Tiên Môn

Chương 620: Cuồng hoan (6)



"Cho ta...".

"Cho ta...".

Tay không thể động, Thiên Hồ Nguyệt cố gắng rút ra lại chẳng được. Bất đắc dĩ, nàng chỉ còn biết dùng miệng, dùng chân. Một lần nữa, nàng cúi xuống hôn hít khắp mặt Lăng Tiểu Ngư, đôi chân cũng theo đó mà loạn động. 

"Cho ta...".

Nhìn mỹ nhân khát tình liên tục uốn éo trên người mình, dưới những động tác xuôi theo bản năng của nàng, Lăng Tiểu Ngư cũng bắt đầu thấy cơ thể mình sinh ra phản ứng khác lạ. Hắn bất ngờ bật người dậy, đem Thiên Hồ Nguyệt đè xuống. Kế đó, hắn tự mình xé đi y phục, rồi dùng tay đem hai chân Thiên Hồ Nguyệt tách ra. 

Đào nguyên, u huyệt, lúc này hoàn toàn lộ rõ. Từ bên trong huyệt động, nước sớm đã lan ra khắp cả cánh rừng u minh, trông ướt át mê người.

Lăng Tiểu Ngư im lặng nhìn ngắm, tầm năm sáu giây gì đó, chừng ngắm xong, hắn lập tức tiến thẳng vào u huyệt. Hoàn toàn chẳng thèm mơn trớn kích tình chi cả.

"Ư!".

Từ trong cổ họng Thiên Hồ Nguyệt, một tiếng rên xiết cất lên. Mày nhăn, răng thì cắn chặt, khuôn mặt nàng hiện giờ, trông có phần khổ sở. 

"Nguyệt Nhi..." Miệng dù không thể nói nhưng đôi mắt thì vẫn đang còn mở, Thiên Hồ Đại Mi nhìn thấy cảnh ấy, dạ bi thương gọi tên. 

Tận mắt chứng kiến nữ nhi của mình bị người ta làm nhục mà một chút phản ứng bản thân cũng chẳng làm ra nổi, thế gian còn đau đớn nào hơn?

Thiên Hồ Đại Mi, nàng cảm thấy cả tâm trí mình đều đang sụp đổ. 

...

"Ưm...".

"Ư...".

Thiên Hồ Đại Mi bất lực nhìn con rơi lệ, trong khi đó, Thiên Hồ Nguyệt - con gái của nàng, lúc này cũng đang nỉ non như than như khóc. 

Thiên Hồ Nguyệt đau, đó là chắc chắn. Nhưng, trừ bỏ đau đớn ra, dám cá là nàng cũng cảm thấy khoái hoạt. Hai chân nàng, chúng đang kẹp chặt lấy người Lăng Tiểu Ngư, tay cũng đặt ở trên lưng hắn mà ôm, mà cào. Rõ ràng là nàng đang rất phối hợp. 

Thiên Hồ Nguyệt là vậy, kèm với đau đớn là cảm giác đê mê. Trên mặt nàng, biểu cảm khá nhiều. Những trạng thái đối nghịch, tại thời khắc này lại đồng thời hiện hữu, trộn lẫn vào nhau, so với kẻ đang cưỡng đoạt nàng thì đặc sắc hơn nhiều. 

Lăng Tiểu Ngư, hắn khá kì lạ. Trên khuôn mặt hắn không có nét gì đáng gọi là sung sướng hết. Phơi bày đây, hoạ chăng là sự oán độc. Dường như ở trong mắt hắn, chuyện đang làm với Thiên Hồ Nguyệt đây vốn chẳng phải giao hoan mà chỉ đơn thuần là một sự trả thù. Thật không giống con người hắn tí nào.

...

"Ưm...".

"Ư...".

...

Cuộc hoan ái vẫn tiếp tục diễn ra. Lăng Tiểu Ngư như cũ vẫn ở trên người Thiên Hồ Nguyệt, mạnh mẽ tới lui, ra sức mà chinh phạt nàng. Ở trong quá trình này, thật ra cũng đã có vài lần Thiên Hồ Nguyệt phản kháng. Tất nhiên đó không phải kiểu từ chối, muốn chấm dứt giao hoan. Sự phản kháng của nàng, đơn giản chỉ là để thay đổi vị trí, thay vì nằm bên dưới đón nhận thì nàng muốn ngồi ở trên, muốn bản thân mình chủ động. Đáng tiếc, Lăng Tiểu Ngư lại chẳng chịu cho. Hễ mỗi lần Thiên Hồ Nguyệt vùng lên định lật thì hắn liền bắt giữ hai tay nàng, đem nàng đè xuống lại. Bốn năm lần như thế, rốt cuộc Thiên Hồ Nguyệt đành phải cam phận. Dù vậy, nàng không nằm yên. Dưới dược lực của Âm Dương Hoà Hợp Tán thiêu đốt, nàng đã vô cùng cuồng nhiệt hồi đáp Lăng Tiểu Ngư. Thân thể di động không ngừng, tiếng rên nỉ non không dứt. Hình ảnh... thật hết sức dâm đãng. Tới mức khiến cho người nằm bên cạnh là mẫu thân nàng cũng phải âm thầm xấu hổ, hạ thể nóng ran...

Lấy tính tình của Thiên Hồ Đại Mi, nàng dĩ nhiên sẽ chẳng thể nào vô liêm sỉ đến như vậy được, chỉ có thể là do tác dụng của Âm Dương Hoà Hợp Tán. Thiên Hồ Đại Mi nàng đã không còn trấn áp nổi dục vọng nữa rồi. 

Lý trí dần nhường chỗ cho bản năng, trong trạng thái mê man, Thiên Hồ Đại Mi đưa mắt nhìn về thân ảnh gã nam nhân đang ra sức chinh phạt nữ nhi mình. Nàng... muốn hắn.

...

"A...!".

Trải qua một đỗi lâu giao hợp, thân thể Thiên Hồ Nguyệt đột nhiên cong lên. Từ trong cổ họng nàng, một tiếng cao vút cũng cất lên. Nàng đã vừa mới lên đến đỉnh đê mê...

Và bây giờ thì đôi tay nàng đã buông, chân cũng hạ xuống, còn đôi mắt... chúng cũng khép lại. Nàng đã ngất đi. Một màn hoan ái điên cuồng vừa rồi có lẽ là quá sức chịu đựng với Thiên Hồ Nguyệt nàng. Tuy nhiên, Lăng Tiểu Ngư lại không. Hắn vẫn còn chưa thoả mãn. Lúc này, nhìn thấy Thiên Hồ Nguyệt ngất đi, Lăng Tiểu Ngư hắn thực rất khó chịu. Cảm giác giống như đang thưởng thức một chiếc bánh thơm ngon, mới ăn được phân nửa thì bị kẻ khác giật mất vậy. 

Chưa ăn chưa biết mùi vị, đã nếm qua rồi, mùi vị thật không dễ dàng quên. Nhất là cái trạng thái nửa vời này...

"Ưm...".

Đương lúc Lăng Tiểu Ngư còn đang hụt hẫng thì một thanh âm khe khẽ truyền đến. Đúng là tiếng phát ra từ trong cổ họng của Thiên Hồ Đại Mi. 

Huyết sắc ánh lên, Lăng Tiểu Ngư lập tức tách ra khỏi Thiên Hồ Nguyệt, tựa như sói đói vồ lấy thân thể Thiên Hồ Đại Mi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.