Tiên Môn

Chương 801: Cố tình thân cận



"Liễu muội, làm sao vậy? Không phải muội chê tỷ là kẻ tầm thường nên ngại cho người khác biết về mối quan hệ giữa chúng ta đấy chứ?".

"Ngọc tỷ tỷ nghĩ thế là oan cho Phù Dung rồi. Tỷ muội ta kết bái vốn dĩ chuyện riêng, giữ ở trong lòng hay là nói ra nào có quan hệ chi đâu".

"Liễu muội thật nghĩ như thế sao?". 

"Đúng là Phù Dung nghĩ như thế".

"Con người của Phù Dung tỷ xưa giờ đều vẫn hay giữ kín tâm tư như vậy đấy, Ngọc tỷ tỷ xin chớ trách." Liên Anh vì Liễu Phù Dung đứng ra nói hộ.

Nàng nói tiếp: "Thật ra Ngọc tỷ tỷ chính là người bằng hữu đầu tiên ở bên ngoài của Phù Dung tỷ. Trước nay sư tỷ muội chưa từng cùng người khác kết giao đâu".

"Ồ, nói vậy thì ta quả đã rất may mắn".

Ba người khách sáo thêm mấy câu thì cùng kéo đến ngồi bên chiếc bàn bằng gỗ màu đen. Ngọc Vô Tâm nhìn xem bàn cờ cùng những quân cờ trắng đen đang hiện hữu trên bàn, nói: "Liễu muội và thiếu cung chủ đang đánh cờ với nhau sao?".

"Mỗi khi rảnh rỗi muội vẫn hay đến tìm Phù Dung tỷ chơi cờ".

Liên Anh chuyển ý: "Mà Ngọc tỷ tỷ, tỷ có thể đừng gọi muội là thiếu cung chủ nữa được không? Như thế thật có chút xa cách. Ngọc tỷ tỷ cứ gọi muội Liên Anh là được rồi".

"Nếu vậy ta sẽ không khách sáo nữa, Liên Anh muội".

Ngọc Vô Tâm vốn là kẻ nhanh nhạy, thêm nữa lại thấy Liên Anh khá chân thành nên tiếp nhận ngay.

Đối với cái gật đầu nọ Liên Anh tự nhiên là vui vẻ. Nàng lấy từ bên trong giới chỉ ra một chiếc hộp rồi đẩy về phía Ngọc Vô Tâm: "Ngọc tỷ tỷ, có chút quà mọn tặng tỷ".

"Chuyện này...".

Ngọc Vô Tâm thoáng xem chiếc hộp rồi ngẩng nhìn Liên Anh: "Liên Anh muội, sao tự nhiên lại tặng quà cho ta?".

"Đâu phải tự nhiên. Đây là quà ra mắt, cũng là quà cảm tạ".

"Cảm tạ?".

"Ừm." Liên Anh gật đầu: "Lần trước Ngọc tỷ tỷ giúp muội luyện chế trung phẩm Trúc Cơ Đan, nhờ vậy mà muội mới có thể đột phá bình cảnh tiến vào Trúc cơ kỳ. Lâu nay trong lòng muội vẫn luôn cảm kích, rất muốn đến gặp tỷ để nói tiếng cảm ơn, tiếc là mẫu thân muội không cho phép rời khỏi sơn môn. Nhưng giờ thì tốt rồi, Ngọc tỷ tỷ đã đến đây...".

"Ngọc tỷ tỷ, đây là tâm ý của Liên Anh, xin tỷ tỷ hãy nhận".

"Cái này...".

"Ngọc tỷ tỷ." Bên cạnh Liên Anh, Liễu Phù Dung cũng góp lời: "Liên Anh đã nói thế thì tỷ cũng đừng từ chối tâm ý của muội ấy. Ngọc tỷ tỷ hãy nhận đi".

Ngọc Vô Tâm hết nhìn Liên Anh lại đến nhìn Liễu Phù Dung, cuối cùng thở ra một hơi: "Thôi được rồi, món quà này ta nhận".

"Hì hì... phải thế chứ!" Liên Anh bảo: "Ngọc tỷ tỷ, tỷ mở ra xem đi".

"Được rồi".

Ngọc Vô Tâm theo lời Liên Anh đem nắp hộp mở ra thì thấy bên trong có đựng ba loại linh dược. Một cây màu đen, một cây màu trắng, cây còn lại thì là màu lam, mỗi cây mang hình dạng to nhỏ, lá rễ dài ngắn khác nhau.

Chưa xem chưa biết, Ngọc Vô Tâm càng xem thì trong lòng càng rung động. Những linh dược này đều rất trân quý, thậm chí cho dù là Phiêu Hương Các cũng không tìm thấy được. 

"Liên Anh muội, lễ vật này thật sự là quá hậu rồi. Ta...".

"Tỷ tỷ đã nhận rồi, không được từ chối." Liên Anh có vẻ đã xem ra ý tứ, nói chặn ngay. 

Nàng chủ động đem nắp hộp đóng lại, đặt hẳn vào trong tay Ngọc Vô Tâm: "Ngọc tỷ tỷ là luyện đan sư, những dược liệu này hẳn sẽ có lúc cần dùng tới. Tỷ tỷ hãy cất đi".

Cử chỉ, lời nói của Liên Anh rất đỗi chân thành khiến cho Ngọc Vô Tâm bất giác mà sinh thêm hảo cảm. Nàng thấy đối phương đã kiên quyết như vậy nên cũng thôi không chối từ chi nữa. Đem chiếc hộp nọ cất xong, từ giới chỉ, nàng lấy ra một chiếc bình ngọc.

"Liên Anh muội, chút quà mọn ra mắt. Tặng muội".

"Ngọc tỷ tỷ...".

"Đừng từ chối, nếu không ta sẽ giận đấy".

"Vậy... Liên Anh xin nhận".

Ngọc Vô Tâm hài lòng, mỉm cười bảo: "Muội mở ra xem đi".

"Vâng".

Liên Anh nhẹ gật đầu, đem nút bình mở ra. Bên trong có không ít đan dược, tất cả đều tương tự nhau, có màu vàng kim.

Là hạ phẩm Bồi Nguyên Đan? Nhưng màu sắc cùng mùi vị này không đúng...

"Đây... là trung phẩm Bồi Nguyên Đan!".

Nếu bên trong bình chỉ có vài ba viên thì Liên Anh sẽ chẳng ngạc nhiên, nhưng cả mớ thế này... thật sự rất ngoài mong đợi đấy!

Như đã biết, Liên Anh nàng tư chất không cao, cần có đại lượng đan dược bù đắp thì mới theo kịp bước chân người khác được. Ở cảnh giới Trúc cơ kỳ như hiện giờ thì đan dược hữu dụng nhất đối với nàng chính là Bồi Nguyên Đan. Song cho dù phục dụng tối đa số lượng cho tu luyện mỗi ngày thì khi đến Trúc cơ kỳ đỉnh phong, thời điểm đột phá vẫn sẽ hết sức khó khăn. Thiết nghĩ chuyện cũng sẽ tương tự như lần đột phá từ Luyện khí lên Trúc cơ, cần phải có trung phẩm đan hỗ trợ. 

Với tài lực của Bích Du Cung, thân phận lại là thiếu cung chủ, trung phẩm Bồi Nguyên Đan đối với Liên Anh nàng mà nói cũng chẳng phải vấn đề gì quá nan giải. Song để có số lượng nhiều như vầy, thiết nghĩ sẽ tiêu tốn không ít thời gian chuẩn bị. Trung phẩm đan đâu phải dễ dàng luyện chế. 

"Ngọc tỷ tỷ, món quà này...".

"Không được từ chối." Ngọc Vô Tâm học theo Liên Anh ban nãy, chủ động cầm nút bình đóng lại, đặt trọn trong lòng bàn tay đối phương: "Muội đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ thì đừng nên khách khí. Nào, mau cất đi".

Liên Anh hiếm khi bị người cầm tay ôm ấp như vậy, lúc này tiếp xúc, lại nghe những lời dịu ngọt của Ngọc Vô Tâm, trong lòng khó tránh xao động, bất giác hảo cảm tăng lên.

Chứng kiến vẻ mặt cảm kích cùng ánh mắt ngập tràn ôn nhu ấy của sư muội mình, Liễu Phù Dung lập tức nhíu mày. Nàng rất không thích như vầy. Con người Ngọc Vô Tâm thế nào Liễu Phù Dung nàng biết rõ, căn bản chả phải thiện nam tín nữ gì. Tiểu sư muội của nàng phát sinh hảo cảm với đối phương, chuyện này thật chẳng hay. 

"Hừm, Ngọc Vô Tâm tại sao bỗng dưng trở nên hào phóng như vậy, tặng cho Liên Anh cả mớ trung phẩm Bồi Nguyên Đan? Không phải là đang có âm mưu gì đó chứ?".

Thầm cảnh giác, Liễu Phù Dung vươn tay đặt lên ngay vị trí tiếp xúc giữa hai bàn tay trước mặt, xảo diệu đem chúng tách ra, miệng nói: "Liên Anh, Ngọc tỷ tỷ đã có thành ý như vậy thì muội hãy nhận đi. Trung phẩm Bồi Nguyên Đan này rất hữu ích với muội".

"Vậy... Liên Anh đa tạ Ngọc tỷ tỷ".

"Đừng khách sáo".

Nói đoạn Ngọc Vô Tâm di động cánh tay, nắm lấy bàn tay thon thả mịn màng của Liên Anh mà hỏi thăm về tình trạng cơ thể, rồi tiến độ tu hành các thứ, từ đầu đến cuối đều chẳng buồn bận tâm đến ánh mắt không vui của Liễu Phù Dung. 

Hừm, Liễu Phù Dung ngươi không thích ta thân cận với tiểu sư muội ngươi? Ta cứ đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.