấu, ta chính là dựa vào đó mà soạn ra ngọc giản này. Ngươi chiếu theo nội dung bên trong mà tu luyện, thiết nghĩ không đến ba năm liền có thể tiến nhập cảnh giới chân nhân hậu kỳ".
Tôn Sở Sở nghe hết câu, nét mặt liền thay đổi hẳn. Có vui mừng, cũng có nghi hoặc.
Lăng Tiểu Ngư ban tặng công pháp, chuyện này không phải chưa từng xảy ra. Nhưng trước được nhận chỉ có mình Tôn Tiểu Yến. Mà thân phận Tôn Tiểu Yến hôm nay chính là nghĩa muội của hắn, thành ra chẳng lạ. Bằng như Tôn Sở Sở nàng...
Tôn Sở Sở thật tình chưa hiểu lắm.
Xem người được "yêu" mà sợ, Lăng Tiểu Ngư thầm cảm thấy buồn cười. Nữ nhân này đôi lúc cũng thật giống tỷ tỷ của nàng.
Mà khoan đã... Tại sao trong đầu hắn lại hiện lên hình bóng Tôn Thi Hàn?
Chút tiếu ý mới hiện đã lập tức tiêu tán, Lăng Tiểu Ngư lạnh lùng đem bóng dáng vị Tôn đại cung chủ kia đạp luôn xuống đáy vực, chẳng cho nàng có cơ hội ngoi lên.
Thái độ lãnh đạm, hắn chuyển mình đứng dậy.
"Được rồi, Tôn Sở Sở ngươi mau dẫn ta tới Bảo Thất đi".
Hả? Bảo Thất?
Vốn đang "mơ màng", Tôn Sở Sở vừa nghe đến Bảo Thất thì liền tỉnh ngay.
Bảo Thất, đây chính là nơi cất giữ toàn bộ tài bảo của Tây Viện, của Tuyết Linh Cung a!
Tại sao Lăng Tiểu Ngư lại đột nhiên yêu cầu như vậy, đưa hắn tới Bảo Thất? Rốt cuộc thì hắn tính làm gì? Lẽ nào...
"Ngươi còn thừ người ra đó làm gì? Còn không mau đi".
Vốn Tôn Sở Sở còn định dò hỏi, nhưng nghe Lăng Tiểu Ngư thúc giục thì câm nín luôn.
Giọng điệu của hắn hình như không được tốt lắm, hay là thôi đi...
...
Tôn Sở Sở đi trước, Lăng Tiểu Ngư tiếp bước theo sau, cả hai đi thêm tầm năm bảy phút gì đấy thì một thạch thất hiện ra.
Thạch thất này, bên ngoài chẳng thấy ai canh giữ, tuy nhiên, muốn tiến vào cũng không phải dễ. Ở đây có bố trí cấm chế, lại còn tận những ba lớp, đừng nói ngoại nhân, kể cả có là cung nhân thân tín, nếu mà tự ý xâm nhập, tánh mạng thật là dễ dàng mất lắm.
Tất nhiên, đấy là xét mức tu vi chân nhân trở xuống, vẫn thuộc phàm nhân, chứ bằng kẻ tiến nhập là tiên nhân, thần nhân, chuyện nó lại khác.
Dù vậy, Lăng Tiểu Ngư cũng không có ý muốn tự mình động thủ. Thay vào đó, hắn đã đem nhường lại cho nữ nhân bên cạnh mình.
"Mở ra đi".
"Vâng, trưởng lão".
Tôn Sở Sở ứng tiếng, rồi nhanh chóng lấy ra một tấm ngọc bài, dùng nó giải trừ cấm chế, đem cửa thạch thất mở ra.