Tiên Môn

Chương 592: Ra tay



Đối chất? Tôn Thi Hàn nghe xong rất tức giận. Triệu Phi Yến cũng là như vậy, rất giận. Người đã chết rồi thì làm sao đối chất?

"Thế nào? Không thể?".

Dương Chính Thiên khinh thường: "Hừ... Một hũ hài cốt, một tấm bài vị cộng thêm vài ba câu nói, các ngươi nghĩ có thể đổi trắng thay đen, lừa gạt được mọi người?".

Liếc qua Triệu Phi Yến, Dương Chính Thiên ra chiều thất vọng: "Triệu sư muội à Triệu sư muội, ta sớm biết sư muội đối với chuyện ta trở thành các chủ bấy lâu vẫn không phục. Chỉ là ta không thể ngờ sư muội lại cấu kết ngoại nhân bày ra màn kịch này, cố tình vu khống, vấy bẩn thanh danh của ta. Triệu sư muội, muội làm ta quá thất vọng rồi".

"Hoá ra là như vậy." - Lời Dương Chính Thiên vừa dứt thì trong hàng ngũ cao tầng Thiên Nhai Hải Các, một lão giả gầy cồm liền đứng ra cảm thán - "Triệu Phi Yến, thật không ngờ ngươi lại có lòng dạ này. Thảo nào mà lần trước ngươi lại nói với ta mấy lời đó".

"Cao sư huynh, nàng đã nói gì với sư huynh?" Đoạn Đức đứng bên cạnh truy hỏi.

Lão giả họ Cao kia liền đáp: "Nàng lôi kéo ta, ý tứ đại khái là muốn chống lại các chủ".

"Còn có chuyện này?".

Đoạn Đức tức giận, mắng Lâm Ngọc Cơ: "Thật không ngờ Lâm Ngọc Cơ ngươi lại là loại phản trắc này, còn muốn cõng rắn cắn gà nhà".

"Sư huynh, để đệ thu phục ả tiện nhân này!".

Nói rồi Đoạn Đức liền xách trường đao lao lên. Khác trước, lần này Dương Chính Thiên không hề ngăn cản. Hắn cũng đang muốn xem xem truyền nhân của Lâm Ngọc Cơ kia có bao nhiêu bổn sự mà lại dám tìm đến Thần Long Đảo truy xét mình. 

Biết người biết ta mới thật khôn ngoan.

...

"Keng!".

"Keng!".

"Triệu Phi Yến! Thứ phản trắc ngươi mau chịu chết đi!".

"Phản trắc", xú danh này Triệu Phi Yến tất nhiên không muốn nhận, nhưng nàng biết, giờ mình có mở miệng thanh minh thế nào cũng vô dụng, mọi người căn bản sẽ chẳng nghe. Cũng giống như lời vu khống mà Cao Cầu - lão giả kia - đã nói ra vậy. Triệu Phi Yến nàng nào đã cùng hắn bàn qua chuyện gì, hết thảy đều là hắn tự biên tự diễn cả. 

Cũng đúng thôi, Đoạn Đức, Cao Cầu, hai kẻ này là tay chân thân tín nhất của Dương Chính Thiên mà. Những người khác ư? Không phải tay chân thì cũng phụ thuộc thôi. 

Triệu Phi Yến chả mong sẽ có người giống như mình, chịu vì Lâm Ngọc Cơ đứng ra chống lại Dương Chính Thiên. Vì một tội đồ bị trục xuất, hôm nay đã chết mà đối đầu cùng các chủ quyền uy, dại gì chứ. Bọn họ không muốn rước hoạ vào thân. 

"Ngu ngốc", duy cũng chỉ mỗi mình Triệu Phi Yến. Tuy vậy, nàng không hối hận. Thành thật mà nói thì nhiều năm qua, thông qua những chi tiết xâu chuỗi, Triệu Phi Yến nàng sớm đã lờ mờ đoán ra ai là thủ phạm lấy cắp Niệm Hải rồi. Im lặng tới nay, là vì e sợ thôi. Dương Chính Thiên đã trở thành các chủ, quyền uy danh vọng lớn tới như vậy, Triệu Phi Yến nàng sao không e sợ cho được?

Thế nhưng hôm nay...

Vị hảo tỷ muội cùng nàng lớn lên năm đó đã chết rồi. Theo lời của Tôn Thi Hàn thì là thương tâm thành bệnh, oan khuất ra đi. Nếu vẫn tiếp tục im lặng, Triệu Phi Yến nàng chẳng phải sẽ thẹn lắm ư? Mai này xuống dưới cửu tuyền, nàng làm sao đối diện cùng Lâm Ngọc Cơ được đây?

"Keng!".

"Keng!".

...

"Nàng ấy không phải đối thủ của gã kia." Theo dõi trận chiến giữa Triệu Phi Yến và Đoạn Đức một hồi, Lăng Tiểu Ngư chợt nhận xét. 

Bên cạnh, Tôn Thi Hàn cũng hoàn toàn tán đồng. Lấy pháp nhãn của nàng không khó để nhìn ra được tình hình. Rõ ràng so với Đoạn Đức, đạo hạnh của vị sư thúc Triệu Phi Yến này của nàng kém hơn một bậc. 

"Sao? Nàng chưa muốn xuất thủ?".

"Thiếp muốn nhìn thêm một chút." Tôn Thi Hàn đáp. Nàng cũng không phải người cả tin. Đối với vị sư thúc Triệu Phi Yến này, nàng vẫn cần quan sát thêm. 

...

"Keng! Keng!".

"Tiện nhân chịu chết!".

Trải qua một hồi giao phong ác liệt, rốt cuộc thì kết quả thắng - bại đã phân. Không ngoài dự đoán của Lăng Tiểu Ngư và Tôn Thi Hàn, Triệu Phi Yến chẳng cách nào đấu nổi Đoạn Đức. Nàng thua rồi. Lúc này, một đường đao hung lệ đang bổ thẳng xuống đầu nàng. Chiếu theo tình hình, mười mươi là Triệu Phi Yến nàng vô pháp chống đỡ, né tránh lại càng không thể. Chết, đó sẽ là kết cục của nàng, cái giá phải trả vì dám đứng ra chống đối Dương Chính Thiên. 

Nhưng... đó là lý thuyết, xét trong trường hợp không có sự can thiệp từ bên ngoài, bằng khi có người can thiệp mà nói... chuyện nó lại khác. 

"Xẹt!".

Chính ở khoảnh khắc trường đao hung lệ sắp bổ xuống đầu Triệu Phi Yến thì dị biến đã nổi lên. Chỉ thấy từ chỗ Tôn Thi Hàn, một đạo hắc quang bất ngờ bay ra, lấy tốc độ kinh nhân đánh bật trường đao lẫn Đoạn Đức - chủ nhân thanh đao, khiến cho hắn kinh động thoái lui. 

Mà, bị kinh động cũng không chỉ mình Đoạn Đức đâu. Dương Chính Thiên cũng thấy ngoài ý muốn đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.