Tiên Môn

Chương 670: Nguyện uớc vĩnh viễn không thành...



"Lăng Ba, chuẩn bị xong chưa?".

"C-Chờ một chút!".

Lăng Ba hít vào thở ra thêm mấy bận để lấy can đảm, một lúc sau mới nói: "Giáo chủ, được rồi".

"Vậy chúng ta đi".

Nói rồi, Lăng Tiểu Ngư thúc ngựa chạy đi.

"A! Giáo chủ chậm lại!".

...

Dưới chân đồi, bóng bạch mã tung vó chạy đi. Lúc ở bên đông, khi thì bên tây, cứ thế qua lại liên hồi. Nhưng dẫu phương nào, phi nhanh hay chậm, hoặc là dừng lại, bao giờ cũng vậy, trên lưng ngựa luôn hiện hữu hai thân ảnh tựa sát vào nhau. Nam uy vũ phong trần, nữ duyên dáng thướt tha, quả đẹp đôi vô cùng.

Lúc mới bắt đầu, dây cương vốn là được cầm bởi cả hai người, Lăng Tiểu Ngư cùng Lăng Ba. Nhưng sau, những ngón tay Lăng Tiểu Ngư từ từ nới lỏng, cho đến hiện tại thì đã hoàn toàn buông hẳn. Hắn không cầm nữa. Thay vì dây cương thì lúc này hắn chỉ ngồi ở phía sau ôm giữ bờ eo thon gọn của Lăng Ba, để nàng tự do rong ruổi...

Dưới sự điều khiển của Lăng Ba, ngựa chạy một đường từ đầu nam sang tận đầu bắc chân đồi mới dừng lại. Lúc này thì Lăng Ba đã thấm mệt. Vừa được Lăng Tiểu Ngư đỡ xuống ngựa là nàng liền ngả lưng nằm luôn trên cỏ, bên dưới một tàn cây rậm rạp. Và thở dốc.

"Hộc hộc...".

"Hộc...".

"Biết mệt rồi sao?" Theo gót Lăng Ba, Lăng Tiểu Ngư cũng ngả lưng nằm xuống. Nhưng là theo chiều ngược lại, cùng với Lăng Ba tạo thành một đường thẳng đối xứng.

"Rất mệt a...".

Lăng Ba vừa thở vừa nói: "Giáo chủ, người thấy không... Lăng Ba đã biết cưỡi ngựa rồi... Vừa rồi... vừa rồi Lăng Ba thật rất uy phong a...".

Uy phong? Chỉ cần cưỡi trên lưng ngựa là sẽ trở nên uy phong sao?

Lăng Tiểu Ngư cười cười, không có phản bác: "Phải. Dáng vẻ mới rồi của Lăng Ba nàng đúng là rất uy phong".

...

Một lúc sau. 

Hơi thở của Lăng Ba hiện đã hoàn toàn ổn định, xem ra thể trạng đã phục hồi đáng kể. Vẫn nằm trên thảm cỏ, trong tư thế đối đầu cùng Lăng Tiểu Ngư, nàng chợt cất tiếng: "Giáo chủ, Lăng Ba có điều muốn hỏi".

"Hỏi đi." Lăng Tiểu Ngư bảo.

"Giáo chủ, có phải hôm đó người giả vờ hôn mê không?".

"Một chút thuốc mê, nàng cho có thể đem ta đánh gục sao? Giáo chủ của nàng là ai chứ?".

Quả nhiên.

Bây giờ nằm nghĩ lại, Lăng Ba mới cảm thấy mình đã ngây thơ tới mức nào. Giáo chủ là đại tu sĩ, là nhân vật ghê gớm nhất trên cõi đời này, làm sao có thể bị "đánh hạ" một cách đơn giản như thế được. 

"Giáo chủ, người không có hôn mê, vậy tại sao lại để cho Lăng Ba chạy khỏi Huyết Sát Giáo? Người không phải nên bắt Lăng Ba lại rồi trị tội, giống như lần trước?".

"Tâm nàng đã không ở bên ta, ta có giữ nàng lại, có trừng phạt nàng thì ích gì chứ?".

Lăng Ba nghe vậy, lại nghĩ đến những ngày đắng cay tủi nhục mà bản thân đã nếm trải, trong lòng hết sức ăn năn: "Giáo chủ, Lăng Ba thật ngốc...".

"Giáo chủ, Lăng Ba...".

"Lại muốn nói xin lỗi?".

Lăng Tiểu Ngư trở mình. Hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc Lăng Ba, bảo: "Nàng không cần phải xin lỗi, chỉ cần từ đây về sau đừng rời bỏ ta nữa là được rồi... Lăng Ba nàng cũng biết đấy, ta là giáo chủ của Huyết Sát Giáo, mỗi ngày đều có trăm công nghìn việc chờ ta xử lý. Ta chạy đi tìm nàng thế này, thực đã phụ lòng toàn thể giáo đồ. Lăng Ba nàng chắc sẽ không để thanh danh của ta ngày càng mai một chứ?".

"Thanh danh?" - Lăng Ba nhếch môi - "Giáo chủ, người làm gì có thanh danh mà mai một".

"Ai bảo nàng là ta không có?".

"Cái này đâu cần ai nói, Lăng Ba có thể tự mình thấy được".

Lăng Ba hồi tưởng: "Từ lúc Lăng Ba tỉnh lại rồi tiếp tục hầu hạ bên cạnh giáo chủ đến nay, Lăng Ba thấy con người giáo chủ rất là lười biếng, suốt ngày chỉ thích chỉ tay sai bảo người khác thôi. Với lại... Giáo chủ à, mọi sự vụ trong giáo, trước nay không phải đều là do Tôn phó giáo chủ và Đồ phó giáo chủ chia nhau xử lý sao? Lăng Ba nào có thấy giáo chủ đá động tới".

"Hừm..." - Lăng Tiểu Ngư tỏ vẻ xem thường - "Thời điểm bổn giáo chủ xử lý đại sự thì Lăng Ba nàng đã chui vào trong cái ổ của mình ngủ mất tiêu rồi".

"Có sao?".

"Có".

...

"Giáo chủ".

"Lại có điều muốn hỏi?".

"Ừm".

"Hỏi đi".

Đã có sự cho phép, Lăng Ba liền đem nghi vấn nói ra: "Giáo chủ, có phải ngay đêm hôm đó, sau khi Lăng Ba rời khỏi Huyết Sát Giáo thì người cũng liền âm thầm đi theo hay không?".

"Ừ." Lăng Tiểu Ngư gật đầu xác nhận.

"Nói vậy những chuyện Lăng Ba trải qua, toàn bộ giáo chủ đều biết?".

"Phải".

...

Đợi thêm một lúc vẫn chưa thấy Lăng Ba có phản ứng gì, Lăng Tiểu Ngư mới lên tiếng: "Lăng Ba, nàng trách ta? Không cho rằng những gì đã gặp phải là do ta sắp đặt đấy chứ?".

Lăng Ba lắc đầu: "Giáo chủ, trong lòng Lăng Ba rất hối hận. Lăng Ba...". 

Lăng Tiểu Ngư dùng mấy ngón tay đè lên miệng giai nhân, không để nàng nói thêm. Kế đấy, hắn cúi đầu hôn lên mắt nàng. Cử chỉ mới dịu dàng làm sao. 

"Giáo chủ." Tiếp nhận nụ hôn, Lăng Ba đột nhiên bật thốt, thanh âm cao hơn hẳn so với nãy giờ. Có vẻ như nàng đã vừa mới nhớ ra chuyện gì đó. 

Thấy nàng có phản ứng bất thường như vậy, Lăng Tiểu Ngư khó tránh nghi hoặc: "Lăng Ba, làm sao vậy?".

Lần này thì Lăng Ba không nằm nữa. Nàng ngồi hẳn dậy, vừa chăm chú nhìn Lăng Tiểu Ngư vừa lấy tay vân vê cằm, ra chiều nghĩ ngợi. 

"Nàng... làm gì đó?".

"Hừm...".

Lăng Ba không đáp mà hỏi: "Giáo chủ, có phải là người không?".

"Ý gì?".

"Cái lần Lăng Ba bỏ trốn song bị người bắt lại, rồi bắt đi chăn heo ấy. Giáo chủ người có phải mỗi đêm đều đến?".

"Sao nàng biết là mỗi đêm ta đều đến? Không phải mỗi lần ta đến Lăng Ba nàng đều đã ngủ say?".

Lăng Ba im lặng, không giải thích gì. Thực ra nàng cũng đâu phải quá ngốc. Ban đêm trên đỉnh Bạch Lộ tiết trời rất lạnh, nhất là lúc sương đêm bao phủ. Giữa trời gió sương như vậy, lại không đệm không chăn, một cô gái bình thường như Lăng Ba nàng có thể ngủ ngon được sao?

Suốt bảy đêm, mỗi đêm đều ngon giấc cho đến tận bình minh, ngốc mấy thì cũng phải sinh nghi a. Huống hồ... Vào mỗi buổi sáng nàng thức dậy, quần áo trên người đều rất khô ráo, trong khi cây cỏ xung quanh thì lại bị thấm ướt bởi sương. Cái này lẽ nào không lạ?

Lăng Ba sớm có hoài nghi, đoán đã có người giúp mình. Nàng chỉ không ngờ kẻ ra tay giúp đỡ lại là...

"Giáo chủ, người tại sao lại không nói cho Lăng Ba biết?".

"Không phải bây giờ nàng đã biết rồi sao?" Lăng Tiểu Ngư mỉm cười, hồi đáp. 

Sao mà ấm áp quá. Lăng Ba nhìn gương mặt tươi cười kia, thầm nghĩ. Một cách vô thức, môi nàng cũng nở ra một nụ cười, trong mắt tình ý dạt dào. 

Lăng Tiểu Ngư có chút thất thần. Hắn cảm thấy như đang bị cuốn vào cõi mộng, chỉ muốn trầm mê. 

"Lăng Ba, ta muốn ôm nàng".

Ôm... sao?

Lăng Ba đã bị bất ngờ. Nàng không nghĩ Lăng Tiểu Ngư lại trực tiếp nói ra mong muốn như vậy.

"Giáo chủ...".

"Được không?".

"Cái đó... được". 

Chỉ chờ có thế, Lăng Tiểu Ngư lập tức chồm tới, vòng tay ôm lấy Lăng Ba. Giữ giai nhân ở trong lòng, hắn ngửi mùi đàn hương trên tóc, hôn nhẹ lên mi, khẽ giọng: "Lăng Ba, ta ước được ở bên cạnh nàng, chở che cho nàng cả đời".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.