Tiên Môn

Chương 572: Xuân mộng



...

Lăng Tiểu Ngư đã hôn rất lâu, tới nỗi lúc này, khi hắn chủ động tách ra thì nữ nhân trong lòng hắn liền phải thở dốc, tựa như nàng mới vừa chạy bộ cả một quãng đường rất xa vậy.

"Ha a... ha a...".

"Ha a...".

Trong tiếng thở hổn hển, Tôn Thi Hàn cố để lấy lại bình tĩnh. Nãy giờ, tâm trí nàng đã bị cuốn trôi. Nàng có cảm giác nàng không còn là chính mình nữa. Toàn thân nàng, từ đầu đến chân đều đã mềm nhũn, đến độ phải dùng cả hai tay vịn vào người Lăng Tiểu Ngư cho khỏi ngã.

Rồi, khi sức lực đã khôi phục được phần nào, nàng chầm chậm đem cơ thể tách ra, tay cũng thu về.

Nhưng... chính vào giây phút đôi tay nàng vừa mới buông ra vạt áo ấy thì Lăng Tiểu Ngư, hắn lại áp lên nàng thêm một nụ hôn nữa. Vẫn như trước, cường hoành, ngang ngược.

Ý nghĩ trong đầu của Tôn Thi Hàn là: "Phải cự tuyệt". Nhưng... thực sự là lực bất tòng tâm. Sức của nàng chả đáng bao nhiêu cả, đánh mãi xô mãi, rốt cuộc cũng chỉ hoài công vô ích. Lăng Tiểu Ngư đang phi lễ nàng, đôi tay hắn đang trườn vào trong ngực nàng mà vuốt ve xoa nắn vùng nhạy cảm, Tôn Thi Hàn nàng biết đấy nhưng không làm sao ngăn được. Điều duy nhất nàng còn có thể chỉ là những cái vung tay, răng cố cắn chặt... Tiếc rằng cũng chả được bao lâu.

Rất nhanh, trước sự tiến công dồn dập của kẻ xâm lăng, phòng tuyến đã lại sụp đổ. Không gian trong miệng nàng bây giờ đã bị người chiếm giữ, giống như ban nãy lưỡi hắn lại tiếp tục loạn động, tham lam mút lấy nhuyễn ngọc ôn hương.

Những tiếng "ư... ưm" vô nghĩa hiện đã chẳng còn. Những cái vung tay giãy giụa lúc này cũng dần thưa hẳn... thưa hẳn... rồi triệt để dừng lại. Tôn Thi Hàn đã hoàn toàn thất thủ. Nàng dường đã buông xuôi chấp nhận an bài.

...

"Ha a... ha a a...".

"Ha a... a...".

Lần thứ hai Tôn Thi Hàn được trả tự do, và cũng là lần thứ hai nàng phải liên tục thở dốc. Mặt nàng đỏ ửng, người nàng nhũn ra, chân thì suýt đã đổ quỵ...

Là mệt? Ừ thì đúng là mệt. Nhưng bên trong sự mệt mỏi này lại đầy ấp dư âm khoái hoạt. Nó khiến tâm trí nàng như thể đang bay bổng trên mây vậy.

Nghĩ tới kẻ đã biến mình thành ra bộ dạng mềm yếu vô lực này, Tôn Thi Hàn theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên thì... Ngay lập tức, nàng đã hối hận. Vừa thấy nàng ngẩng đầu lên thì Lăng Tiểu Ngư đã liền cúi xuống. Và hắn lại hôn.

Lăng Tiểu Ngư, tên khốn này muốn dùng nụ hôn để giết nàng hay sao? Mỗi lần hắn hôn, thời gian đâu phải ngắn. Hắn cứ hôn liên tục như vầy, Tôn Thi Hàn nàng sợ rằng sớm sẽ tắt thở luôn mất.

"Ưm...".

Tôn Thi Hàn lại ra sức giãy giụa. Có điều lần này, mục đích không phải bởi nàng không thích, lòng muốn phản kháng mà là vì... sợ. Đúng vậy, Tôn Thi Hàn nàng cảm thấy sợ. Nàng sợ mình sẽ bị Lăng Tiểu Ngư làm cho tắt thở luôn mất.

"Ư...".

"Ưm...".

Tôn Thi Hàn cố gắng dùng chút sức lực sau cùng để thoát ra, nhưng càng muốn thoát thì thân thể nàng lại càng bị giữ chặt, sự xâm chiếm lại càng nhiều hơn.

Nàng bất lực rồi...

...

"Ha a...".

"Ha a... a...".

Chẳng biết từ khi nào vị trí của Tôn Thi Hàn đã thay đổi. Ban nãy nàng vẫn còn đứng, nhưng bây giờ thì nàng đã nằm luôn trên thảm cỏ, bên cạnh những khóm hoa tươi đương thi nhau khoe sắc dưới ánh tà dương dịu nhẹ. Và... thở dốc.

Nàng mệt quá... Nhưng cái mệt này... thật kì lạ. Nó chẳng những không khiến nàng uể oải chút nào mà còn làm nàng trở nên hưng phấn vô cùng. Nàng thấy cơ thể mình đang háo hức, rạo rực, cảm giác rất là khao khát.

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng từ đáy lòng, Tôn Thi Hàn biết rõ thứ mình đang chờ mong ấy là gì. Giấc xuân mộng đó, nàng muốn trải qua thêm lần nữa.

"Thi Hàn." Đương lúc Tôn Thi Hàn tâm trí Tôn Thi Hàn vẫn còn phiêu đãng trên mây thì một giọng nói thân quen truyền thẳng vào trong tai nàng. Nghe thật ấm áp.

"Ta yêu nàng".

Nằm kế bên Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục thì thầm vào tai giai nhân.

"Thi Hàn, ta muốn nàng. Rất muốn nàng...".

Lăng Tiểu Ngư nói thêm mấy câu, ý tứ đều là tha thiết yêu thương, nồng đậm ham muốn. Và tất nhiên, hắn không đơn giản chỉ dừng ở lời nói. Hiện hắn đã hành động.

Đầu tiên, hắn chuyển đổi tư thế, không nằm bên cạnh nữa mà dời lên hẳn trên cơ thể Tôn Thi Hàn. Kế đấy, hắn hôn lên trán nàng, rồi môi nàng, má nàng, cổ nàng...

Ở tại cái cổ thon thon ấy, Lăng Tiểu Ngư hết hôn bên trái rồi lại hôn tiếp bên phải, nơi chính diện, sau gáy cũng chẳng bỏ qua. Đã hôn nhiều như vậy, ấy thế mà Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn còn chưa thấy đủ. Đôi tay trước đó dùng để ghì giữ tay Tôn Thi Hàn nay được thu về một cái. Cánh tay này, hắn chính đang sử dụng để đem thắt lưng Tôn Thi Hàn cởi bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.