Tiên Môn

Chương 630: Trước Ngày Đại Chiến



"Vù vù...".

"Vù vù...". 

Huyết Sát Giáo, một góc trời Tây uyển, gió lúc này đang thổi mạnh. Hoa ở đây, chúng đang nghả nghiêng theo gió, hương bay tán loạn.

Trong gió, lẫn giữa hương hoa, thấp thoáng có thể nhận ra một phần mộ. Khá là sạch sẽ, mấy thước chung quanh chẳng thấy mọc lên một ngọn cỏ nào. Hẳn ngôi mộ này rất thường được người thăm nom quét dọn...

Bên phần mộ ấy, Lăng Tiểu Ngư khụy gối, từ từ quỳ xuống. Hắn dập đầu ba cái, bái lạy xong thì nâng tay đặt lên tấm bia trước mặt, sờ từng nét, từng chữ...

"Yến cô cô, Tiểu Ngư đến thăm người đây".

...

...

"Soạt...".

"Soạt...".

Trong lúc Lăng Tiểu Ngư còn đang quỳ trước mộ Yến cô cô mình tâm sự thì từ phía sau hắn, một bóng người tiến lại.

Là một nữ nhân. Tương tự Lăng Tiểu Ngư, nữ nhân này cũng mặc hắc y, bề ngoài tuổi tầm hai bảy hai tám, có mái tóc đen tuyền, phần sau búi cao trong khi phần trước thì tóc được rẽ đều sang hai bên. Trên đầu nàng, trái phải đều có trâm hoa đương cài, nhìn rất là quý phái.

Chẳng phải Đồ Tam Nương thì ai?

...

Đồ Tam Nương, nàng đi không chậm, chẳng nhanh, cước bộ bình thường. Chừng khi khoảng cách với Lăng Tiểu Ngư chỉ còn tầm độ ba bước chân thì nàng dừng lại. 

Lăng Tiểu Ngư chuyển mình đứng lên, trong tư thế quay lưng cất tiếng: "Ngươi đến thăm Yến cô cô ta, hay là chủ đích muốn tìm ta?".

Đồ Tam Nương không trực tiếp trả lời mà hỏi: "Ta muốn biết tại sao ngươi phải làm như vậy?".

"Làm như vậy?".

"Cách ngươi đối xử với Gia Gia, và cả Tiểu Linh nữa".

Đồ Tam Nương nói tiếp: "Tại sao ngươi lại giam giữ họ? Ngươi có biết những năm qua bọn họ đều đêm ngày trông ngóng, vì ngươi mà cầu nguyện hay không?".

"Biết thì thế nào? Không biết lại thế nào?".

Lăng Tiểu Ngư từ từ quay đầu nhìn lại, tiếp lời: "Đối với ta cũng chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa".

Đồ Tam Nương nhíu mày, có chút trầm mặc. Nam nhân đang đứng trước mặt đây, nàng không tài nào đoán ra được tâm ý của hắn. Nàng không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì...

"Ngươi định sẽ làm gì Gia Gia và Tiểu Linh?".

"Đừng lo." - Lăng Tiểu Ngư đáp, thanh âm vẫn hững hờ như cũ - "Ta sẽ không thương tổn gì đến họ đâu. Ta chỉ đơn giản là không muốn bị phiền nhiễu thôi".

"Nếu vậy tại sao ngươi không bắt giam luôn ta?".

Vấn đề này Đồ Tam Nương khá là nghi hoặc. Nàng không rõ vì cớ gì mà Lăng Tiểu Ngư lại còn để nàng tự do đi lại. Huyết Sát Giáo hiện đã nằm trong tay hắn, thế lực tà đạo đã thần phục dưới chân hắn, theo lý thì Lăng Tiểu Ngư hắn đâu cần đến Đồ Tam Nương nàng nữa.

Lăng Tiểu Ngư đương nhiên thừa hiểu vướng mắc trong lòng Đồ Tam Nương. Dù vậy, hắn không có ý định sẽ giải thích cái gì. 

"Đồ Tam Nương, nếu ngươi chán ghét tự do thì có thể tự mình đi vào trong phòng giam. Sẽ không ai ngăn cản ngươi đâu".

Vừa nói, chân Lăng Tiểu Ngư vừa tiến sát lại, đến khi thân thể chỉ còn cách Đồ Tam Nương chưa tới một gang tay thì hắn mới dừng lại.

"Ta khuyên ngươi nên an phận, đừng có hành động ngu ngốc. Nếu không... Đồ Tam Nương ngươi sẽ phải hối hận đấy".

Đi kèm với cái nhếch môi ý vị, Lăng Tiểu Ngư vậy mà đặt hẳn bàn tay lên khuôn mặt kiều mị của Đồ Tam Nương. Hắn nhẹ vuốt ve, buông lời đe doạ: "Một vưu vật như ngươi, nam nhân ai cũng đều thèm khát cả. Nên nhớ ta cũng là nam nhân. Tấm thân xử nữ của ngươi thực rất khiến ta động tâm đấy".

Đồ Tam Nương há hốc, trong lòng hoảng sợ. Cái sợ này, không chỉ đến từ việc tứ chi bị phong bế không thể cử động mà còn đến từ những lời nói của Lăng Tiểu Ngư. Thì ra hắn đều biết rõ...

Ngó thấy giai nhân đã "hiểu" được, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới đem tay thu về, đồng thời giải khai phong bế.

"Nếu như không còn chuyện gì khác thì lui xuống đi. Bổn giáo chủ muốn được an tĩnh một mình".

Đồ Tam Nương không dám nói thêm gì, lặng lẽ rút lui. 

Lăng Tiểu Ngư hôm nay đã không còn là Lăng Tiểu Ngư của ngày xưa nữa, bây giờ hắn đã trở nên rất đáng sợ...

...

...

Đêm.

Trên đỉnh Trúc Kiếm.

Ở đây, trong những năm này hầu như lúc nào cũng tĩnh mịch. Ban ngày còn đỡ, chí ít còn có dương quang chiếu rọi, nhưng khi tà dương khuất bóng... khung cảnh nhìn đâu cũng thấy vắng lặng, u buồn. 

Cảnh đã như thế, người lại càng buồn hơn...

Đêm nay, giống như mọi ngày, cơm nước xong Lăng Thanh Trúc lại một mình đi ra nơi vách núi, ngồi đó mà ngẩng đầu xem trăng. Trong lòng nàng có rất nhiều tâm sự, nhưng lại không biết phải san sẻ cùng ai...

...

"Chẳng phải ta đã bảo ngươi đừng đến tìm ta nữa rồi sao?" Lăng Thanh Trúc ngồi im một lúc thì chợt cất tiếng. Tất nhiên là nàng không nói với cỏ cây hay là một con vật nào đấy. Đối tượng nàng hướng đến là người. Một vị thần nhân. 

"Lăng Thanh Trúc, mỗi người đều có số mệnh của mình, muốn tránh cũng không được".

Trong bộ hồng y, Chu Tước chậm rãi tiến lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.