Tốt, cứ như vậy, Dư Tắc Thành tiếp tục chuyển hóa, cuối cùng tất cả da thỏ đều chuyển hóa xong, thu được một tấm da gấu tím chuyển thành đen. tấm da này có thể trải trên mặt đất làm đệm giường, ban ngày liền cuộn lại, không chiếm không gian gì, khoác ở sau lưng.
Ngoại trừ điều này, Dư Tắc Thành còn học được hai dao động tiên thuật, một là hắc hùng ẩn thân, một là hắc hùng uy áp, đáng tiếc pháp ngửi và Hư Không Nhất Giảo kia, Dư Tắc Thành mặc dù nhớ kỹ dao động nhưng khi sử ra cũng không có hiệu quả.
Đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện phía trước lại có thỏ xuất hiện, chẳng qua con thỏ này không phải xuất hiện một đám, cũng chỉ có hai con, một con trắng như tuyết đáng yêu, vô cùng thông minh, một con chính là thỏ tiên lớn nhất mình đã gặp qua, lớn như con nghé con.
Hai con thỏ nhảy về phía trước, tới cách Dư Tắc Thành mười trượng thì dừng lại.
Trong đó con thỏ trắng như tuyết kia nói:
- Tiên. Tiên Nhân đại nhân, cầu, cầu ngươi, tha, tha cho chúng ta...
- Chúng ta nguyện ý cống hiến thức ăn. cống hiến bảo vật cho ngài để mua lấy tính mạng bản thân, cầu, cầu ngươi, không tru sát chúng ta nữa, nê tình chúng ta tu hành không dễ, van cầu ngươi, tha cho chúng ta.
Dư Tắc Thành sửng sốt, đám thỏ đầu hàng rồi.
Thô có thể nói, con thỏ này trắng nõn không gì sánh được, vô cùng đáng yêu, không biết vì sao nhìn thấy nó, sát ý trong lòng Dư Tắc Thành dần dần tiêu tán, đây cũng là một loại tiên thuật dao động kỳ dị dẫn đến.
Dư Tắc Thành nói:
- Được rồi, thấy các ngươi tu hành cũng không dễ dàng, sau này ta có thể không giết các ngươi. Chẳng qua phải nhìn xem thành ý của các ngươi xuất ra có đủ phân lượng hay không.
Thỏ tiên cực lớn đứng ở phía sau, nhảy lên phía trước, há mồm, phun ra sáu Tiên tệ Hoàng Kim, còn có hai món tiên bảo.
Sáu Tiên tệ Hoàng Kim, một đồng cần một vạn con thỏ mới có thể ngưng kết thành, sáu đồng chính là cần giết sáu vạn con thỏ.
Giết thỏ không có vấn đề gì, thế nhưng ăn thỏ, Dư Tắc Thành thực sự chịu không nổi.
Nhìn hai món bảo vật tràn ngập Tiên Khí. hắn gật đầu, nói:
- Được rồi, ở trong di tích này, chỉ cần các ngươi không công kích ta, ta tuyệt đối không giết thỏ nữa.
Dư Tắc Thành nói xong lời này, hai thỏ tiên kia liếc mất nhìn nhau, buông Tiên tệ và tiên bảo này xuống.
Thỏ tiên cực lớn phía sau toàn thân run lên, từng con thỏ tiên hóa sinh ra ở trên người nó tứ tán chạy đi.
Theo những thỏ tiên này rời đi, thể tích của nó bắt đầu thu nhỏ lại.
Đồng thời ở phía sau Dư Tắc Thành, ở ngoài di tích kia, trên con đường đào sinh mỗi lần của Dư Tắc Thành vang lên vô số tiếng sàn sạt, có chừng mấy vạn thỏ tiên mai phục ở ngoài di tích.
Dư Tắc Thành không khỏi cả kinh, mình vẫn xem thường những con thỏ này.
Nếu như mình không đồng ý điều kiện này, hạ thủ đánh chết hai con thỏ tiên này, con thỏ tiên cực lớn kia sẽ tự bạo, uy lực của huyết cương tự bạo hắn biết rất rõ.
Con thỏ tiên này là do gần vạn thỏ tiên dung hợp mà thành, nếu như tự bạo, mình ở gần nó chỉ sợ khó có thể may mắn tránh khỏi.
Cho dù không chết mình cũng bị thương, mười vạn thỏ tiên mai phục bên ngoài kia cũng sẽ không bỏ qua cho mình. Dù là không chết, cũng không làm sao có thể khôi phục lại kịp thời, mỗi con thỏ cắn một miếng, vậy mình cũng sẽ mất mạng.
Trong nháy mắt Dư Tắc Thành liền có cảm giác sờn gai ốc, mới vừa rồi tử vong chính là gần như vậy, Tiên Giới này quả nhiên nguy cơ từng bước, mình đã quá coi thường thỏ tiên này rồi.
Dư Tắc Thành hướng về phía con thỏ trắng nõn không gì sánh được kia, hành một lễ, nói:
- Cảm tạ chỉ điểm, Tắc Thành thụ giáo rồi. Không biết vì sao lúc đầu ngươi không bố trí như vậy, ta nhất định có đến mà không có về.
Con thỏ kia chân trước đứng lên đáp lễ, nói:
- Ta một mực ngủ say, mới vừa rồi khi Tiên Nhân đại sát bốn phương ta mới thức tỉnh, để
Tiên Nhân chê cười rồi.
- Mặt khác thiếp thân cảm tạ Tiên Nhân trừ đi bá chủ Hùng Ngao Hắc Kiểm kia, báo thù cho mấy vạn hậu bối của tộc ta chết thảm trong miệng nó.
Con thỏ này quả nhiên giảo hoạt, nó vào lúc mình đại sát bốn phương được con thỏ khác đánh thức, nó không có liều mạng với mình, mà lệnh cho thủ hạ thu thập thi thể thô, mời ba con hắc hùng kia ra, thì ra hắc hùng kia gọi là Hùng Ngao, có chữ ngao quả nhiên là cầu (chó), chúng ta ở đây liều mạng đánh một trận, nó ở phía sau thu lợi.
"Mới vừa rồi con thỏ kia phân ra vô số phân thân, còn có đám thỏ mai phục phía sau bại lộ, xem ra đều là nó cố ý biểu hiện, như vậy biểu thị nó có năng lực đánh chết mình, có thể đàm phán với mình.
Chính là như vậy, xem ra nó có điều cầu mình".
Trong lòng Dư Tắc Thành không ngừng suy đoán, trong miệng nói:
- Xin hỏi vị thỏ tiên tử này xưng hô như thế nào?
Bạch thỏ kia nói:
- Ta là một trong Thập Tam Thỏ tiên Tử, dưới quyền Phi Tiên Hoàng Lệ Tiên Chủ trên Thái Hoàng Hoàng Tằng Thiên. Đáng tiếc năm xưa xảy ra hạo kiếp Thái Hoàng Thiên, Hoàng Lệ Tiên Chủ bị đám Kiếm Phong tử ở Ma Di Thiên đánh chết, Tiên quốc của chúng ta rơi xuống nơi này. Rất nhiều tiên bạn nhất nhất chết đi, chỉ có mình ta còn sống sót.
Trong lòng Dư Tắc Thành không khỏi khẽ động, Hoàng Lệ Tiên Chủ, cảnh giới Phi Tiên,
Hoàng Lệ tổ sư phi thăng của Vô Thượng Cảm ứng tông? Dường như trước đây có nghe nói qua, xem ra nhất định chính là tổ sư phi thăng của Vô Thượng Cảm ứng tông, cuối cùng bị tổ sư Vương Âm Dương tiêu diệt, Tiên quốc của bọn họ tám phần mười chính là di tích này, cuối cùng từ không trung rơi xuống, suy sụp thành bộ dáng này.
Thỏ tiên tử gì chứ, rõ ràng là con thỏ sủng vật của Hoàng Lệ Tiên Chủ nuôi, cho nên trên người mới có loại dao động kỳ dị này, hùng ngao kia nhất định là con chó trông cửa của Tiên quốc này.
Dư Tắc Thành thu hồi sáu Tiên tệ, còn có hai tiên bảo kia, nói:
- Thì ra là thế, nơi này vì sao gọi là Hóa Trần Chỉ Địa?
Bạch thỏ tiếp tục nói:
- Tất cả Tiên quốc của Tây Phương Tiên Giới, phàm là mất đi chủ nhân cuối cùng đều sẽ rơi xuống nơi này.
- Những Tiên quốc tàn phá này. theo thời gian trôi qua, nơi này tất cả đều sẽ hóa thành bụi bặm, trở về trạng thái Tiên Khí. đây chính là lai lịch của bình nguyên dưới chân chúng ta.
- Nơi đây cũng gọi là Hi Vọng chỉ địa, chẳng qua cái tên này là tên ở hạ giới, từ khi thành lập tứ đại Thiên môn đang muốn tiến vào Tiên Giới, hạ giới chư linh vạn phần gian nan. có người đã phát hiện thông đạo đi tới nơi đây, Ma giới, Khí Vật giới, Sinh Linh giới, Tử Hồn giới... rất nhiều hạ giới đều có thể mượn nơi này lén tiến vào Tiên Giới.
- VỊ Tiên Nhân này, ngươi chính là người của Khí Vật giới lén tiến vào đây sao?
Dư Tắc Thành cười ha ha. không phủ định cũng không khẳng định, lúc này nói mình là hậu bối của Kiếm Phong Tử, vậy không phải muốn chết sao? Đối phương liều mạng già cũng phải đồng quy vu tận với mình.
Dư Tắc Thành nói:
- Thỏ tiên tử, hàn huyên nửa ngày với ta, người sáng mất không nói lòng vòng, ngươi có việc gì cầu ta sao?
Bạch thỏ gật đầu, nói:
- Vốn ta chính là muốn ở chỗ này sống nốt quãng đời còn lại, thế nhưng Tiên quốc rơi xuống này của chúng ta có hai bá chủ tồn tại, một chính là Hùng Ngao Hắc Kiếm mà Tiên Nhân ngài vừa đánh chết, một tên khác chính là phụ thân Kim Trảo của Hùng Ngao Hắc Kiểm.
- Nó vốn là chó trông cửa của Tiên quốc, thế nhưng năm đó khi hạo kiếp nó không xá thân tuẫn chủ (chết theo chủ), ngược lại tham sống sợ chết, mấy năm nay nó cắn nuốt vô số hậu duệ của Thô tộc chúng ta, hiện tại đã tiến hóa đến cảnh giới Tượng Ngao.
- Cho nên ta muốn xin Tiên Nhân đánh chết nó, đưa Thỏ tộc ta tới một vùng trời trong sáng.
Dư Tắc Thành mỉm cười trong lòng:
"Tính toán thật hay, gây xích mích để ta và Tượng Ngao Kim Trào kia sống mái với nhau, đến lúc đố ngươi làm ngư ông đắc lợi, ài, thật sự coi ta là kẻ ngốc rồi".
Dư Tắc Thành chỉ cười, yên lặng không nói.
Bạch thỏ nhìn ra tâm tư của Dư Tắc Thành, nói:
- Tiên Nhân, chúng ta thực sự không có tiên bảo kính dâng, xin tru sát nó.
- Chẳng qua bốn kim trào của Tượng Ngao Kim Trào chính là do Tiên Chủ đại nhân năm đó tế luyện, tuyệt đối được xung là tiên bảo.
- Hơn nữa cung điện của Kim Trào ở chính là cung điện được tiên trận thủ hộ khi đại kiếp năm đó, cho dù từ thượng giới rơi xuống cũng là hoàn hào không tổn hao gì, trong đó có tiên bảo mà nó thu được trong mấy năm nay, tuyệt đối đáng để Tiên Nhân ngài mạo hiểm thử một lần.
Hào phóng làm người khác cảm động, đây là cách đối đãi của con thỏ này.
Dư Tắc Thành mỉm cười, nói:
- Tốt. ta sẽ giúp ngươi diệt trừ nó, trà lại cho Thô tộc ngươi một bầu trời trong sáng, chẳng qua ta thế đơn lực bạc, đối phó hùng ngao kia cũng đã vô cùng trắc trở, đối phó Tượng Ngao này hoàn toàn khôngcó cách nào.
- Tiên tử. xin hỏi phụ cận này có thể có chỗ Tiên Nhân tụ tập không, ta tới đó mời người trợ giúp, nhất định tru sát nó.
- Xin tiên tử nói cho ta biết chỗ ở của nó.
Dư Tắc Thành vừa nói như vậy, thỏ tiên này nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác đứng ở nơi đó, nói cho cùng nó chẳng qua cũng chỉ là một con thỏ. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.xyz
Hồi lâu mới có phản ứng, nói:
- Đây là vị trí cung điện nơi ẩn giấu của Tượng Ngao Kim Trào.
- về phần chỗ Tiên Nhân tụ tập, đã từng có tộc nhân nói qua, phía Tây ngoài mười ba vạn sáu ngàn dặm có một tiên trấn, nơi đó có nơi đỗ Phi Thiên Tiên Luân, có thể thông qua nơi này rời khỏi Hóa Trần Chi Địa này, đi tới tầng Tiên Giới kế tiếp Huyền Đài Bình Dục Thiên.