Tiên Môn

Chương 639: Quyết định của lăng thanh trúc



"Lăng Tiểu Ngư! Dừng tay!".

Lăng Tiểu Ngư xoay mặt lại nhìn kẻ đang nắm giữ cánh tay mình, nhếch môi hỏi: "Sao? Điều kiện của ta, Lăng Thanh Trúc ngươi chấp nhận hay là không chấp nhận?".

"Ta...".

Lăng Thanh Trúc trăm lần không muốn, ngàn lần không nguyện, nhưng nghĩ đến hàng vạn tu sĩ chính giáo trước mắt, tâm thật chẳng đành. Nàng cắn răng, nấm tay siết chặt: "Ta... đáp ứng".

"Đáp ứng? Đáp ứng cái gì?".

"Đáp ứng... làm thị nữ cho ngươi".

"Tốt".

Tới lúc này thì Lăng Tiểu Ngư mới tỏ vẻ hài lòng. Đột nhiên, từ trên người hắn, một đám khí đen bay ra, loáng cái đã bao trùm toàn bộ môn nhân chính giáo, khiến cho bọn họ gục ngã tức thì. 

"Lăng Tiểu Ngư, dừng lại!".

"Soạt!".

Không như trước, lần này Lăng Thanh Trúc còn chưa kịp níu kéo Lăng Tiểu Ngư thì đã bị hắn đem cánh tay thon mềm bắt giữ. 

"Ta đã chấp nhận điều kiện, ngươi tại sao còn thương hại họ?!".

"Bình tĩnh đi".

Lăng Tiểu Ngư nói trong khi những ngón tay vẫn cầm giữ Lăng Thanh Trúc: "Bọn họ chỉ ngất đi thôi, chả có thương tích gì đâu". 

"Đồ Tam Nương".

Đứng phía sau, Đồ Tam Nương nghe gọi thì lập tức đi tới. Nàng vừa tiếp cận thì tiếng Lăng Tiểu Ngư liền vang lên: "Bắt giữ bọn họ, mang hết về Huyết Sát Giáo giam cầm".

"Tuân lệnh giáo chủ".

Đồ Tam Nương chiếu theo ý nguyện của Lăng Tiểu Ngư mà tiến hành, không dám hỏi gì. Thú thực là hiện nàng đang rất e ngại con người này. Nàng không nắm bắt được một chút nào cả. 

Trong khi đó, Lăng Thanh Trúc thì lại có vẻ tức giận. Nàng cố sức vùng ra khỏi người Lăng Tiểu Ngư, chất vấn: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi không phải nói chỉ cần ta đáp ứng điều kiện thì sẽ tha cho chính giáo?! Tại sao bây giờ ngươi lại lật lọng?!".

"Lật lọng?" - Lăng Tiểu Ngư lắc đầu - "Ta không có".

"Lăng Thanh Trúc, đáng ra hôm nay ta sẽ giết hết cái gọi là chính giáo này, nhưng bây giờ ta không giết, chỉ cho người bắt giữ, đây lẽ nào không phải tha?".

"Lăng Tiểu Ngư, ngươi...".

"Ta thế nào?" - Lăng Thanh Trúc nói chưa hết câu thì đã bị người cắt ngang - "Lăng Thanh Trúc, ta đâu phải kẻ ngốc. Ta cần sự đảm bảo".

"Nếu như làm theo ý ngươi, thả tất cả bọn họ đi, như vậy Lăng Thanh Trúc ngươi còn có thể giữ lời hứa sao? Biết đâu chừng khi môn nhân chính giáo đã thành công trốn chạy, Lăng Thanh Trúc ngươi sẽ lật lọng, thậm chí sẽ tự sát luôn cũng không chừng...".

Nói tới đây thì Lăng Tiểu Ngư khẽ nhếch môi, nụ cười có vài phần đắc ý: "Lăng Thanh Trúc, con người của ngươi thực ra cũng chẳng phải đứng đắn, đàng hoàng. Lắm lúc ngươi tùy tiện, vô sỉ lắm. Vì lẽ đó, ta buộc lòng phải bắt hết đám chính giáo này làm con tin thôi".

Lăng Thanh Trúc càng nghe trong lòng càng lo, càng tức, nhưng lại không thể phân bua được gì. Lăng Tiểu Ngư nói không sai, bản thân nàng đúng chẳng phải người đáng tin, trong đầu nàng đúng đã nghĩ chuyện bất tuân...

"Yên tâm. Chỉ cần Lăng Thanh Trúc ngươi ngoan ngoãn làm tròn hứa hẹn, đi theo bên cạnh hầu hạ ta ba tháng, kết thúc kì hạn ta sẽ lập tức đem toàn bộ môn nhân chính giáo thả ra". 

"Lăng Tiểu Ngư, ngươi thật âm hiểm".

Lăng Thanh Trúc mím môi, cảm thấy đã không còn có thể hiểu được kẻ trước mặt mình nữa rồi. Từ sau lần hắn trở về Trúc Kiếm Phong gặp nàng đến nay mới có bao lâu? Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy tại sao hắn lại thay đổi nhiều đến thế? Cường hoành, bá đạo, vô pháp vô thiên...

"Lăng Thanh Trúc ngươi muốn nói thế nào cũng được".

Đối với lời nhận xét vừa rồi của Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư chỉ cười nhạt cho qua.

"Giờ thì nói đi, điều kiện của ta Lăng Thanh Trúc ngươi vẫn chấp nhận chứ?".

"Ta còn có lựa chọn sao?" Lăng Thanh Trúc cay đắng nói. Tánh mạng của hàng vạn con người đều đang đặt hết lên trên đôi vai của nàng, Lăng Thanh Trúc nàng sao dám nói "không". Lăng Tiểu Ngư hắn là ác ma, hắn chắc chắn sẽ giết sạch mọi người nếu Lăng Thanh Trúc nàng lắc đầu từ chối. 

Dù vậy, nàng cũng có những giới hạn của mình. Hít sâu một hơi, nàng nhìn thẳng vào mắt Lăng Tiểu Ngư, nói: "Lăng Tiểu Ngư, ta có thể làm thị nữ cho ngươi, có thể để cho ngươi sai khiến, nhưng xin ngươi nhớ rõ, Lăng Thanh Trúc ta không phải nô lệ của ngươi. Ta muốn có sự tôn trọng. Nếu như ngươi dám làm ra những chuyện đồi bại, khiến ta ô uế thanh danh... ta lập tức sẽ tự mình kết liễu!".

Khi nói ra những lời này, khuôn mặt Lăng Thanh Trúc rất là nghiêm túc. Không ai hoài nghi nàng thực sẽ làm y như vậy. Lăng Tiểu Ngư, hắn đương nhiên cũng hoàn toàn tin tưởng. 

"Lăng Thanh Trúc ngươi không cần lo, ta sẽ không giở trò hèn hạ gì với ngươi đâu. Dẫu sao ngươi cũng là nữ nhân mà ta thật tâm yêu thích...".

Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư nhấc chân tiến thêm một bước. Thời điểm bàn chân hắn vừa đặt xuống thì người trước mặt cũng bất ngờ ngã quỵ. Lăng Thanh Trúc, nàng đã ngất đi. 

Ôm lấy giai nhân vào lòng, Lăng Tiểu Ngư dịu dàng nói: "Sư phụ, xin lỗi...".

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.