Tiên Môn

Chương 593: Phơi bày sự thật



Cao thủ ra chiêu liền biết, lấy tu vi cùng lịch duyệt của mình, Dương Chính Thiên há lại chẳng nhìn ra sự lợi hại của Tôn Thi Hàn. Rõ ràng đạo hạnh của nữ nhân này cực cao...

"Chỉ sợ tu vi ả này không dưới chân nhân hậu kỳ. Nam nhân bên cạnh ả e cũng chẳng đơn giản...".

Tâm tình Dương Chính Thiên so với trước đã trầm trọng lên nhiều. Hắn đang tính sẽ đem trấn các chi bảo xuất ra. 

Tiếc rằng... Dương Chính Thiên hắn không có cơ hội nữa rồi. Thời điểm hắn vừa âm thầm thôi động linh lực thì một gương mặt vô cảm màu xám đã hiện ra ngay trước mặt hắn. Rồi, một đôi mắt màu vàng loé lên. Kế đấy thì... Dương Chính Thiên hắn đã không còn biết gì nữa cả. 

Chết? 

Còn chưa. Lăng Tiểu Ngư không giết hắn, bất quá chỉ dùng chút thủ đoạn thao túng tâm trí, khiến cho hắn phải trở nên thành thật thôi. 

...

"Sư huynh!".

"Sư huynh! Huynh không sao chứ?!".

Mặc cho đám người Đoạn Đức, Cao Cầu lớn tiếng kêu gọi, Dương Chính Thiên vẫn đứng yên bất động, thần tình ngây dại. 

Lo lắng, khiếp sợ, Cao Cầu nhìn Lăng Tiểu Ngư chất vấn: "Ngươi... ngươi đã làm gì?".

"Làm gì sao?" - Lăng Tiểu Ngư cười nhẹ - "Chỉ là để cho hắn thành thật một chút thôi".

"Ác tặc, ngươi... ư!".

Bên cạnh Cao Cầu, Đoạn Đức vừa mới mở miệng, lời còn chưa kịp nói ra hết thì hai mắt đã trợn trừng, tứ chi co giật, chẳng rõ là bị trúng thủ đoạn gì. Tuy nhiên, hung thủ ra tay thì mọi người đều biết. 

Lăng Tiểu Ngư nói: "Còn kẻ nào muốn giống như hắn, trải qua cảm giác muốn sống không được muốn chết không xong thì cứ lên tiếng, ta sẵn sàng toại nguyện cho".

Toàn trường nín lặng. Môn nhân Thiên Nhai Hải Các, bất kể tầng lớp đệ tử phía dưới hay cao tầng bên trên, ai nấy đều thụt lùi, không nhiều thì ít. Bọn họ sợ. Mắt bọn họ chưa mù, tai cũng chưa điếc, sự khủng bố của Lăng Tiểu Ngư há còn chưa nhận ra? 

Ở đây, trong Thiên Nhai Hải Các này, người có thực lực cao nhất không ai khác, chính là các chủ Dương Chính Thiên, tu vị chân nhân hậu kỳ đỉnh phong. Ấy vậy mà chỉ trong chớp mắt, đang từ trạng thái thanh tỉnh mười mươi Dương Chính Thiên đã biến thành si ngốc, ngay đến một chút phản ứng cũng chẳng làm ra được. Đoạn Đức thì lại càng không phải nói, khắp người hắn da thịt đều đã nứt nẻ cả rồi...

Lăng Tiểu Ngư đã ra tay thế nào? Chẳng một ai biết. Dương Chính Thiên, Đoạn Đức, thủ đoạn bọn họ trúng phải là gì? Không một ai hay.

Cái này có ý nghĩa gì?

Địch nhân quá đỗi cường đại! Thực lực đối phương dư sức huyết tẩy Thiên Nhai Hải Các này!

"Xem ra các ngươi cũng chưa đến nỗi đần độn lắm." Lăng Tiểu Ngư đảo mắt một vòng môn nhân Thiên Nhai Hải Các, nhận xét. 

Tạm bỏ qua bọn chúng, hắn tập trung vào thân ảnh Dương Chính Thiên. 

"Dương Chính Thiên, nghe ta hỏi. Năm đó là ai lấy cắp Niệm Hải?".

"Là ta. Chính ta đã lấy." Tựa như một con rối, Dương Chính Thiên hồi đáp, thanh âm đều đều.

"Nơi cất giấu Niệm Hải ngoài đại sư bá của ngươi ra cũng chỉ có mình Lâm Ngọc Cơ biết, ngươi bằng cách nào lấy được Niệm Hải?".

"Vị trí cất giấu Niệm Hải ta cũng biết".

"Dương Chính Thiên ngươi làm sao biết?".

"Ta đã lợi dụng lòng tin của Lâm Ngọc Cơ, từ chỗ nàng biết được".

"Thì ra là như vậy." - Khí huyết nhộn nhạo sớm đã bình ổn lại, Triệu Phi Yến tỏ ra căm phẫn - "Dương Chính Thiên ngươi đúng là thứ lòng lang dạ sói, thật uổng cho Ngọc Cơ sư tỷ đã tin tưởng ngươi!".

"Tiền bối, xin kiên nhẫn nghe hết đầu đuôi." - Lăng Tiểu Ngư bảo với Triệu Phi Yến - "Hãy nghe xem hắn đã làm ra những chuyện hèn hạ gì".

"Được, hãy để cho tất cả mọi người cùng biết bộ mặt thật của tên ngụy quân tử này". 

Triệu Phi Yến lui xuống, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục truy hỏi: "Dương Chính Thiên, năm đó có phải sau khi bị Lâm Ngọc Cơ phát hiện việc làm đen tối của mình, ngươi đã quỳ gối cầu xin nàng?".

"Phải." Vẫn cái giọng đều đều, Dương Chính Thiên xác nhận.

"Lúc đó Dương Chính Thiên ngươi đã nói những lời gì? Thuật lại tất cả đi".

"Lúc đó ta nói...".

Cứ thế, dưới thủ đoạn kiểm soát tâm trí của Lăng Tiểu Ngư, Dương Chính Thiên đem từng câu từng chữ trong quá khứ thuật lại. Nó tận tường đến nỗi khiến cho lòng người cảm thấy ghê tởm. Hãy xem ánh mắt các môn nhân Thiên Nhai Hải Các nhìn Dương Chính Thiên lúc này, ngập tràn thất vọng cùng khinh khi. Có lẽ chính bọn họ cũng không ngờ được rằng vị các chủ uy nghiêm, người mình sùng kính bấy lâu lại có thể là loại tiểu nhân đốn mạc đến như thế. 

Dương Chính Thiên hắn lợi dụng lòng tin của Lâm Ngọc Cơ tìm phương đánh cắp Niệm Hải, chừng bị phát hiện thì van xin, thề thốt, hứa hẹn. Để rồi một lần nữa, vì tin hắn, Lâm Ngọc Cơ đứng ra gánh hết tội tình. Tay bị đoạn, lại còn bị đuổi khỏi Thần Long Đảo, vĩnh viễn không cho phép trở về... Cái giá mà Lâm Ngọc Cơ vì Dương Chính Thiên hắn trả, nó quá lớn. Ấy vậy mà Dương Chính Thiên... Nói gì làm tròn hứa hẹn, một lần tìm gặp Lâm Ngọc Cơ hắn còn chả làm. Bạc bẽo đến thế là cùng!

Những ngón tay siết chặt, Triệu Phi Yến đưa mắt nhìn những vị đồng môn của mình: "Các ngươi nghe rồi chứ? Đã nghe hết rồi chứ?!".

"Hắn, các chủ mà các ngươi sùng bái đó!!".

Môn nhân Thiên Nhai Hải Các ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, rồi cúi đầu im lặng. Cao Cầu - thuộc hạ thân tín nhất của Dương Chính Thiên - so với kẻ khác đầu càng cúi thấp hơn. Hắn thẹn. Hắn sợ...

"Nhân tâm đúng là đáng sợ." Lăng Tiểu Ngư nghe hết đầu đuôi câu chuyện từ chính miệng Dương Chính Thiên, tự đáy lòng cảm thán. 

Hắn hỏi: "Môn nhân Thiên Nhai Hải Các các ngươi hẳn sẽ không cho là ta đang tự biên tự diễn chứ?".

Sau lưng, trước mặt đều chẳng ai lên tiếng phản bác. Lăng Tiểu Ngư đang bịa chuyện gạt người? Cần thiết sao? Với một kẻ có thực lực kinh khủng như hắn?

Oan tình của Lâm Ngọc Cơ là thật. Bây giờ toàn bộ đều đã tin.

Đối với kết quả này, Lăng Tiểu Ngư cảm thấy hài lòng. Giết Dương Chính Thiên với hắn chẳng có gì khó khăn cả, một ý niệm mà thôi. Cái hắn thật sự muốn không phải mạng của Dương Chính Thiên mà là sự trong sạch của Lâm Ngọc Cơ. Hắn muốn oan tình của nàng được sáng tỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.