Tiên Môn

Chương 547: Quái Ngư



Tôn Thi Hàn là nữ nhân, lại vốn ưa sạch sẽ, thành ra ngại ngần trước hồ nước đen kia âu cũng rất đỗi bình thường. Thực tình, nàng chẳng nguyện đi vào.

Chỉ là... có thể không đi sao?

"Ọc ọc ọc...".

Đương lúc Tôn Thi Hàn còn đang mải nghĩ ngợi thì từ phía dưới hồ nước, một biến động nho nhỏ đã vừa mới nổi lên. Những giọt bong bóng, chúng liên tiếp xuất hiện. Tựa như... có ai đó đang ở bên dưới đáy hồ. Và đang thở.

Cảm giác có điều không ổn, Tôn Thi Hàn nhanh chóng lùi lại. 

Nhưng, tại khoảnh khắc nàng vừa mới nhấc chân di chuyển thì bỗng ào một tiếng, từ dưới đáy hồ, một thân ảnh lao lên, đem chân nàng bắt giữ. 

Sinh vật vừa mới hiện thân đây, trông rất là gớm ghiếc. Hai mắt lồi to, trong miệng răng nanh tua tủa tựa lưỡi cưa, toàn thân đầy vảy, móng sắc hơn dao... Nhìn ngang nhìn dọc, theo hướng nào cũng chẳng tìm ra nửa điểm tốt lành ở sinh vật này. Có lẽ vì vậy mà Tôn Thi Hàn mới kinh hoảng.

"Hôi Diện!" Theo bản năng, Tôn Thi Hàn nghĩ đến Lăng Tiểu Ngư, lớn tiếng kêu gọi. Nàng cần hắn.

Tuy nhiên, đó là ý nguyện của Tôn Thi Hàn nàng; riêng phần Lăng Tiểu Ngư, đáp lại hay không đấy là quyền của hắn. Thật không may, lần này hắn đã lựa chọn thờ ơ. Mặc cho ai kia kêu gọi, hắn như cũ vẫn đứng yên tại chỗ. 

À, mà không. Lăng Tiểu Ngư mới di chuyển rồi. Chỉ có điều là thay vì vị trí của Tôn Thi Hàn thì hắn lại đi ngược về phía sau. 

"Hôi Diện! Cứu ta!".

"Không rảnh." Lăng Tiểu Ngư đáp tỉnh bơ, đầu chả buồn ngoảnh lại.

Thái độ quá đỗi vô tình ấy, nó đã khiến cho Tôn Thi Hàn cảm thấy sốc. Nếu mà có thời gian, chắc chắn là nàng sẽ đi tìm hiểu. Đáng tiếc, thời gian vốn đã không nhiều. Con quái vật ba phần giống người, bảy phần giống cá kia, nó vẫn đang nắm chặt cái chân của nàng a!

Cầu người người chẳng giúp, Tôn đại cung chủ chỉ còn biết tự dựa vào bản thân. Bằng tất cả sức lực mình có, nàng xoay người tung ra một chưởng. 

"Oành!".

Trong tiếng bạo liệt, nhân lúc cánh tay quái ngư đã buông chân mình ra, Tôn Thi Hàn vội vàng chạy về phía Lăng Tiểu Ngư. 

"Grào... ào...!".

Nhưng xem ra, Tôn đại cung chủ nàng muốn thoát cũng không phải dễ. Vừa bị đánh lui, quái ngư hiện đã lại lần nữa lao tới. Bằng vào tốc độ kinh nhân cộng với thực lực vượt trội của mình, nó đã hoàn toàn làm chủ được cục diện. Tôn Thi Hàn, nàng đã lại bị bắt giữ nữa rồi. Khác, có chăng là so với lần trước thì lần này, vị trí mà tay quái ngư đang nắm, thay vì chân thì hiện lại là mình thôi. 

Bất lực, đó là thực trạng của Tôn Thi Hàn lúc này. Đây cũng không phải do Tôn Thi Hàn nàng quá vô dụng, tất cả chỉ bởi những thứ nàng đụng phải ở Quỷ Lâm này quá ghê gớm thôi. 

Quỷ hầu trước đó tu vi đã tiệm cận chân nhân hậu kỳ, lại nắm giữ thần thông ẩn nặc khó lường, một linh hồn như Tôn Thi Hàn sao có khả năng đối phó? Bằng như hiện tại... Quái ngư vừa mới xuất hiện đây, cấp bậc của nó còn cao hơn quỷ hầu kia rất nhiều. Xá gì một Tôn Thi Hàn, cho dù có một trăm Tôn Thi Hàn cũng đừng mong đối đầu được với nó. Từ lâu nó đã vượt ra khỏi ranh giới phàm tục rồi.

"Hôi Diện! Cứu ta!".

"Mau cứu ta!!".

Tôn Thi Hàn đã chết một lần, thật không muốn phải chết thêm lần nữa. Lần này nếu mà mất mạng, thần nhân cũng vô pháp đem nàng cứu lại a. Thậm chí biết đâu chừng ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai cũng bị tước đoạt luôn...

"Hôi Diện!".

"Lăng Tiểu Ngư...!!".

Vì quá sợ hãi, trong lòng bất cam, Tôn Thi Hàn gọi thẳng danh tự chân chính của Lăng Tiểu Ngư, cầu hắn cứu lấy tính mạng của mình. 

Nhưng hy vọng, rốt cuộc nhận lại chỉ toàn thất vọng. Lăng Tiểu Ngư, hắn như cũ, vẫn không ra tay. Nói gì xuất thủ, ngay đến liếc hắn còn chẳng buồn liếc xem nữa là. 

Tại sao?

Tại sao hắn lại như vậy? Lăng Tiểu Ngư hắn không phải nói sẽ giúp nàng tá thi hoàn hồn, mượn xác trùng sinh? Hắn mang nàng đến đây không phải để cho nàng hấp thu âm khí, cường đại thần hồn?

Sau bao nhiêu công sức đã vì nàng bỏ ra, bây giờ hắn lại thản nhiên để mặc nàng bị quái ngư bắt giữ, chả buồn lý tới... Tôn Thi Hàn nàng thật không tài nào hiểu được. 

...

"Gừ... ừ... ừ...!!"

Trái với Lăng Tiểu Ngư, đã dửng dưng bỏ mặc, quái ngư lại rất "chú ý" đến Tôn Thi Hàn. Nó bước hẳn lên bờ, dùng cánh tay kích thước to lớn của mình đem Tôn Thi Hàn đưa lại gần, rồi nhe nanh gầm gừ. 

"Grào... ào...!!".

Sau vài ba tiếng, quái ngư đột ngột kêu to một tiếng, thanh âm như muốn đục thủng luôn màng nhĩ Tôn Thi Hàn. Kế đấy, trong sự bất lực của nàng, nó mở to chiếc miệng đen ngòm.

"Không... g... g...!!".

"Phập!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.