Tiên Ngạo

Chương 1122: Điệu hổ ly sơn



Sau khi truyền xong tọa độ Thời Không, rất nhanh thanh quang thu liềm, tất cả ảo ảnh quay cuồng liên tục, sau đó thình lình thu ngược trở về giống như khi đã đến.

Mới còn đang quay cuồng sáng chói, chớp mất một cái đã không còn thấy tăm hơi, dường như từ nãy tới giờ chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Bên trong lầu các đã khôi phục bình thường, chỉ còn lại Dư Tắc Thành và Thanh Thành.

Thanh Thành trầm ngâm thật lâu. đột nhiên nói với Dư Tắc Thành:

- Phụ thân, người không cần đi cùng con, Tiểu Bàn Hoàn Thiên kia nằm ở một bên vũ trụ, mỗi lần đi về cần phải mất thời gian ba năm. Hiện tại chuyện của phụ thân ở Hiên Viên kiếm phái vô số, rất nhiều đồng môn đang có nguy cơ gặp họa mê muội, bọn họ rất cần người.

- Vừa rồi con cảm nhận được thiện ý của bọn chúng, bọn chúng không phải phát ra lời mời của chúng thần giống như con nghĩ lúc đầu. Thì ra hiện tại bọn chúng chỉ là những kẻ đáng thương, vì sinh tồn bèn liên kết lại với nhau để giữ tính mạng hèn mọn.

- Con phải đi trợ giúp cho bọn chúng, vào thời viễn cổ, con là một trong những lãnh tụ của chư thần, hiện tại rất cần có con trợ giúp.

Lúc này trên mặt Thanh Thành toát ra vẻ kiên định tự tin. Năm xưa nàng từng là lãnh tụ chư thần, có thể sai khiến Ma Thần khác. Hiện tại đám Ma Thần đáng thương kia thinh cầu nàng trợ giúp, lập tức kích phát uy áp Ma Thần của nàng. Cho nên nàng mới quyết định tới Tiểu Bàn Hoàn Thiên, để trợ giúp đám Ma Thần kia.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Chậm đã, Thanh Thành, ta vẫn cảm thấy chuyện này có vẻ khác thường, dường như có vấn đề gì đó...

- Con hãy chờ ta một lát, ta sẽ cung thinh tổ sư hạ giới, trợ giúp chúng ta. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyz

Dứt lời, Dư Tắc Thành bắt đầu chuẩn bị thi pháp. Hắn lấy một con ác điểu thật lớn trong thế giới Bàn Cố ra, có thể hóa thân thành người, trói chặt nó bên trong trận pháp. Sau đó Dư Tắc Thành châm nén tín hương trước người nó, chờ đợi giúp đỡ theo như lời Kiếm Lão Nhân ngày trước.

Nén hương cháy với tốc độ rất chậm, chắc chắn đối phương không phải là người trong Tiên Giới. Tiên Giới đã không thể hạ giới, nói cách khác đây chính là Cường giả tới từ thế giới khác, tự nhiên phải mất thời gian mới có thể tới được thế giới Thương Khung.

Dư Tắc Thành lặng lẽ chờ đợi, bên kia Thanh Thành âm thầm lặng lẽ biến mất. Chuyện này không có gì nguy hiểm, nàng không muốn Dư Tắc Thành vì nàng mà phải rời khỏi thế giới Thương Khung. Hiện tại có vô số đệ tử có nguy cơ mê muội đang chờ Dư Tắc Thành trợ giúp, chuyện ở Hiên Viên kiếm phái quá nhiều. Nếu không có vấn đề gì lớn, Thanh Thành không muốn phụ thân mình phải phân tâm.

Thanh Thành lặng lẽ rời khỏi, đến khi Dư Tắc Thành phát hiện ra, nàng đã bay ra khỏi chín tầng trời, bay về phía Tiêu Bàn Hoàn Thiên kia. Cùng đi với nàng còn có Tử Nhạc, hai người cùng xuất phát.

Dư Tắc Thành chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi nén tín hương kia. Cháy đã hai canh giờ nhưng vẫn chưa thấy biến hóa gì cả.

Chờ thôi, chỉ có thể chờ đợi, tín hương kia cháy không theo quy luật, càng ngày càng nhanh, đại biểu cho thời gian mà Cường giả vượt Thời Không tới thế giới Thương Khung.

Khoảng mười canh giờ sau, rốt cục tín hương kia cháy hết, phát ra hào quang ngũ sắc, nháy mắt tắt mất.

Thình lình ác điểu mà Dư Tắc Thành đang trói chặt kêu to một tiếng, tiếng này Dư Tắc Thành quen thuộc vô cùng, chính là tiếng chim cưu gáy.

Lúc này hào quang chiếu sáng đầy trời, vô số vì sao lấp lóe. Một đạo thần thức hùng hậu xuyên thấu Thời Không, truyền tới thế giới này.

Nháy mắt đạo thần thức kia chui vào trong cơ thể ác điểu, lăn trên mặt đất một vòng, sau đó hóa thành một thiếu niên.

Thiếu niên này có mặt dài mất ung, bộ dáng vô cùng hung hãn. mất phát tinh quang, lộ vẻ dữ tợn. một thân tiên phong đạo cốt. anh tuấn vô cùng.

Nhưng y có một khuyết điểm, có khuyết điểm này, khí thế anh tuấn của y trở nên hết sức buồn cười, đó chính là béo, rất béo, hoàn toàn là một tên béo ú.

Cường giả kia phụ thể ác điểu, hóa thân thành người, quay đầu nhìn thoáng qua thiên địa, dường như đang cảm thán, chợt cất giọng ngâm nga:

- Năm xưa nanh vuốt ai dám địch, Ngũ Hồ yên cảnh có ai tranh, thị thị phi phi không đếm xia, vui sơn vui thủy chẳng nhìn trời.

Người này vừa hiện thân. Dư Tắc Thành nhìn y chợt có cảm giác khó tả bằng lời, vô cùng thân thiết, giống như vừa nhìn thấy thân nhân. Dường như hết thảy những gì người này nói ra đều có thể tin được, có thể làm theo.

Cảm giác này hết sức kỳ quái, hoàn toàn phát ra từ huyết mạch, từ nội tâm.

Y cũng nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, ánh mắt đầu tiên lộ vẻ tham lam kỳ quái, dường như muốn nuốt sống Dư Tắc Thành vậy. Nhưng vẻ tham lam này bị y áp chế rất nhanh, hoàn toàn tan biến.

Dư Tắc Thành cung kính thi lễ, nói:

- Bái kiến tiền bối, tại hạ là chưởng môn Hiên Viên kiếm phái, Diệt Độ Thần Quân Dư Tắc Thành xin có lễ. Xin hỏi tiền bối là cao nhân phương nào?

Người nọ cười nói:

- Ta là ai ư? Kiếm Lão Nhân đặt cho ta một cái tên, gọi là Cưu Vô Tung, có người gọi ta là Ly, còn có người gọi ta là Thiên Cưu Ma Hoàng. Đúng rồi, sủng vật năm xưa của ta, khai tông tổ sư của các ngươi gọi ta là sư phụ.

Cưu Vô Tung... Thiên Cưu Ma Hoàng... Khai tông tổ sư của Hiên Viên kiếm phái gọi là sư phụ... rất nhanh Dư Tắc Thành đã biết người này là ai. Chính là sư phụ của khai tông tổ sư Cưu Thần Tử của Hiên Viên kiếm phái, sủng vật của Kiếm Lão Nhân, mỗi ngày ăn thịt mười người, Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu.

Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu là ác điểu thời thượng cổ, sủng vật của Hiên Viên Hoàng đế. Sau Hiên Viên Hoàng đế cỡi rồng mà đi, hậu duệ xây lăng mộ cho ngài, Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu cam lòng ở lại giữ lăng trong vô số vạn năm.

Sau này trong nạn La Hầu, thiên địa hỗn loạn, vạn tà ma phá mộ trong lăng Hoàng đế mà ra, khiến cho thiên hạ đại loạn, sinh linh lầm than. Kiếm Lão Nhân chính là một trong những Minh chủ của liên minh Tu Tiên, tiêu diệt vô số yêu tà, thu Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu làm sủng vật của mình, căn cứ vào nó sáng chế ra một môn kiếm thuật là Cưu Kiếm thuật.

Sau Kiếm Lão Nhân phi thăng, Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu ngao du thiên hạ. không còn gì lo lắng, sống cuộc sống nhàn nhã ở địa vực Miêu Sương. Mỗi ngày nó phải ăn mười người, nhưng nghĩ tới ân tình của Kiếm Lão Nhân, mỗi ngày đều tùy cơ tha cho một người.

Dần dần Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu phát hiện ra, trong vòng một năm trong số thức ăn của nó, luôn có một người được sống, ngày nào cũng chính là người này được nó lưu lại. Người này chính là khai tông tổ sư của Hiên Viên kiếm phái, cuối cùng được Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu khen ngợi, truyền cho Cưu Kiếm thuật, khai sáng ra nhất mạch Hiên Viên kiếm phái.

Vì khai tông tổ sư này trong một năm hao hết tâm cơ, tính toán quy luật chừa lại người sống của Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu, nhờ vậy mới thoát chết nhiều lần. Vì sử dụng trí óc quá độ, thậm chí quên cả bản thân mình, cuối cùng lấy tên là Cưu Thần Tử, khai tông lập phái, thu nhận bảy đệ tử, tạo ra Lục Lĩnh, khai sáng nhất mạch Hiên Viên kiếm phái.

Thiếu niên béo ú trước mặt Dư Tắc Thành không ngờ lại là Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu năm xưa. khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc.

Chẳng trách ban đầu y nhìn mình với ánh mắt tham lam. Y ăn thịt người đã quen, cho nên

mới có ánh mắt như vậy. Chẳng trách y béo như vậy, còn nhớ năm xưa mình từng phát hiện ra, kiếm cưu chính là một con cưu béo. Chẳng trách mình vừa gặp y đã cảm thấy thân thiết, nếu muốn tu luyện Hiên Viên kiếm pháp, trước hết phải có được tiên chúng, thật ra chính là huyết mạch của Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu này, mới có thể tu luyện Lục Kiếm Tứ Khí Tam Pháp Nhị Thuật của Hiên Viên kiếm phái.

Dư Tắc Thành thi lễ:

- Bái kiến Thái thượng tổ sư.

Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu cười nói:

- Tổ sư cái rắm gì. toàn là do các ngươi tự đặt lên đầu mình. Ta không liên quan gì với các ngươi, không cần gọi tổ sư, nghe chẳng lọt tai chút nào.

- Là do Kiếm lão đầu tìm ta. bảo ta tới đây giúp ngươi. Ta không dám đắc tội với lão, ngoài ra đã lâu ta cũng không trở lại, cho nên mới cho một tia phân thần trở về thế giới Thương Khung này trợ giúp ngươi. Không nên gọi ta là tổ sư gì cả, ngươi cứ gọi thẳng tên ta Cưu Vô Tung là được.

Dư Tắc Thành gật gật đầu. cũng không nhiều lời vô ích. bèn nói:

- Vô Tung tiền bối, có một chuyện muốn nhờ ngài, ta có một đứa con gái, chính là...

Dư Tắc Thành kể lại đầu đuôi gốc ngọn chuyện này, đồng thời phóng xuất tiên thuật ghi lại nội dung tin tức mà đám Ma Thần kia truyền tới.

Cưu Vô Tung có chút hứng thú lắng nghe hết thảy, mặt khẽ mỉm cười, ánh mắt toát ra vẻ ngạo mạn coi thường nhân thế.

Sau khi nghe xong, chỉ nghe y nói:

- Con gái ngươi đã bị lừa, nó bị lừa ra khỏi thế giới Thương Khung, đi rất xa, tối thiểu trong vòng ba năm sẽ không trở về.

Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt:

- BỊ lừa ư, có nguy hiểm gì không?

Cưu Vô Tung nói:

- Không có nguy hiểm, không có chút nguy hiểm gì cả, cứ yên tâm.

Lời y vô cùng khẳng định. Dư Tắc Thành còn đang bán tín bán nghi, đã nghe Cưu Vô Tung nói tiếp:

- Thật đó, bởi vì ta từ Ma Sa Thanh Minh giới bên cạnh Tiểu Bàn Hoàn Thiên tới đây, nơi đó tuyệt đối không có Ma Thần nào cả, cũng không có bất cứ nguy hiếm gì.

Dư Tắc Thành nghi hoặc hỏi:

- Tiền bối ngài khẳng định chắc chắn vậy ư?

Cưu Vô Tung nói:

- Đương nhiên, ngươi có biết vì sao vừa nhắc tới Ma Thần. Kiếm Lão Nhân đã bảo ta tới đây không?

- Bởi vì sau khi ta rời khỏi Tiên Giới, lập tức bắt đầu không ngừng tìm kiếm đám một ngàn lẻ một Ma Thần này, hoặc đám Thái Thản Thần tộc. Mùi vị hồn phách của bọn chúng ăn còn ngon hơn cả Tiên Nhân phàm nhân, đó mới chân chính là mùi vị ngọt ngào. Cho nên địa phương nào có mặt ta, chắc chắn không có Ma Thần tồn tại.

Dứt lời, Cưu Vô Tung nhìn Dư Tắc Thành mỉm cười, nụ cười này giống như rắn nhìn thấy ếch, hổ nhìn thấy dê. Thần thể Mộng Thần trong thân thể Dư Tắc Thành khẽ run lên, lập tức cảm giác sợ hãi lan truyền khắp toàn thân Dư Tắc Thành.

Thì ra sau khi Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu phi thăng lên không gian cao hơn. nó đã không thèm để ý tới Tiên Nhân, phàm nhân nữa, đổi lại ăn Ma Thần. Chẳng trách nó lại là đại hành gia chuyên nghiên cứu Ma Thần, thì ra là vì nguyên nhân này.

Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu chỉ vào ảo ảnh một trăm lẻ ba Ma Thần, nói tiếp:

- Quả thật năm xưa từng tồn tại liên minh Ma Thần này, nhưng vào một vạn năm trước, sau khi Hư Linh Ma Thần cổ Ái này chết đi, Hư Linh giới cũng đã sụp đổ.

- Quang Minh Ma Thần Hằng Huyền này đã hóa sinh thành Địch Nạp Mỗ, chính là sinh linh giống như con người, tìm một con đường khác cũng giống như con gái ngươi.

- Ý Niệm Ma Thần A La ước này vô cùng may mắn. không biết vì sao có thể trở lại vùng đất thần nguyên, khi đó chính là địa phương mà đám Ma Thần này muốn đi nhất.

- Tin truyền tấn này cũng không phải là già, bất quá là tin của tối thiểu ba vạn năm trước, bị người sửa lại, truyền cho con gái của ngươi, muốn lừa nó đi. Nhưng vì sao muốn lừa nó đi như vậy?

- Nếu muốn chặn giết giữa đường, vũ trụ bao la, hoàn toàn không có khả năng, ở Tiểu Bàn Hoàn Thiên cũng không thể để lại một Ma Thần, rốt cục là vì sao?

Cả hai người đều trầm tư. sau đó cả hai đồng thanh nói:

- Điệu hổ ly sơn.

Cưu Vô Tung ngửi ngửi bàn ghi thần niệm của Dư Tắc Thành, sau đó nói tiếp:

- Xem ra nhất định là do đám Ma Thần này sợ Ma Thần Ma Tiên Thủ La làm vướng tay chân, gây khó khăn cho kế hoạch của bọn chúng, cho nên truyền tin này lừa nó đi xa, đi tới Tiểu Bàn Hoàn Thiên phải mất ba năm mới có thể trở về.

Đúng vậy, điệu hổ ly sơn, đối với những Ma Thần kia, những kẻ không phải là Ma Thần bất quá chỉ là loài trùng kiếm. Cho dù Dư Tắc Thành hùng mạnh thật, nhưng trong mất bọn chúng, hắn cũng chỉ là con kiến mà thôi.

Lúc này thế giới Thương Khung đột nhiên xuất hiện khí tức của Ma Thần Ma Tiên Thủ La. gây trở ngại kế hoạch cho đám Ma Thần này. Bọn chúng sợ Ma Thần Ma Tiên Thủ La làm trở ngại kế hoạch, bèn dùng tin tức này làm mồi nhử, dẫn dụ Ma Thần Ma Tiên Thủ La rời khỏi thế giới Thương Khung, đê chúng có thể dễ dàng hoàn thành âm mưu của mình.

Chẳng trách giọng điệu của đám Ma Thần này tỏ ra cung kính như vậy, hoàn toàn đánh đúng vào nhược điểm của Thanh Thành, dẫn dụ nàng rời đi. Nhưng rốt cục đám Ma Thần này muốn làm gì, bọn chúng có thể làm gì ở thế giới Thương Khung? Không ai biết, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

Cưu Vô Tung ra sức liếm liếm môi:

- May, may quá, nơi này chính là thế giới Thương Khung, tất cả Ma Thần Tiên Nhân đều bị áp chế tu vi ở cảnh giới Phản Hư Chân Nhất. Nơi này không giống như thế giới của bọn chúng chế tạo, có được pháp lực vô cùng.

- Nói không chừng ta có thể ăn được một Ma Thần sống, không giống như trước đây toàn là thi thể. Nhất định mùi vị của Ma Thần sống sẽ ngon hơn nhiều...

Nghe vậy, Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt. Thì ra từ trước tới nay Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu chỉ ăn được thi thể Ma Thần. Bất quá chuyện này cũng là bình thường, những Ma Thần có thể chống lại được hoàng hôn của chư thần, sống tới bây giờ há phải là nhân vật tầm thường.

Dư Tắc Thành nói:

- Rốt cục chúng muốn làm gì trên thế giới Thương Khung?

Cưu Vô Tung đáp:

- Làm gì được? Chúng tới thế giới Thương Khung, đơn giản là vì bí mật trở về vùng đất thần nguyên của Đại Thần Nữ Oa. chúng muốn mượn bí mật này để trở về vùng đất thần nguyên. Muốn tìm được bí mật này, biện pháp đơn giản nhất là phải hủy diệt thế giới Thương Khung, như vậy mới có thể phát hiện được bí mật.

- Đi, chúng ta đi xem thử, ngươi dẫn ta đi dạo quanh thế giới Thương Khung xem sao. Với mất cưu của ta, lại thêm bao nhiêu năm kinh nghiệm, hoàn toàn có thể tìm được chúng.

Dư Tắc Thành gật gật đầu. Hiện tại Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu bất quá chỉ là phân thần trở về, chiếm cứ thân thể yêu ma cảnh giới hóa hình, chỉ có tu vi tương đương Kim Đan Chân Nhân. Cho dù y cấp tốc nâng cao pháp lực cho thân thể yêu ma này, cũng chỉ có thể đạt tới cảnh giới Nguyên Anh là tối đa.

Tu vi càng cao sẽ bị thế giới Thương Khung phát hiện càng nhanh, tiến hành diệt trừ.

Dư Tắc Thành kéo tay Cưu Vô Tung:

- Tiền bối, chúng ta đi.

Nháy mắt, Dư Tắc Thành na di ra ngoài ngàn dặm. sau đó tiếp tục chạy đi. Hắn cứ đi lang thang không mục đích như vậy, hoàn toàn chỉ trông vào may mắn mà tìm kiếm.

Thiên Nam cửu châu, cồn, Lư, Lương, Minh. Nguyên, Kinh. Thương, Trưng, Mộc. Sở Tây cửu châu, cổ, Quân. Tư, Địch, Liễu, Thanh, Hạ, Huyền...

Đây là đi lang thang không mục đích, đi được một lúc, ngay cả Dư Tắc Thành cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Đột nhiên Cưu Vô Tung kêu lên:

- Dừng lại, ngươi qua bên kia.

Lúc này hai người đã tới một thảo nguyên ở Khương châu, Mạc Bắc, Cưu Vô Tung chỉ huy Dư Tắc Thành đáp xuống thảo nguyên.

Chẳng lẽ phát hiện tung tích của đối phương ư? Dư Tắc Thành vô cùng cảnh giác, không ngờ hắn dùng thần thức thăm dò bên dưới, chỉ thấy một đám phàm nhân đang chiến đấu với nhau. Có gần trăm mã tặc đang bao vây một tương đội, hai bên dùng cung tên bắn qua bắn lại, thương đội kia đang nhờ vào xa trận, vất vả phòng ngự.

Thấy hai bên đại chiến, Dư Tắc Thành khẽ hừ lạnh, biểu hiện sự tồn tại của mình. Thấy mình xuất hiện, ắt đám mã tặc kia sẽ bỏ đi.

Nhưng Dư Tắc Thành cũng không ra tay tiêu diệt bọn chúng, trong đám thương nhân có không ít kẻ làm giàu bất chính, trong số mã tặc có không ít người trượng nghĩa hào hiệp, mình cũng không thể vơ đũa cả nắm. Thương nhân là người, mã tặc cũng là người, mâu thuẫn giữa phàm nhân cứ để cho phàm nhân giải quyết.

Nghe thấy tiếng hừ lạnh của Dư Tắc Thành, lập tức hai bên ngưng chiến. Người trong thương đội cất tiếng hoan hô, tiên sư cứu mạng, tiên sư từ bi... Đám mã tặc bắt đầu thu quân, cuốn vó chạy dài.

Dư Tắc Thành cũng không ngăn cản bọn chúng rời khỏi, đột nhiên Cưu Vô Tung động, toát ra uy áp, tất cả mã tặc phải quỳ rạp xuống. Đám mã tặc bị uy áp của y, tỏ ra sợ hãi vô cùng.

Y bay tới trước mặt đám mã tặc, quát lớn:

- Đám loạn thần tặc tử các ngươi đốt giết đánh cướp khắp nơi, ta phải thay trời hành đạo, giết chết các ngươi. Nhưng trời cao có đức hiếu sinh, ta chỉ giết mười tên tàn ác nhất, tha cho những tên còn lại một con đường sống. Từ nay về sau hãy làm người cho tử tế, không được làm bậy nữa.

Trong lúc y nói chuyện, giơ tay quét một vòng, lập tức đánh văng ra mười tên trong đám mã tặc. Trên thân mười tên này huyết khí nặng nhất, xem ra đã giết chóc không ít.

Cưu Vô Tung quay đầu lại nhìn Dư Tắc Thành:

- Ngươi sẽ không ngăn cản ta thay trời hành đạo, thường thiện phạt ác chứ? Có lẽ ngươi cũng không tới nỗi không phân biệt được thị phi...

Dư Tắc Thành lập tức á khẩu nghẹn lời, Cưu Vô Tung qua sang nhìn mười tên mã tặc:

- Các ngươi càng béo, thần hồn càng ác, mùi vị càng ngon. Đã bao nhiêu năm qua ta không ăn thịt người, hôm nay đổi món một bữa, để xem hôm nay ai là người may mắn.

- Đậu đỏ, đậu xanh, điểm điểm đậu đậu, càng điểm càng xấu, được, ngươi là tên thứ nhất, tiếp tục. Đậu đỏ, đậu xanh, điểm điểm...

Trong lúc y đang chọn, một màng mây mù bao trùm khắp mười tên mã tặc, sau đó là những tiếng gào thét đau đớn vang lên liên tiếp.

Một lúc lâu sau, mây mù biến mất, chỉ còn lại một tên mã tặc, y đã sợ hãi tới mức vãi ra quần.

Cưu Vô Tung nói với y:

- Mỗi ngày ta chỉ ăn chín người, ngươi là người may mắn. về nhà đi thôi, nhớ kỹ về sau hãy làm người tốt.

Giờ phút này, những lời của Cưu Vô Tung hết sức chân thành tha thiết, hết sức từ hòa, khuyên người lánh ác hành thiện.

Tên mã tặc sống sót lập tức buông rơi cương đao, khóc rống lên:

- Thật sự không ăn thịt ta, thà cho ta đi sao?

Cưu Vô Tung nói với vẻ hy vọng:

- Đúng vậy, đúng vậy, nếu như trong vòng một năm ngươi có thể khiến cho ta không chọn trúng ngươi, vậy ta đây sẽ thu ngươi làm đồ đệ, ngươi có muốn thử không?

Tên mã tặc kia lắc đầu quầy quậy, sau đó chậm rãi rút lui, dường như sợ Cưu Vô Tung đổi ý. Sau khi y lui ra xa mười mấy bước bèn nhanh nhẹn xoay người, quay đầu chạy thục mạng. Được một lúc vấp ngã sóng xoài, sau đó dùng cả hai tay hai chân bò lê bò trước, rất nhanh đã lao ra xa trăm trượng.

Cưu Vô Tung lắc đầu thở dài:

- Tội tình gì phải làm như vậy, làm người tốt có phải hơn không...

Nhưng trong ánh mắt y vẫn tỏ ra hết sức thèm thuồng. Y không nở buông tha một bữa ngon như vậy, nhưng vẫn thà cho tên mã tặc rời đi.

Thấy một màn như vậy, Dư Tắc Thành gật gật đầu. vốn tường Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu bạ đâu ăn đó, hiện tại xem ra cũng không phải như vậy. Y chỉ chọn những kẻ làm ác trước đó làm thức ăn cho mình.

Thật không biết năm xưa tổ sư Cưu Thần Tử làm thế nào có thể sống sót được một năm. xem ra ngay cả Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu cũng phải vô cùng khâm phục. Bất quá e rằng trước kia tổ sư Cưu Thần Tử cũng không phải người tốt lành gì, hẳn đã từng giết người cướp của, bằng không cũng đã không liệt vào hàng ngũ thức ăn của Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.