Tiên Môn

Chương 661: Nhân Tâm Hồng Trần (2)



Sáng hôm sau.

Lăng Ba thức dậy với một tâm trạng vô cùng thư thái. Nàng nhìn những chiếc bát, những chiếc đĩa cùng vò rượu Nữ Nhi Hồng đang nằm im trên bàn, chẳng biết nghĩ gì mà khoé miệng lại nhếch lên. 

"Tự do thật tốt". 

...

...

"Bánh bao đây! Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây!".

"Kẹo hồ lô đây! Kẹo hồ lô đây!".

Ở trên con đường lớn đông người qua lại, những tiếng rao bán mời mọc cất lên liên tục. Nam có, nữ có, già có, trẻ có, đủ mọi thành phần. Người thì bán rau, kẻ thì bán thịt, trong khi một số khác lại bán đồ trang sức, rồi thì những thức ăn vặt, những món đồ chơi... Hàng hoá rất là phong phú đa dạng.

Trước khung cảnh ồn ào náo nhiệt này, Lăng Ba tất nhiên rất thích. Nàng giống như một con chim sẻ nhỏ, hết chạy bên đông lại chạy qua bên tây, cái miệng xinh xinh ríu rít không ngừng. 

"Đại thúc! Đại thúc! Cái này là cái gì vậy?!".

"Đại thẩm, thẩm bán cho ta cái đó đi!".

"Lão gia gia, bán cho ta năm xâu kẹo hồ lô".

"Đại thúc...".

Cứ thế, với số tiền quá ư dư dả, Lăng Ba hết mua cái này đến mua cái khác, chả mấy chốc mà cả hai tay đều nặng trĩu, phải thuê người giúp mang về Thanh Hồng khách điếm. 

"Ăn", "chơi", đó chính là hai từ chính xác nhất để diễn tả cuộc sống của Lăng Ba. Trong ba ngày dừng chân tại Nguyệt Long Thành, nàng vậy mà đã tiêu hơn hai vạn lượng. Một con số không hề nhỏ. 

Nhưng, chả sao. Tiền, với Lăng Ba mà nói, nó không quá quan trọng. Tiêu hết? Thế thì lại cầm một hai món đồ vật đã mang từ Huyết Sát Giáo ra đổi thôi. Khó khăn lắm Lăng Ba nàng mới thoát khỏi bàn tay giáo chủ, có được tự do, nếu không chơi bời thoả thích thì thật là có lỗi với bản thân mình. 

À, mà không thể nói là "chơi bời" được. Phải gọi "trải nghiệm nhân sinh" mới đúng. Lăng Ba nàng đây chính là đang trải nghiệm nhân sinh, hiện thức hoá lý tưởng được chu du thiên hạ, ngắm nhìn phong cảnh thế gian. Nguyệt Long Thành, đấy bất quá mới chỉ là điểm xuất phát thôi, Lăng Ba nàng làm sao lại cảm thấy thoả mãn được. Nàng phải đi thêm nhiều nơi, gặp thêm nhiều người khác nữa. Thiên hạ rộng lớn, nhân gian còn có biết bao điều kỳ thú mà Lăng Ba nàng vẫn chưa được nhìn thấy. Nàng muốn xem hết. 

"Nguyệt Long Thành, tạm biệt ngươi." Ngồi trên xe ngựa, Lăng Ba lấy tay vén tấm màn màu lục, nhìn cổng thành nói lời từ biệt. Sau ba ngày lưu trú, hôm nay nàng đã quyết định rời đi. Một phần là vì thực hiện lý tưởng nhân sinh của mình, còn một phần là vì... Lăng Tiểu Ngư.

Đúng vậy, chính là vị giáo chủ đại nhân ngang ngược tùy hứng, độc ác bất lương kia của nàng. Lăng Ba nàng lo giáo chủ sẽ truy tới, đem mình bắt về. Nàng cảm thấy nên đi xa thêm một chút thì sẽ tốt hơn. 

Thực ra ban đầu Lăng Ba nàng có ý định mua ngựa để đi cơ. Thứ nhất là sẽ nhanh hơn, thứ hai là sẽ có cảm giác thành tựu. Một vị nữ hiệp cưỡi trên lưng bạch mã phiêu bạt giang hồ, Lăng Ba thấy rất là thích thú. Nàng mong mình cũng có thể giống như thế.

Tiếc rằng...

Haizz... Thực tại quá phũ phàng đi. Bạch mã, Lăng Ba nàng không khó để mua, thế nhưng mua xong lại chẳng để làm gì. Lăng Ba nàng đâu có biết cưỡi ngựa! 

Nhớ lại lúc đó, thời điểm Lăng Ba nàng bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, vị đại thúc bán ngựa đã rất ngạc nhiên nhìn nàng mà cất tiếng hỏi: "Cô nương, cô... chưa học qua cưỡi ngựa sao?".

Khi ấy, Lăng Ba nàng đã ngẩng đầu lên, chớp chớp hàng mi, đáp: "Ta tưởng không cần học cũng cưỡi được".

Haizz... Trẻ nhỏ vô tri... trẻ nhỏ vô tri...

Sau khi cùng vị đại thúc bán ngựa kia nói chuyện một hồi, Lăng Ba mới nhận ra ý nghĩ của mình thật là quá đỗi ngô nghê. Muốn cưỡi được ngựa thì cần phải học. Khó thì đúng là không khó, nhưng để cưỡi được một cách thuần thục, một sớm một chiều là tuyệt đối không thể nào mà học xong hết được. Cần có thời gian luyện tập. 

Tập luyện ư? Lăng Ba nàng đang gấp, muốn mau chóng rời đi, ở đó mà tập với luyện. 

Suy tính hồi lâu, cuối cùng thì nàng đã quyết định thôi không mua ngựa nữa. Thay vì tự mình cưỡi ngựa thì nàng đã thuê hẳn một cỗ xe ngựa để đi. 

Lại nói một chút về cái chuyện thuê xe ngựa này...

Lăng Ba nàng không tùy tiện đi thuê. Trước khi quyết định thuê thì nàng đã tìm hiểu, quan sát rất kỹ. Chính xác thì chiếc xe ngựa mà nàng đang ngồi đây, nó chẳng phải cái đầu tiên. Trước khi thuê nó thì nàng đã có xem qua hai cỗ xe khác, chất lượng thậm chí còn tốt hơn. Nhưng nàng từ chối, bỏ qua hết. Bởi vì khi tiếp xúc với hai người chủ xe kia, Lăng Ba nàng đã có ấn tượng không tốt. Tướng mạo của bọn họ, một người thì to lớn bặm trợn, một người thì có vết sẹo to đùng trên mặt, ai cũng đều nhìn rất hung dữ. Thuê? Lăng Ba nàng sao mà dám thuê. Nàng đây thân gái một mình, rủi bọn họ giữa đường nảy sinh ý xấu thì biết làm sao?

Vì sự an toàn của bản thân, Lăng Ba quyết định chọn một người khác tốt hơn. Chính là kẻ đang ngồi đánh xe phía trước đây. 

Cái người này, theo Lăng Ba tìm hiểu thì tuổi đã ngoài ba mươi, sớm có vợ con. Tên của hắn là A Ngưu, tướng mạo rất đỗi thật thà. Mà, đâu chỉ hình dáng, tính tình của hắn cũng thế, thành thật lắm. Lăng Ba nàng đã tiếp xúc qua rồi. Nàng cảm thấy so với người khác thì hắn khờ khạo hơn rất nhiều. 

Khờ khạo, tốt. Lăng Ba nàng cần chính là kiểu người này. Sẽ an toàn a. 

"A Ngưu." - Từ bên trong xe ngựa, Lăng Ba thò đầu ra phía trước, nói - "Huynh có thể cho xe đi nhanh hơn một chút không?".

"Lăng... Lăng cô nương... muốn... muốn đi nhanh... nhanh hả?" Trên khuôn mặt chữ điền rộ một nụ cười hiền hậu, A Ngưu lắp bắp hỏi lại.

Sớm biết hắn vốn ngọng nghịu bẩm sinh nên Lăng Ba không thấy phiền hà gì. Nàng cười đáp: "Ừ, A Ngưu. Ta muốn mau chóng đến Phúc Âm trấn. Huynh cho ngựa đi nhanh hơn một chút nhé".

"À... Biết... biết rồi".

Nói rồi, A Ngưu đánh một roi lên mông ngựa, thúc cho nó đi nhanh hơn. 

"A Ngưu, chiếu theo tốc độ này thì khi nào chúng ta sẽ tới Phúc Âm trấn?".

"Buổi... buổi đêm là... là tới".

...

Hôm đó, trên đường từ Nguyệt Long thành đến trấn Phúc Âm, chiếc xe ngựa của A Ngưu cứ đều đều chạy đi, từ sáng đến chiều đều không có chuyện gì xảy ra. Theo đó, tâm tình của Lăng Ba cũng âm thầm thả lỏng. Nàng cho là mình đã có một quyết định sáng suốt khi thuê A Ngưu làm người đánh xe. 

Tuy nhiên, đó là nàng nghĩ. Thực tế có đúng như vậy không thì còn phải chờ xem tiếp. Bởi lẽ, bánh xe còn đang lăn, trấn Phúc Âm vẫn còn chưa đến. 

...

"Lộc cộc... lộc cộc...".

"Lộc cộc... lộc cộc...".

...

"Lộc cộc...".

Những tia nắng cuối cùng dần tắt, trên con đường mòn, chiếc xe ngựa vẫn cứ đều đặn chạy đi. Rồi, khi màn đêm chính thức phủ giăng, những bước chân ngựa cũng từ từ chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn. 

Đang ngồi ở phía trước, A Ngưu nhẹ nhàng buông bỏ dây cương, bỏ luôn cả chiếc roi xuống. Sau đấy, hắn xoay người, lặng lẽ vén tấm màn che...

Một sự xâm phạm sặc mùi mờ ám. Động thái của A Ngưu, nó vốn là không được phép. Bây giờ hắn chỉ là một kẻ đánh xe, chỗ của hắn là ở phía ngoài, chẳng phải bên trong. Nếu muốn vào, hắn cần có sự cho phép của người chủ thuê là Lăng Ba. Nói cách khác, hắn phải mở miệng hỏi xin.

Nhưng thực tế, hắn đã không làm vậy. A Ngưu hắn đã tự ý vén tấm màn che đi vào. 

Hắn đang muốn làm gì?

Lăng Ba không biết. Bởi do mệt mỏi nên nàng đã đi ngủ từ lúc chiều rồi. Trước khi ngủ nàng còn dặn A Ngưu khi nào tới nơi thì gọi mình dậy, điều đó chứng tỏ nàng tính sẽ đánh một giấc sâu. 

Hít hà...

Trong bóng đêm, A Ngưu im lặng nhìn cô gái đang say ngủ, mũi hít nhẹ làn hương phiêu đãng. Hai mắt của hắn lúc này, đem so với hình ảnh mà Lăng Ba đã thấy thì hoàn toàn khác hẳn. Chúng sáng lắm. Ở bên trong, vẻ hiểm độc sớm đã phơi bày, nét tà dâm cũng lộ rõ mồn một...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.