Tiên Môn

Chương 683: Cốt nhục của Lăng Tiểu Ngư



Sau đêm hôm đó thì mọi thứ cũng trở lại bình thường. Nước mắt người đã khô, tâm người cũng không còn dao động. Lăng Tiểu Ngư vẫn giữ thói quen mỗi ngày đến tìm Lăng Thanh Trúc, còn Lăng Thanh Trúc thì cũng hằng đêm gõ mõ tụng bài kinh Bát nhã cho hắn nghe. Cứ như vậy, một người đều đặn tụng kinh còn một người thì lẳng lặng ngồi nghe, đôi khi đụng chạm một chút. Nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi thôi, chẳng có chuyện trái đạo nào xảy ra.

Tháng ngày yên ả trôi đi, ngoảnh đi ngoảnh lại đã qua hết nửa năm. Trong quãng thời gian này Lăng Thanh Trúc đối với Lăng Tiểu Ngư vẫn y như cũ, rất đỗi thờ ơ. Đến mức khiến cho người ta có cảm tưởng ở trong mắt Lăng Thanh Trúc nàng Lăng Tiểu Ngư sớm đã biến thành không khí. Riêng phần Lăng Tiểu Ngư...

Nửa năm trôi qua, hắn đối với Lăng Thanh Trúc cũng càng ngày càng đạm mạc. Theo số lần đến Thủy Vân am tăng lên, cách cư xử của hắn cũng dần trở nên lãnh đạm. Trước đây hắn mỗi ngày đều đến, nhưng hai tháng gần đây thì những đợt viếng thăm đã thưa dần. Và trong những đợt thăm viếng đó, thời gian hắn lưu lại cũng càng lúc càng ngắn. Có khi hắn đến, chỉ nghe hết một bài kinh liền đi; có khi còn ngắn hơn, uống cạn chung trà liền đứng dậy; thậm chí có lúc hắn chỉ đứng ở một góc nào đó lặng lẽ nhìn Lăng Thanh Trúc, vài ba giây sau thì thân ảnh đã hoàn toàn tiêu thất...

Lăng Tiểu Ngư hắn đã ngộ ra rồi chăng? Lăng Thanh Trúc mong rằng như vậy. Nàng không hy vọng hắn cứ mãi khư khư cố chấp. Để làm gì kia chứ? Nàng và hắn, căn bản là không thể nào.

...

Đã nửa tháng rồi Lăng Tiểu Ngư không đến Thủy Vân am. Đây là khoảng trống nhiều nhất từ trước đến giờ. Trong am, một số ni cô đối với vấn đề này ít nhiều có thắc mắc. Thỉnh thoảng bọn họ có đề cập, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi thôi. Lăng Thanh Trúc thì lại càng không để ý. Nàng hoàn toàn dửng dưng. Người ấy đến thì đến, không đến thì không đến, chả ảnh hưởng gì tới chuyện thanh tu của nàng cả. Sáng mõ chiều chuông, cuộc sống thanh bần tẻ nhạt Lăng Thanh Trúc nàng đã quen rồi...

...

...

Thanh Khâu.

Một góc nhỏ.

Hôm nay chốn thâm sơn vừa mới đón một vị khách phương xa. Người tới bề ngoài tuổi độ hai lăm, hai sáu, còn rất trẻ, tuy nhiên khuôn mặt của y thì lại hiện rõ tang thương. Nhất là khi nhìn vào mái tóc hai màu trắng - đen kia, nó khiến cho người ta có cảm giác đây vốn không phải thanh niên mà là một lão nhân đã trải qua lắm nỗi thăng trầm.

Lăng Tiểu Ngư lặng lẽ bước trên con đường mọc đầy cỏ dại dẫn ra hậu sơn. Đi thẳng tới bờ vực, hắn đưa mắt nhìn xuống dưới, bất ngờ nhảy xuống. Giữa chừng, đương lúc đang rơi, cả người hắn đột nhiên tiêu thất.

Không như những gì mà mắt thường quan sát được, bên dưới đáy vực khung cảnh hoàn toàn khác xa. Rõ ràng không gian nơi này đã bị bao bọc bởi kết giới, ngoại nhân khó lòng nhìn thấu.

Để làm gì? Tại sao lại muốn che mắt thế nhân?

Nếu đi hỏi tộc nhân Thanh Khâu, e rằng sẽ không thể nào tìm ra được lời giải. Đơn giản là vì bọn họ chưa từng nghe ai nhắc tới. Biết được duy cũng chỉ hai người: Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Cổ - những kẻ còn đang sống. Bằng nếu xét luôn người đã chết thì phải tính thêm một người nữa: Thiên Hồ Đại Mi. Nàng... đang hiện diện ở đây, dưới đáy vực này.

Tất nhiên là nàng không phải một hồn ma. Nàng là người, bằng xương bằng thịt. Nói cách khác, nàng là người chết còn sống. Cái chết của nàng ngay từ đầu chỉ là để che mắt thế nhân.

Thực ra hôm đó, khi Thiên Hồ Cổ tìm đến Huyết Sát Giáo nói cho Lăng Tiểu Ngư biết mẫu thân nàng đã tự sát, Lăng Tiểu Ngư chẳng chút nghi ngờ. Bởi xét trên cương vị và tính tình của Thiên Hồ Đại Mi thì hành động quyên sinh của nàng là hoàn toàn hợp lý. Biết được nàng chưa chết, Lăng Tiểu Ngư hắn đúng là cũng bất ngờ lắm. Nhưng qua một hồi tìm hiểu, thông qua tra xét linh hồn của tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Cổ - những người vừa bị hắn sai Tôn Thi Hàn bắt giữ, đem áp giải về Huyết Sát Giáo thì hắn đã tường tận nguyên do.

Ngày đó, do thần trí bất minh, cảm xúc bị mất kiểm soát mà hắn đã cùng mẫu tử Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt phát sinh quan hệ. Đêm cuồng hoan ấy, không ngờ lại lưu lại mầm mống trong người Thiên Hồ Đại Mi. Nàng đã mang thai cốt nhục của hắn.

Luyện hoá thai nhi, tự mình kết liễu, đấy là những gì Thiên Hồ Đại Mi đã nghĩ, và định làm. Nhưng khi Thiên Hồ Cổ và Thiên Hồ Nguyệt biết chuyện, vì muốn cứu lấy mẫu thân mình, các nàng đã lựa lời khuyên can, cố gắng thuyết phục Thiên Hồ Đại Mi. May sao, trong số những lời khuyên bảo kia, có một ý tưởng đã đá động được Thiên Hồ Đại Mi, khiến nàng hồi tâm chuyển ý. Và cái ý tưởng ấy chính là... trả thù. Dùng chính cốt nhục của Lăng Tiểu Ngư để trả thù hắn!

Thiên Hồ Đại Mi đã tính như thế đấy. Nàng sẽ sinh đứa trẻ ấy ra, sẽ nuôi dạy nó. Nhưng tuyệt đối nàng sẽ không yêu thương nó, một chút cũng không. Nàng sẽ không bao giờ cho nó biết thân thế thật sự của bản thân. Nàng sẽ hành hạ nó, sẽ bắt nó phải căm hận Lăng Tiểu Ngư, ép nó đi giết hắn.

Giết không được? Chẳng sao. Vậy thì để cho Lăng Tiểu Ngư giết nó đi. Phụ tử tương tàn... cũng thú vị lắm...

Độc. Quá là độc! Lòng căm hận của Thiên Hồ Đại Mi, những toan tính của nàng khiến cho người ta phải rùng mình ớn lạnh. Thế mới thấy, một khi nữ nhân đã sinh hận, quyết tâm báo thù thì chuyện gì nàng ta cũng có thể làm ra. Chỉ tiếc... Thiên Hồ Đại Mi dù muốn cũng khó lòng còn báo thù được nữa. Ý nghĩ thâm độc của nàng, Lăng Tiểu Ngư hiện đã am tường.

"Ngươi... tại sao...?" Bên trong thạch động, Thiên Hồ Đại Mi nhìn kẻ vừa tiến nhập, thần tình khẩn trương thấy rõ.

Sự viếng thăm này quá là ngoài ý muốn đi.

"Rất ngạc nhiên sao?".

Lăng Tiểu Ngư chậm rãi đi vào trong hang động.

"Thiên Hồ Đại Mi, không ngờ ngươi lại dùng cái chết để giày vò ta".

Thông qua ký ức của hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ, Lăng Tiểu Ngư hắn đã biết ai là người sắp đặt. Tất cả đều là ý muốn của Thiên Hồ Đại Mi nàng. Nàng trước muốn lương tâm hắn dằn vặt, nếu như hắn vẫn còn lương tâm, rồi sau đó...

Lăng Tiểu Ngư hữu ý liếc nhìn xuống bụng Thiên Hồ Đại Mi: "Ngươi còn muốn dùng cốt nhục của ta để trả thù ta".

Thiên Hồ Đại Mi biến sắc. Nàng đang tự hỏi là tại sao đối phương lại biết nàng đang mang thai chính cốt nhục của hắn. Chuyện này rõ ràng chỉ có hai nhi nữ của nàng biết, mà nàng thì đã cấm chúng không được nói ra...

Liên hệ trước sau, Thiên Hồ Đại Mi rất nhanh liền đoán được vài phần. Nàng chất vấn: "Ngươi đã làm gì chúng nó?".

"Chẳng làm gì cả, chỉ là đưa các nàng ấy về Huyết Sát Giáo thôi".

"Ngươi...!".

"Lăng Tiểu Ngư, đến cùng thì ngươi muốn cái gì?!".

"Ta muốn gì?" - Lăng Tiểu Ngư nói, giọng không rõ buồn vui - "Vậy còn ngươi, Thiên Hồ Đại Mi, ngươi muốn gì?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.