Tiên Môn

Chương 772: Quyết định



"Chỗ này hẳn là Ác La Cốc".

Bên trong một hạp cốc âm u ở đầu phía bắc Phí Long Sơn, một thanh âm khe khẽ vừa mới cất lên. Người nói là một thiếu nữ tuổi khoảng hai mươi hai mốt, mặc một bộ lục y, chân mang đôi hài màu đỏ.

Đích thị là Ngọc Vô Tâm. 

Sau khi cải trang thành một vị trưởng lão của Mạn Đà Sơn Trang tiến nhập Phí Long Sơn thì nàng đã sớm đem y phục thay đổi. Trải qua trận chiến với Bích Độc Thiềm Thừ nàng lập tức đổi sang phương vị khác, tiếp tục tìm kiếm Long Tâm Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi - hai loại dược liệu cần thiết để luyện chế cực phẩm Bồi Nguyên Đan.

Trong quá trình tìm kiếm nàng cũng đã có một lần trực tiếp chạm trán với tinh anh đệ tử của Mạn Đà Sơn Trang. Nhưng không giống như những tu sĩ khác là bị truy sát, Ngọc Vô Tâm đã chủ động ra tay với bọn họ. Bởi theo nàng thấy nếu chỉ đơn thuần dựa vào Tầm Bảo Thử thì khó lòng có thể tìm được Long Tâm Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi. Hai loại thảo dược này quá hiếm trong khi diện tích của Phí Long Sơn thì lại chẳng hề nhỏ. Giữa bối cảnh mà Phí Long Sơn đang rất bất ổn như hiện nay, nàng cần phải đẩy nhanh tiến độ, tranh thủ hái xong thảo dược rồi lập tức rời khỏi đây. 

Cân nhắc trước sau, Ngọc Vô Tâm quyết định xuống tay đối với tinh anh đệ tử của Mạn Đà Sơn Trang. Nói thế nào thì Phí Long Sơn cũng là địa bàn của bọn họ, biết đâu một vài trong số họ có manh mối về Long Tâm Thảo và Ngũ Sâc Linh Chi cũng không chừng.

Kết quả, Ngọc Vô Tâm nàng đã đúng. Trong số hai gã tinh anh đệ tử của Mạn Đà Sơn Trang bị nàng mai phục hạ sát, có một gã biết được vị trí Long Tâm Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi sinh trưởng. Ngọc Vô Tâm tin vào điều đó. Đấy là kết quả từ việc sưu hồn biết được, chẳng có gì để phải hoài nghi cả.

Lại nói về thuật sưu hồn. Thật ra tên gọi đầy đủ của nó là Sưu Hồn Đại Pháp, là một bí pháp quỷ dị mà nàng đã học được từ trong cuốn ngọc giản yêu dị đã đoạt từ gã tán tu Phương Bằng trước đó. Đây là một loại pháp thuật có tính phụ trợ, sau khi chế phục địch nhân thì cường hành đọc lấy ký ức trong thần thức của đối phương. Dưới sức mạnh của Sưu Hồn Đại Pháp mọi ký ức đều không thể che giấu được.

Tất nhiên Sưu Hồn Đại Pháp cũng có nhược điểm, đó là nếu đối phương có thần thức mạnh mẽ hơn thì người thi triển pháp thuật rất dễ bị phản phệ. Song hai gã tinh anh đệ tử mà Ngọc Vô Tâm cường hành tra xét ký ức kia, tu vị bọn họ mới chỉ là Trúc cơ trung kỳ, thần thức làm sao có thể mạnh hơn nàng được. Phải biết là so với tu sĩ Vấn đỉnh sơ kỳ thần thức Ngọc Vô Tâm nàng chưa chắc đã yếu hơn.

Cứ như thế, Ngọc Vô Tâm đã rất dễ dàng tra ra được thông tin hữu dụng. Theo như ký ức của gã tinh anh đệ tử kia thì ở đầu phía bắc Phí Long Sơn có một nơi được gọi là Ác La Cốc, bên trong cốc có cả Ngũ Sắc Linh Chi cùng Long Tâm Thảo sinh trưởng. 

Đối với tin tức nọ Ngọc Vô Tâm tự nhiên là hết sức vui mừng, lập tức hướng phương vị Ác La Cốc chạy qua. Hiện tại thì như đang thấy, nàng đã vừa mới tới nơi.

"Trong ký ức của gã đệ tử kia thì Ác La Cốc này rất nguy hiểm, song cụ thể nguy hiểm ra sao thì hắn lại không rõ".

Ngọc Vô Tâm đứng nhìn hạp cốc âm u trước mặt, thần tình ngưng trọng. Nàng đương nhiên biết nơi thiên địa linh thảo sinh trưởng thường có yêu thú thủ hộ. Long Tâm Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi phẩm cấp vốn dĩ không thấp, nếu có đụng phải yêu thú lợi hại thì cũng chẳng khó hiểu chút nào.

"Đã đi đến đây rồi thì sao có thể quay đầu chứ".

Âm thầm củng cố quyết tâm, Ngọc Vô Tâm hít sâu một hơi, đưa chân tiến vào bên trong hạp cốc âm u. 

Chỉ thấy dưới chân con đường uốn lượn chung quanh hai bên là cỏ dại um tùm. Ngọc Vô Tâm càng đi tới thì nét mặt lại càng thêm trầm trọng. Trong lòng nàng dự cảm bất an mỗi lúc mỗi thêm mãnh liệt. 

Một cách lặng lẽ, Ngọc Vô Tâm vận linh lực triển khai hộ tráo, đồng thời lấy hai tấm phù lục cầm sẵn trong tay, tùy thời phát động. Tất nhiên là trong quá trình này nàng vẫn luôn thả ra thần thức dò xét bốn phía xung quanh.

Đi thêm tầm một khắc nữa thì cước bộ Ngọc Vô Tâm đột nhiên dừng lại. Ở trước mặt nàng bây giờ là một vùng sương mù quỷ dị, sắc đỏ như máu.

"Huyết vụ này...".

Ngọc Vô Tâm nhíu mày, quyết định làm một phép thử. Nàng cầm túi linh thú lên, đem Tầm Bảo Thử gọi ra, kế đó thì ném nó vào trong huyết vụ. 

Ngay khi Tầm Bảo Thử vừa chạm vào làn sương đỏ thì liền kêu ré lên, nhưng cũng chỉ một tiếng rồi thôi. Bởi sau thanh âm thảm thiết đó thỉ Tầm Bảo Thử nó đã biến thành một đống xương trắng, toàn bộ huyết nhục đều bị thôn phệ sạch. 

Ực!

Chứng kiến toàn bộ sự việc, Ngọc Vô Tâm thấy lạnh cả sống lưng. Tới lúc này thì nàng đã biết chắc thứ sương mù màu đỏ kia là gì rồi. 

Thực Ma Thú! Một loại yêu thú thích thôn phệ huyết nhục động vật còn sống, có thể đem thân thể hóa thành sương đỏ! 

Mặc dù thực lực của Thực Ma Thú không phải quá cao, nhưng chúng có tập tính sống theo bầy đàn. Mà theo như kích cỡ của làn sương trước mắt, Ngọc Vô Tâm ước đoán cũng phải vài trăm con là ít. Số lượng bậc này, đừng nói một tên Trúc cơ kỳ như nàng, cho dù là một tu sĩ Vấn đỉnh hậu kỳ tới đây cũng chưa chắc đã dám xông qua đấy!

Nhưng nếu không xông qua, Ngọc Vô Tâm nàng làm sao hái được linh thảo đây? Lẽ nào tay không trở về?

"Nếu không có Long Tâm Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi để luyện chế cực phẩm Bồi Nguyên Đan thì ta khó lòng đột phá được bình cảnh...".

Ngọc Vô Tâm siết tay, tìm phương tính kế.

Đắn đo cân nhắc một hồi, nàng cắn răng, hai mắt nhìn chằm làn sương đỏ trước mặt. Đương lúc còn do dự chưa quyết thì...

Từ phía sau, có mấy đạo độn quang đang hướng chỗ này tiến lại.

Có người tới!

"Không lẽ là tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang?".

Suy xét khoảng cách, Ngọc Vô Tâm nhận thấy hiện tại rút lui còn kịp, song nghĩ đến chuyện mình không thể đột phá bình cảnh tiến vào Vấn đỉnh, trong lòng quả chẳng cam tâm. 

Trong mắt hắn hiện lên một tia quyết tuyệt, nàng đem một kiện đồ vật tế ra. Là một cây tiểu phiên màu đen.

Bách Hồn Phiên - Ma khí tà tu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.