Cứ như vậy, hai người bắt đầu công tác. Chỉ có hai người bọn họ, không nói thêm cho người thứ ba, để tránh tiết lộ tin này ra ngoài.
Sau bảy ngày đêm luyện chế, rốt cục Tầm Tiên Bàn kia cũng không còn tìm được dao động của Khốn Tiên Lao nữa, kim của nó cũng không thể chỉ dẫn phương hướng, rốt cục hóa giải nguy cơ này trong vô hình. Một người một tiên, cả hai thở phào nhẹ nhõm.
Trong quá trình này, Dư Tắc Thành không ngừng hòi thăm về tình huống trên Tiên Giới, Minh Cô Tổ sư nhất nhất trà lời. Dần dần một thế giới rộng lớn hơn hiện ra trước mặt Dư Tắc Thành.
Bố trí hoàn thành, Minh Cô Tổ Sư tới bí mật, đi cũng là bí mật, lặng lẽ rời khỏi, lúc gần đi mang theo Tầm Tiên Bàn. Các tiên trên Tiên Giới sẽ chiếu theo Tầm Tiên Bàn này bày ra sát cục, nhất nhất thu hút rất nhiều Tiên Nhân đang đi khắp nơi tìm kiếm Khốn Tiên Lao, giết chết từng tên.
Sau khi Minh Cô Tổ Sư đi rồi, tất cả mọi việc dần dần đi vào quỹ đạo.
ở Y Xá Na Thiên. Dư Tắc Thành luyện chế Chấn Đạo Chung, vừa rồi lại cùng Minh Cô Tổ Sư bố trí cấm chế. Không hiểu vì sao từ đó về sau, Dư Tắc Thành lại rất thích cảm giác luyện chế như vậy. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.xyz
Nhìn nguyên liệu tài liệu trong tay hóa thành phi kiếm pháp bảo thần kỳ, đó chính là cảm giác hưng phấn không thể tả bằng lời.
Cho nên hắn quyết định tiếp tục luyện chế phi kiếm pháp bảo. Nếu chỉ dựa vào lực Thần Uy thứ hai của mình tạm thời nâng cao giai vị phi kiếm, đến khi đánh một trận thật sự với Tiên Nhân, hạn chế thời gian một trăm tám mươi lần hô hấp sẽ là khuyết điểm chí mạng đối với hắn.
Phải luyện chế tất cả phi kiếm pháp bảo của mình trở thành thập giai, mới có thể yên tâm đánh một trận nếu có Tiên Nhân hạ giới lần nữa.
Lần trước chui vào trong Thiên Đạo Thời Gian, nhờ ảnh hưởng của Thiên Đạo, phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa, Hằng cổ Nhật Nguyệt tự động thăng tiến thành phi kiếm thập giai, có lẽ đây chính là biện pháp luyện chế phi kiếm thập giai.
Hiện tại Dư Tắc Thành lấy thân nuôi bảo, hắn dùng thân thể của mình bảo dưỡng Diệt Pháp Kim Đăng, Chu Câu Tử, Sát Na Quang Hoa, Hằng Cố Nhật Nguyệt, Cửu Thiên Đạp Ca, Thúy Mi Thiền Tấn, Thiên Lọng Phục Ma kiếm. Vạn Sinh Tịch Diệt Sát Sinh kiếm, Thông Thiên Trảm Tà Phá Kiếp kiếm, Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao.
Trong đó Sát Na Quang Hoa. Hằng cồ Nhật Nguyệt đã trở thành phi kiếm thập giai, không cần vất và bảo dưỡng nữa. Chỉ còn lại sáu thanh phi kiếm và hai món pháp bảo cửu giai mà thôi.
Trong sáu thanh phi kiếm này, Dư Tắc Thành đặc biệt thích hai thanh Cửu Thiên Đạp Ca và Thúy Mi Thiền Tấn. Cừu Thiên Đạp Ca phù hợp với tính cách phóng đãng của hắn. Thúy Mi Thiền Tấn là bảo kiếm do lão điên lưu lại, đại biểu cho quá khứ của mình.
Đáng tiếc những thanh phi kiếm cửu giai này ẩn chứa pháp tắc Thiên Đạo vô cùng mãnh liệt. Cửu Thiên Đạp Ca có pháp tắc Thiên Đạo không thể khống chế, Thiên Long Phục Ma kiếm có Thiên Đạo Lược Đoạt. Thúy Mi Thiền Tấn có Thiên Đạo Đoạn Tuyệt, Vạn Sinh Tịch Diệt Sát Sinh kiếm có Thiên Đạo Tịch Diệt, Dư Tắc Thành cơ hồ không có cách nào tiến vào những Thiên Đạo này, cũng không có cách thoát thân trở ra, để cho chúng hóa sinh phi kiếm thập giai.
Nếu những phi kiếm này đã không thể luyện chế thành phi kiếm thập giai, vậy lui lại một bước. Trong tay mình vẫn còn bảy thanh phi kiếm đang chờ mình luyện chế, chính là bảy thanh mẫu kiếm Hiên Viên Lục Kiếm.
Năm xưa sau khi mình lấy được tài liệu luyện kiếm tốt nhất, luyện chế vài thanh mẫu kiếm thành phi kiếm bát giai, sau đó vẫn đê nguyên không dùng tới.
Khi đó phi kiếm cửu giai trong tay mình vô số, sử dụng Vô Thượng Kiếm Ý mà không sử dụng tới Hiên Viên Lục Kiếm, cho nên những thanh mẫu kiếm kia cũng bỏ xó không dùng.
Lần này đại chiến cùng Tiên Nhân kia, chiến đến cuối cùng, phi kiếm thập giai có lực lượng hủy thiên diệt địa oanh kích còn không bằng cả một kiếm của Hiên Viên Lục Kiếm hóa cưu. Tuy rằng Dư Tắc Thành không rõ vì sao, nhưng hắn biết có lẽ một vòng lặp đã xuất hiện. Hiện tại đã tới lúc bảy thanh mẫu kiếm Hiên Viên đã lâu mình không dùng tới tỏa sáng một lần nữa.
Tinh Vũ Kiếm. Ngưng Lão Kiếm, Tâm Tuệ Kiếm, Tiêu Diêu Kiếm, Quang Ngục Kiếm mỗi loại một thanh mẫu kiếm, riêng Phi Dực kiếm có hai thanh mẫu kiếm, cho nên có tổng cộng bảy thanh.
Nhìn số phi kiếm này, Dư Tắc Thành chợt thấy bùi ngùi cảm khái. Năm xưa có được chúng, tế luyện chúng, hao phí biết bao công phu. Hiện tại vứt xó chúng rất lâu không dùng tới, rốt cục đã tới lúc chúng tỏa sáng trở lại.
Lúc ban đầu. Dư Tắc Thành theo đuổi Vô Thượng Kiếm Ý, chỉ cầu kiếm ý hùng mạnh nhất, giống như Kiếm Ý Hư Vô, Kiếm Ý Yên Diệt.
Theo thời gian trôi qua, từng trải lăn lộn đã nhiều, Dư Tắc Thành lại có một cảm ngộ khác. Có lẽ kiếm ý hùng mạnh nhất, Thiên Đạo đáng sợ nhất cũng không phải là mạnh nhất, thích hợp nhất đối với mình.
Có lẽ kiếm ý bình thường nhất, Thiên Đạo bình thường nhất, thậm chí là pháp tắc Nhất Nguyên Tiểu Đạo mới thích hợp với mình. Kiếm ý mà mình khống chế một cách hoàn mỹ, mới là kiếm ý mạnh nhất.
Ý nghĩ này mơ hồ dâng lên, thôi thúc hắn trở về bản ngã, lại thêm lần đó tái hiện quan sát lại đời mình, nên hắn mới lấy mẫu kiếm của Hiên Viên Lục Kiếm ra bắt đầu tế luyện lại.
Dư Tắc Thành quyết định chọn Thiên Đạo Tấn Lôi cho Phi Dực kiếm, tiến hành săn sóc nuôi dưỡng cho ra một đôi phi kiếm thập giai ấn chứa Thiên Đạo Tấn Lôi. Lần này hắn không chọn lực Lôi Kiếp, mà là lui lại một bước, chọn Thiên Đạo Tấn Lôi, đây là biểu hiện của trường thành.
Dư Tắc Thành quyết định chọn Thiên Đạo Tinh Thần tiến hành nuôi dưỡng Tinh Vũ kiếm, sẽ cho ra một thanh phi kiếm thập giai có được Thiên Đạo Tinh Thần.
Hắn sử dụng Thiên Đạo Tật Điện cho Ngưng Lão kiếm, tiến hành nuôi dưỡng sinh ra phi kiếm thập giai.
Tiêu Diêu kiếm sử dụng Thiên Đạo Đại Phong, tiêu dao theo gió, tự do tự tại, tiến hành nuôi dưỡng.
Quang Ngục kiếm sử dụng Thiên Đạo Kim Hi, Lãnh Nguyệt tiến hành nuôi dưỡng, ánh sáng nhật nguyệt, hào quang vạn đạo.
Chỉ có Tâm Tuệ kiếm, Dư Tắc Thành không biết nên dùng loại Thiên Đạo nào tiến hành nuôi dưỡng nó. Tạm thời để đó tính sau, tới cuối cùng sẽ nghiên cứu nó.
Dư Tắc Thành trở về thế giới Bàn cổ, xem xét noi luyện kiếm, luyện khí của mình có thể dùng nâng cao phi kiếm được không, lần này mục tiêu của hắn tới phi kiếm thập giai.
Năm xưa khi thế giới Bàn cổ tiến hóa, đã có được nhà xướng luyện kiếm. Tới nay sau nhiều lần tiến hóa không ngừng, nhà xướng luyện kiếm này lại càng hùng mạnh hơn nữa.
Trong thế giới Bàn cổ, hiện tại có tới mười tám tiên phủ tốt nhất để luyện kiếm luyện khí.
Trong những noi luyện kiếm này, bên trong vầng dương hư ào của thế giới Bàn cổ cũng có một chỗ, có thể dùng Thái Dương Chân Hỏa tế luyện phi kiếm. Trong vầng trăng hư ào có thể lợi dụng Thái Âm Chân Hỏa, dưới lòng đất có thể lợi dụng Cửu Uyên Địa Hỏa. Trên mặt đất có thể lợi dụng Càn Ly Chân Hòa, Nam Minh Ly Hỏa, có thể giúp cho mình tế luyện phi kiếm đạt tới trình độ bát giai.
Còn cửu giai và thập giai cần có pháp tắc Thiên Đạo, nhờ nó mới có thể luyện thành, không phải ngoại vật có thể thao túng được.
Bất quá trước khi nghiên cứu luyện chế bảy thanh mẫu kiếm này, Dư Tắc Thành còn một việc, chính là phải nghiên cứu vận dụng Thần khí Côn Lôn Kính.
Năm xưa sau khi có được Thần khí này, Dư Tắc Thành đã dùng mọi cách, lợi dụng hệ thống nghiên cứu của pháo đài Thiên Lại, tốn bao tâm huyết nghiên cứu Côn Lôn Kính này, nhưng không được gì cả, như vậy thật sự không cam lòng.
Hôm nay Dư Tắc Thành quyết định phải kích hoạt Côn Lôn Kính này, không thể để bảo vật như vậy xếp xó bên trong thế giới Bàn cổ.
Dần dần Dư Tắc Thành tìm được nguyên nhân vì sao mình không thể sử dụng Côn Lôn Kính. Hiên Viên Thần Kiếm là tử địch của Côn Lôn Kính, trên người Dư Tắc Thành toát ra khí tức Hiên Viên Thần Kiếm quá nặng, Khí Linh của Côn Lôn Kính kháng cự lại, cho nên mình không thể sử dụng nó.
Dư Tắc Thành cười lạnh lẽo, ngươi không phục vụ cho ta, vậy chớ trách ta, rượu mời không uống lại uống rượu phạt.
Côn Lôn Kính chậm rãi xuất hiện trên tay Dư Tắc Thành, bất kể hắn nghiên cứu thế nào, sử dụng pháp thuật thế nào cũng không thể kích hoạt kính này. Trong tay hắn. Côn Lôn Kính chỉ là một món đồ chơi, không dùng được.
Cho dù hao phí biết bao công phu, cũng không thể nghiên cứu ra ào diệu của Côn Lôn Kính, rốt cục nó đã nằm vô dụng ttong tay Dư Tắc Thành chừng trăm năm.
Hôm nay hắn nổi hứng muốn luyện chế bảo vật, quyết định thu phục Côn Lôn Kính này. Lúc này hắn cầm Côn Lôn Kính trên tay, không nghiên cứu xem xét, mà nói với nó:
- Kính ôi, ngươi cũng được liệt vào trong Thập Đại Thần Khí. vang danh thiên hạ. vì sao lại kháng cự ta như vậy, sao nở cự tuyệt người ngoài ngàn dặm?
- Chẳng lẽ là vì Hiên Viên Thần Kiếm hay sao? Ta cho ngươi biết, ta là Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành thiên hạ đệ nhất, một thanh Hiên Viên Thần Kiếm không thỏa mãn được ta.
- Đừng tưởng rằng ta không có biện pháp gì đối với ngươi. Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, để cho ta sử dụng, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt, làm cho ngươi tỏa hào quang của Thập Đại Thần Khí. Nếu ngươi còn kháng cự ta như vậy, xin lỗi, ta sẽ đặt ngươi dưới Hiên Viên Thần Kiếm, đê cho nó trấn áp ngươi vô thời hạn. thậm chí hủy diệt ngươi mãi mãi.
- Dùng lời ngon lẽ ngọt khuyên bảo ngươi không nghe, vậy chớ có trách ta hạ độc thủ, không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Sau đó Dư Tắc Thành rót trà ra, uống một ly, tiếp tục nói:
- Ngươi là Thần khí. Thần khí nổi danh thiên hạ. nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của ngươi mà xem, vỡ thành hai mảnh, hết sức đáng thương, so ra còn kém cả một món pháp bảo, đây là bộ dạng của một món Thần khí ư, ngươi không cảm thấy hố thẹn hay sao?
- Chuyện của Tiên tộc và Nhân tộc thì có liên quan gì tới ngươi? Bất quá ngươi chỉ là một món Thần khí. một món Thần khí không hơn không kém.
- Thần khí có linh, ở với kẻ có đức, không cần phải có lập trường. Cái gọi là lập trường, phân biệt địch ta, là do người sử dụng ngươi trước kia ảnh hưởng, không, phải nói là làm ô nhiễm...
Dư Tắc Thành ngồi uống trà thấm giọng, bắt đầu nói một hơi, cưỡng bức lợi dụ, lừa gạt đe dọa, không điều gì là không nói. Lần này hắn nói tới một canh giờ, tới khô cả khổ, khát bèn uống trà, thần thanh khí sàng, lại tiếp tục nói.
Khi nói đến đoạn Tiên tộc lập ra Tiên Giới, lại không mang nó đi theo, đột nhiên dường như Côn Lôn Kính khẽ động. Dư Tắc Thành thoáng động linh cơ, nói cả nửa ngày, rốt cục cơ hội đã tới, lập tức ra sức nhấn mạnh vào điếm này.
- Ngươi nghĩ mà xem, Tiên tộc nói ngoài miệng thật bùi tai, cái gì là đứng đầu Thập Đại Thần Khí... Chúng chỉ lợi dụng ngươi đánh bại Luyện Yêu Hồ, sau đó vứt ngươi ở lại nhân gian, chính là qua cầu rút ván.
- Vì sao chúng không mang ngươi tới Tiên Giới? Vì chúng không thích ngươi, không coi ngươi ra gì...
- Nếu Tiên tộc sử dụng ngươi, ngươi sẽ tiếp tục bại dưới Hiên Viên Thần Kiếm, ta thấy...
Nói tới đây, chợt Côn Lôn Kính phát ra vạn đạo hào quang, Dư Tắc Thành nhìn thấy lập tức biết đã có hiệu quả. Thì ra Côn Lôn Kính này vẫn canh cánh bên lòng thất bại năm xưa. không sợ ngươi kích động, chỉ sợ ngươi bất động.
Dư Tắc Thành lập tức bắt đầu diễn thuyết. Từ miệng hắn. Tiên tộc đã biến thành kẻ tội ác tày trời, qua cầu rút ván, vứt bỏ Côn Lôn Kính. Trong mắt chúng, Côn Lôn Kính chỉ là Thần khí đã hư hỏng, phế thải, không đáng để nhắc tới, cho nên bị vứt bỏ.
Dư Tắc Thành càng nói càng cảm thấy nổi hứng, đã lâu không được nói dài như vậy. Từ khi hắn trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, trong vô tình, trước mặt người khác hắn phải làm ra vẻ hết sức trang nghiêm, có bộ dáng của tiền bối cao nhân. Hôm nay trước mặt Côn Lôn Kính, dường như hắn nhớ lại thời niên thiếu ở thành Lâm Hải, dạo bước bên đường khoác lác với người khác.
Theo tràng diễn thuyết dài dòng của Dư Tắc Thành. Côn Lôn Kính càng ngày càng xuất hiện phản ứng mạnh mẽ. Thình lình một tiếng keng trong trèo vang lên, Côn Lôn Kính bất ngờ hóa thành một luồng kim quang bay vào Mi Tâm Dư Tắc Thành, không có chút gì uy hiếp.
Dư Tắc Thành mỉm cười, quả nhiên Khí Linh của Côn Lôn Kính này đã bị lời nói của mình kích động, rốt cục mắc lừa, chịu phục vụ cho mình.
Thần khí, đây chính là Thần khí. tuy rằng không còn được một phần vạn trạng thái nguyên vẹn trước kia, chỉ còn tương đương pháp khí. không bằng cả pháp bảo bình thường, nhưng Thần khí vẫn là Thần khí.
Sau khi kim quang nhập thể, không ngờ nhanh chóng bay vào trong thế giới Bàn cổ, đáp xuống một ngọn núi cao địa hình hoang vắng ở vòng ngoài thế giới Bàn cổ, hình thành một cánh cửa có màu vàng chói lọi, toát ra sức sống bừng bừng, biểu hiện sự tồn tại của mình.
Dư Tắc Thành có kinh nghiệm phong phú với chuyện này, cửa này cũng giống như cửa Hắc Ám, tâm thần hắn bèn trở vào thế giới Bàn cổ, nhanh chóng tiến vào cánh cửa màu vàng này.
Sau khi tiến vào, Dư Tắc Thành hơi sửng sốt. Chỉ thấy trước mất là một không gian trống trải, vô thiên vô địa, đâu đâu cũng là một màu vàng duy nhất tồn tại.
Trước mặt Dư Tắc Thành có một người đang đứng thẳng.
Không ngờ người nọ giống mình ba phần, tay cầm một thanh phi kiếm cửu giai, chính là Sát Na Quang Hoa, trên người toát ra kiếm ý lạnh lẽo kinh khùng. Giữa không gian màu vàng này, người kia không ngừng diễn luyện kiếm pháp, còn có từng đoạn pháp quyết huyền ào tinh diệu trên người y, hóa thành kinh văn lưu chuyển không ngừng.
Thì ra đây là ào ánh của mình, đang không ngừng diễn luyện các loại kiếm ý mà mình biết. Ào ánh này bắt đầu biểu diễn kiếm ý của mình, bắt đầu biến hóa, không còn là một người nữa. mà hóa thành hàng trăm hàng ngàn người, mỗi người đều diễn luyện kiếm pháp mà mình biết. Hơn nữa phân hóa như vậy, mỗi người đều có đặc điếm của riêng mình, biến hóa kiếm pháp của mình thành hàng trăm hàng ngàn biến.
Những môn kiếm pháp này, Dư Tắc Thành đã tu luyện tới mức lư hỏa thuần thanh, vừa nhìn đã biết đó là biến hóa gì. Dư Tắc Thành không khỏi bật cười.
Côn Lôn Kính này quả thật da mặt móng, xấu hổ không muốn để cho mình khống chế trực tiếp như vậy, cho nên đưa ra phương pháp thí luyện như hiện tại. Chỉ cần mình có thể
đánh bại được ào ánh của mình, vậy sẽ có quyền khống chế tự do với Côn Lôn Kính.
Kiếm pháp này diễn luyện, biến hóa thế nào, Dư Tắc Thành cũng vô cùng quen thuộc. Không còn ai quen thuộc kiếm pháp mình hơn hắn.
Hắn xuất kiếm quang, chọn đại một ào ảnh. sử ra kiếm ý của mình đánh tới.
Lập tức kiếm quang của đối phương biến hóa tung hành, bá đạo cương mãnh, thông linh viên dung, kiếm ý ngút trời.
Vốn Dư Tắc Thành cho rằng kiếm pháp của mình đã đạt tới mức thiên hạ vô địch, đỉnh phong nhân gian, nhưng sau khi giao thủ với ào ảnh, hắn mới có cảm giác thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Ào ánh kia sử dụng Kiếm Ý Liệt vẫn của mình, phát huy đặc tính không có gì là không phá nổi của hệ Kim lên tới cực hạn. không kém hơn mình chút nào.
Kiếm pháp của ào ánh vô cùng sắc bén, tự nhiên thiên thành, vô cùng ào diệu, không ngờ mình không thể đánh bại ào ánh một cách dễ dàng như tường tượng.
Dư Tắc Thành lại cười, mình không sợ cường địch, chiến đi, từ trước tới nay mình chưa bao giờ sợ chiến, chưa ai có thể vượt qua mình.
Dư Tắc Thành sử dụng Vô Thượng Kiếm Ý của mình đại chiến cùng ào ảnh. khổ chiến, huyết chiến vô cùng dũng mãnh.
Hai bên đánh một trận không biết kéo dài bao lâu. Dần dần Dư Tắc Thành nắm giữ được toàn bộ biến hóa của Kiếm Ý Liệt vẫn do ảo ảnh kia sử dụng, trong vòng ba chiêu ắt sẽ đánh tan ảo ảnh này.
Đột nhiên ảo ảnh kia biến hóa kiếm quang, biến hóa này vô cùng ảo diệu, nhanh chóng phong tỏa trước sau trái phải Dư Tắc Thành. Bất kể Dư Tắc Thành biến hóa thế nào, thay đổi bao nhiêu phương vị, sử dụng kiếm pháp gì ngăn cản, cũng không ngăn được một nhát kiếm ảo ảnh đâm tới.
Kiếm này đâm tới hết sức nhẹ nhàng, chỉ là một đường thẳng đơn giản tự nhiên, nhưng Dư Tắc Thành vẫn không có cách nào ngăn cản.
Kiếm quang Dư Tắc Thành chuyển liên tục, xuất ra Vô Thượng Kiếm Ý của mình liều mạng ngăn cản. Sau đó nhảy vọt, chạy trốn, nhưng nhát đâm này tuy rằng đơn giàn, nhưng hắn muốn trốn cũng không được, thần diệu vô cùng, đâm trúng Dư Tắc Thành, xẻ hắn thành hai đoạn.
Lập tức Dư Tắc Thành chết đi, thân thể trong không gian tiêu tan, bị bắn ra khỏi Côn Lôn Kính.
Dư Tắc Thành rơi phịch xuống đất, một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng gì, không ngờ mình đã thất bại.
Tuy rằng thất bại, nhưng Dư Tắc Thành vẫn không xấu hổ, chỉ cần không chết vẫn còn cơ hội. Nhưng lần thất bại này hết sức ly kỳ, một kiếm kia đơn giàn như đổ nước xuống đất, đơn giàn vô cùng, nhưng khiến cho hắn không thể nào chống lại, chẳng biết là kiếm pháp gì...
Trong lòng Dư Tắc Thành biết rõ đây chắc chắn là kiếm ý của mình, hắn bắt đầu diễn luyện. Nhưng bất kể hắn diễn luyện thế nào cũng không thể đâm ra được nhát đâm bình thường đơn giản ấy. Cho dù kiếm ý của hắn biến hóa tới mức nào, cũng không có khả năng biến hóa ra kiếm thức này.
Nhưng rõ ràng là ào ánh đã sử ra một kiếm ấy đánh bại mình.
Dư Tắc Thành không nhịn được, buột miệng thóa mạ:
- Lừa gạt, đây rõ ràng là lừa gạt!
Nhưng trong lòng hắn vẫn biết rõ, đây là một trong những biến hóa của kiếm pháp mình, một chiêu thức biến hóa mà mình chưa bao giờ nghĩ ra.
Tái chiến, ta đây không tin tà ma...
Dư Tắc Thành lại nhảy vào chỗ cũ, trước mặt vẫn là ào ảnh của mình. Ào ánh này đang diễn luyện Kiếm Phi Dực của mình tới cực hạn, lại đại chiến một hồi với Dư Tắc Thành.
Chiến, chiến, chiến.
Lại xảy ra một chuyện không thể nào tin được, khi Dư Tắc Thành sắp sửa phá giải Kiếm Phi Dực mà đối phương diễn luyện, đối phương lại xuất ra một kiếm, lần này là một chiêu Lực Phách Hoa Sơn đơn giàn nhất. Nhưng ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, nhát kiếm này lại đánh chết hắn.
Thật là quỷ dị, một kiếm ấy là thế nào vậy? Tuy rằng kiếm lần này và kiếm lần trước có chiêu thức khác nhau, nhưng rõ ràng là cùng một nguyên lý.
Dư Tắc Thành vào không gian diễn võ cấp Hồng Hoang trong thế giới Bàn cổ, ra sức luyện kiếm. Hắn dựa theo kiếm pháp đối phương từng sử dụng, muốn phục chế biến hóa của một kiếm ấy. Nhưng bất kể hắn diễn luyện thế nào, cũng không thể luyện thành kiếm ấy, đây là chuyện không thể nào xảy ra, chuyện này đã đi ngược với quy tắc Thiên Đạo.
Không tin, ta không tin tà ma.
Dư Tắc Thành lại tiến vào, lại bị giết chết, lại tiến vào. Sau khi bị giết chết một trăm ba mươi sáu lần. dần dần Dư Tắc Thành có chút sở ngộ.
Hắn lập tức đình chỉ luyện kiếm, sử dụng truyền tống trận đi tới pháo đài Thiên Lại.
Sau khi Dư Tắc Thành tới nơi, bèn kích hoạt tất cả hệ thống nghiên cứu. đưa hết biến hóa kiếm pháp thất bại của mình vào trong đó, để cho hệ thống nghiên cứu của pháo đài Thiên Lại tiến hành nghiên cứu. để xem biến hóa này có thật là sát chiêu mà kiếm pháp của mình có khả năng biến hóa ra không.
Lập tức tất cả hệ thống nghiên cứu của pháo đài Thiên Lại bắt đầu vận chuyển. Sau khoảng mười ngày mười đêm, hệ thống nghiên cứu của pháo đài Thiên Lại cho Dư Tắc Thành một kết quả, biến hóa kiếm chiêu này hoàn toàn vô căn cứ.
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra, nếu kiếm pháp biến hóa như vậy, hoàn toàn vi phạm pháp tắc Thiên Đạo, vi phạm thiên địa tự nhiên. Đây chỉ là kiếm hư ảo, không có khả năng trở thành sự thật.
Nhìn thấy kết quả này, người bình thường lập tức sẽ cho rằng đây là Côn Lôn kính đùa giỡn Dư Tắc Thành, chỉ là lừa gạt hắn. Nhưng Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, hắn mơ hồ cảm giác được, Côn Lôn Kính đang truyền cho hắn một tín hiệu, hoặc nói chính xác hơn là vẽ ra cho hắn một khái niệm mới.