Tiên Môn

Chương 610: Vương Vạn Tuế!



"Phanh thây xẻ thịt ta? Nguyệt sao?".

Thiên Hồ Bắc Gia cười to: "Ha ha ha! Xá Nị à Xá Nị, ngươi thật là biết pha trò...".

"Ha ha ha...".

Thiên Hồ Bắc Gia cuồng tiếu, cái đó ai cũng thấy được, thế nhưng bảo tận tường thì lại chẳng có ai. Việc Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Cổ bị bắt giữ, hiện vẫn chưa có ai hay.

"Nguyệt sẽ phanh thấy xẻ thịt ta sao?".

Sau một hồi cuồng tiếu, Thiên Hồ Bắc Gia dần trấn tĩnh lại. Hắn nhẹ lắc đầu, đáp lại Xá Nị - vị cao tầng đã can đảm lên tiếng: "Ta e là vị thân muội này của ta đã chẳng còn cơ hội nữa rồi".

Không còn cơ hội? Là ý gì? 

Đang đứng bất động vì bị lực lượng của Hỗn Độn phong bế, Thiên Hồ Đại Mi âm thầm lo lắng. Vốn từ nãy giờ nàng đã nghi hoặc sẵn rồi. Ở đây phát sinh động tĩnh lớn tới như vậy, theo lý nhi nữ Thiên Hồ Nguyệt của nàng phải sớm chạy tới rồi mới phải. Thế mà không, nó vẫn chưa xuất hiện. 

"Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ, hai tỷ muội sớm đã ra khỏi Thanh Khâu", Thiên Hồ Đại Mi nghĩ, hay đúng hơn là nàng thầm mong như vậy. Sức mạnh của Thiên Hồ Bắc Gia quá ghê gớm, nàng thừa hiểu cho dù hai đứa nhi nữ kia của mình có đến thì cũng sẽ không giúp ích được gì, trái lại còn gánh tai ương. Nàng hi vọng chúng thực đã rời đi, dù rằng điều đó nghe có phần vô lý. 

"Ồ, mẫu thân, người có vẻ cũng đang lo lắng nhỉ?".

Thiên Hồ Bắc Gia trông thấy ánh mắt lo âu của Thiên Hồ Đại Mi thì oán niệm càng tăng. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là như vậy, mẫu thân hắn chỉ thực sự yêu thương Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Cổ, còn Thiên Hồ Bắc Gia hắn... có những lúc ngay đến nhìn nàng cũng không muốn nhìn. Tại sao chứ...

Miệng cười tâm không cười, Thiên Hồ Bắc Gia trầm giọng: "Mẫu thân, người không cần phải lo lắng như vậy đâu. Bởi vì... Nguyệt, Cổ Cổ, chúng nó là thân muội của hài nhi mà. Hài nhi sao nỡ tổn thương".

"Mẫu thân chắc cũng đang muốn biết tung tích của chúng nó nhỉ? Yên tâm, mẫu thân sẽ được gặp chúng liền thôi".

Nói đoạn, Thiên Hồ Bắc Gia lấy từ trong người ra một chiếc bình màu xám. Hắn lắc lư mấy vòng rồi mới đem nắp bình mở ra, miệng lẩm nhẩm pháp quyết. 

Rất chóng vánh, từ bên trong bình, một đạo hắc quang bay ra, sau đó hoàn toàn tiêu tán, để lộ ra hai thân ảnh nữ nhân. 

Không phải hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ thì ai?

"Nhị công chúa! Tiểu công chúa!".

Xá Nị nhìn rõ diện mạo hai nữ nhân vừa xuất hiện, kinh hô lao đến, cố lay gọi. Nhưng mặc cho Xá Nị có lay, có gọi thì người nằm trên thảm, các nàng vẫn cứ hôn mê như cũ. Rõ ràng là các nàng đã trúng phải thủ đoạn gì đó rồi. 

"Ngươi đã làm gì công chúa... ư...".

Xá Nị nói còn chưa hết câu thì cổ họng đã bị người vươn tay bóp lấy. 

Thiên Hồ Bắc Gia nghiêm giọng mà rằng: "Làm gì? Ngươi chất vấn ta?".

"Loại gà đất chó sảnh như ngươi cũng dám chất vấn ta?!".

Theo mỗi chữ nói ra, lực đạo trên những ngón tay Thiên Hồ Bắc Gia cũng càng lúc càng được đề thăng. Cứ như vậy, trong sự bất lực của Xá Nị, hắn đem nàng bóp nghẹt... cho tới chết. 

"Bịch!".

Thời điểm Thiên Hồ Bắc Gia buông tay thì Xá Nị chỉ còn là một cái xác không hồn, theo đà ngã xuống. Thiên Hồ Bắc Gia chỉ vào thi thể của nàng, hướng các tộc nhân nói: "Thấy chứ? Đây chính là kết cục của những kẻ dám chống lại ta".

"Ngươi, các ngươi, các ngươi, còn có ai phản đối ta trở thành Vương?".

Tộc nhân trên dưới cả đám im thin thít, không dám hó hé nửa lời. 

Thiên Hồ Đại Mi bị khống chế, cao tầng trưởng lão kẻ chết người trọng thương, nay ngay đến hai vị công chúa cũng đã nằm bất động... Thanh Khâu bây giờ còn ai đủ sức đối chọi với Thiên Hồ Bắc Gia được nữa?

Không một ai hết. 

"Khôn ngoan đấy".

Đối với sự lựa chọn của tộc nhân, Thiên Hồ Bắc Gia rất vừa ý. Hắn chỉ vào một tên trong đám người, ngoắc tới: "Ngươi, qua đây".

Người vừa được Thiên Hồ Bắc Gia gọi tên Thiên Tứ, vốn dĩ là phó thống lĩnh Ngoại vệ, cũng là thuộc hạ thân tín của Thiên Hồ Bắc Gia. Dạ khá khẩn trương, Thiên Tứ bước lại...

"T-Thống lĩnh...".

"Thiên Tứ, ngươi sợ cái gì? Chẳng phải ta đã nói là hôm nay sẽ thay đổi trật tự Thanh Khâu rồi sao...".

Thiên Hồ Bắc Gia đặt tay lên vai Thiên Tứ, nói tiếp: "Ngươi thấy rồi chứ? Bây giờ Thanh Khâu đã là của ta".

"Huynh đệ. Trước đây chúng ta đã từng vào sinh ra tử, chiến đấu để bảo vệ, để bồi đắp Thanh Khâu này. Nhưng chúng ta đã được đền đáp lại những gì?".

"Chẳng gì cả." - Thiên Hồ Bắc Gia lắc đầu - "Thứ chúng ta nhận được chỉ có khinh thường. Không ai coi trọng chúng ta. Ở trước mặt cái đám trưởng lão này, chúng ta luôn phải khép nép cúi đầu. Tại sao? Hết thảy chỉ vì bọn họ là nữ nhân còn chúng ta là nam nhân".

"Ngươi thấy như vậy có công bằng không? Trả lời ta".

Thiên Hồ Bắc Gia đã yêu cầu, Thiên Tứ dám đâu không nghe. Hắn gắng kìm chế nỗi sợ, đáp: "K-Không công bằng".

Thiên Hồ Bắc Gia gật đầu, rồi quay sang hỏi tiếp những tộc nhân nam tính khác: "Các ngươi thấy có công bằng hay không?".

"Không công bằng!".

"Không công bằng!".

...

"Đúng vậy! Rất không công bằng!".

Thiên Hồ Bắc Gia đề cao giọng nói: "Nữ nhân bọn họ là tộc nhân Thanh Khâu, nam nhân chúng ta cũng là tộc nhân Thanh Khâu, dựa vào cái gì mà nữ nhân bọn họ thì được nắm giữ quyền lực còn nam nhân chúng ta thì phải cúi đầu thần phục chờ nghe sai khiến?!".

"Hôm nay ta muốn thay đổi tất cả. Kể từ bây giờ, ta chính là Vương! Từ đây về sau nam nhân Thiên Hồ tộc ta sẽ là chủ nhân của Thanh Khâu!".

"Vương vạn tuế!" Tiếng Thiên Hồ Bắc Gia vừa dứt chưa lâu thì trong đám nam nhân Thiên Hồ tộc, một tên bất ngờ quỳ sụp xuống tung hô. 

Hiệu ứng lan truyền, những tên nam nhân khác trong tộc cũng nối nhau quỳ xuống, tỏ lòng thần phục trước Thiên Hồ Bắc Gia. 

"Vương vạn tuế!".

"Vương vạn tuế!".

...

"Thiên Hồ vong rồi..." Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, khi toàn bộ tộc nhân đã quỳ phục dưới chân Thiên Hồ Bắc Gia, Thiên Hồ Đại Mi cảm thấy vô cùng chua xót. 

Thiên Hồ tộc truyền lưu bao đời, tự cổ chí kim vẫn luôn do nữ nhân thống lĩnh, đấy là quy định bất di bất dịch. Hôm nay Thanh Khâu rơi vào tay Thiên Hồ Bắc Gia - một tên nam tính, điều đó cũng có nghĩa rằng Thiên Hồ tộc đã không phải là Thiên Hồ tộc nữa. Nó vong rồi...

Thiên Hồ mất, chủ nhân chân chính của Thiên Hồ là Đại Mi nàng đây, kết cục sẽ ra sao? Thiên Hồ Nguyệt, Thiên Hồ Cổ - hai đứa con gái của nàng, chúng sẽ thế nào?

...

"Mẫu thân, người dường có điều muốn nói?".

Thiên Hồ Bắc Gia vẫn rất chú tâm quan sát, thấy biểu tình chua xót, lo âu của Thiên Hồ Đại Mi thì đi qua hỏi. Hỏi xong, hắn điểm lên người nàng một cái, giúp nàng có thể tự do mở miệng.

Trái với tưởng tượng của Thiên Hồ Bắc Gia, Thiên Hồ Đại Mi không la hét, không quá kích động. Dù vậy, trong đôi mắt nàng vẫn chứa đầy căm phẫn.

"Súc sinh... Ta thật hối hận vì đã sinh ra ngươi...".

"Hối hận sao?" - Thiên Hồ Bắc Gia cười lạnh - "Mẫu thân, trước giờ người nào có thương yêu hài nhi. Ở trong lòng của mẫu thân người có từng xem hài nhi là con sao?".

Thiên Hồ Bắc Gia dời bước, tay chỉ xuống hai cô gái đang nằm mê man trên thảm: "Con của mẫu thân chỉ có chúng nó. Từ nhỏ đến lớn, được mẫu thân người nâng niu chiều chuộng cũng chỉ có chúng nó. Chưa bao giờ là hài nhi...".

Thần tình oán độc, Thiên Hồ Bắc Gia nhấc chân giẫm lên trên mặt Thiên Hồ Nguyệt, bắt đầu giày xéo...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.