Tiên Ngạo

Chương 235: Luyện kiếm đại thành



Lần trước sau khi nghe được những lời của Vương Thư Nguyên về phương pháp giáo dục của Ứng Long sư tổ, Dư Tắc Thành phát hiện sư phụ đã có cải biến dần dần về phương pháp dạy kiếm cho hắn. Dần dần thay đổi không còn giống như phương pháp cũ, lựa chọn kiếm thuật thích hợp với Dư Tắc Thành mà truyền thụ.

Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm là loại kiếm thuật dùng tình cảm mà thôi thúc, lấy tình nhập kiếm, lấy tâm ngự kiếm. Thức đầu tiên là Hung Dũng Kiếm Lãng, sau đó là Kinh Đào Hải Lãng, Lãng Tận Triều Khởi, Cuồng Triều Hải Khiếu, Hải Khiêu Sơn Băng.

Tất cả có năm thức biến hóa, dùng hận ý thôi thúc kiếm ý, dần dần hóa sóng kiếm thành triều kiếm, sau đó hóa thành kiếm gào quét cả thiên hạ.

Lộ kiếm pháp này vừa khéo thích hợp với đường lối công kích của Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện lộ kiếm pháp này, chỉ cần bảy ngày đã ngộ suốt kiếm lý nhưng thân thể không theo kịp phản ứng của kiếm thức, mắc kẹt ở thức Kinh Đào Hải Lãng, chậm chạp không thể tiến tới.

Dư Tắc Thành không cam lòng chút nào, mình hoàn toàn hiểu rõ nguyên lý kiếm thức của kiếm pháp này, trong thế giới Bàn Cổ có thể sử xuất kiếm pháp này đạt tới mức Lô Hóa Thuần Thanh. Nhưng khi hắn trở lại bản thể của mình, làm sao cũng không thể sử xuất kiếm pháp này một cách hoàn mỹ, thân thể không theo kịp phản ứng, khiến cho Dư Tắc Thành tức tối vô cùng.

Trước kia lúc học tập pháp thuật, chỉ cần ngộ trong thế giới Bàn cổ sau khi trở về bản thể là có thể sử dụng như ý muốn. Lúc hắn tu luyện Kim Dực kiếm cũng là như vậy nhưng cũng có khoảng hai, ba phần hạn chế. Đến khi tu luyện Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm, lập tức xuất hiện vấn đề này, bất quá chỉ cần tu luyện thêm mấy tháng đã có thể giải quyết được.

Nhưng lúc hắn tu luyện tới Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm, vấn đề này bùng nổ hoàn toàn, không còn có thể dùng thời gian bù lại như trước.

Như vậy không thể được, chuyện này là một vấn đề rất lớn đối với mình. Tuy rằng sư phụ khen ngợi mình là một thiên tài học kiếm nhưng Dư Tắc Thành biết mình vẫn chưa được, mình chỉ nhờ vào tác dụng phụ trợ của thế giới Bàn cổ. Có chí bảo này phụ trợ mình mới làm được như vậy cho nên hắn không thê nói được.

Trong lòng Dư Tắc Thành có một cỗ ngạo khí nho nhỏ. Một thiên tài học kiếm vẫn chưa thỏa mãn được tâm nguyện của hắn, hắn muốn mình hiểu hết tất cả Hiên Viên kiếm pháp, hắn muốn mình phái vượt trội hơn người, không chỉ lấy được danh hiệu đệ nhất tân thủ trong đại hội môn phái, mà tới Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ thậm chí Nguyên Anh kỳ hắn cũng muốn mình phải là đệ nhất, muốn kiếm của mình vang danh thiên hạ, người người ngưỡng mộ.

Dư Tắc Thành ngừng luyện kiếm, trở vào trong thế giới Bàn cổ, đi vào trong hồ nước khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Hắn tin tướng rằng mình nhất định có thể tìm ra biện pháp tại nơi này. Có chí bảo như vậy duy trì, hắn nhất định sẽ vượt qua khó khăn này.

Nước hồ trong vắt, gợn sóng lăn tăn, từ từ làm lòng Dư Tắc Thành yên tĩnh lại. Hắn để mặc thân thể cho nước đẩy đưa, đắm chìm vào trầm tư tìm kiếm cách giải quyết cho mình.

Dần dần tâm thần Dư Tắc Thành xuất khiếu, hòa hợp thành một thể với nước hồ cảm nhận được đạo lý thiên địa hợp nhất yên tĩnh vô biên.

Dần dần Dư Tắc Thành cảm nhận được thanh âm sàn sạt rất nhỏ, thanh âm này quen thuộc vô cùng, nhưng hắn không nhớ là thanh âm gì. Sạt... sạt... sạt... từng nhát... từng nhát... tự tin kiên định vô cùng. Toàn thân toàn tâm quán chú, tất cả tinh khí thần tập trung trong tiếng sàn sạt này.

Bỗng nhiên Dư Tắc Thành nhớ lại đây chính là tiếng chổi quét của lão bất tử, chính là cảnh tượng mà hắn đã từng thấy trên Hiên Viên kiếm phong. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nháy mắt Du Tắc Thành bừng tỉnh ngộ, lần này là ngộ chân chính, hắn đã ngộ ra Thiên Đạo vô cùng. Dư Tắc Thành bèn xoay người đứng lên rời khỏi thế giới Bàn cổ tiến vào diễn võ đạo tràng trong động phủ của mình. Mười hai thanh Kim Dực kiếm sau lưng bùng lên đánh ra một kiếm. Kiếm này như sóng biển trào dâng, kiếm quang như điện, kiếm khí như triều, kiếm thức liên miên. Trong khoảnh khắc này Kim Dực kiếm, Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm, Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm, tam kiếm hợp nhất, mãnh liệt mênh mông.

Dư Tắc Thành khởi động Vĩnh Hằng Chi Lô, khởi động thần thông Nhiên Huyết. Dần dần Hung Dũng Kiếm Lãng hóa thành Kinh Đào Hải Lãng, sau đó là Lãng Tận Triều Khởi, đầy trời toàn là kiếm quang màu vàng mênh mông mạnh mẽ.

Dần dần hóa thành Cuồng Triều Hải Khiếu, tiếng kiếm gào quét cả thiên địa. Hải Khiếu Sơn Băng. Trong Diễn võ đạo tràng này không còn gì khác, hoàn toàn chỉ là kiếm quang màu vàng. Từng đợt kiếm quang màu vàng như sóng biển gầm gào bùng nổ ước chừng ngàn đạo kiếm quang như vậy tạo thành một cơn sóng thần biển kiếm, chỉ trong thoáng chốc bao trùm phạm vi trăm trượng, hủy thiên diệt địa.

Hai mắt Dư Tắc Thành trở nên mơ hồ, dường như tâm thần hắn không còn trong thân thể. Sóng thần biến mất, mười hai thanh Kim Dực kiếm trở vào thân thể. Dư Tắc Thành ngã phịch xuống đất. Vĩnh Hằng Chi Lô thiêu đốt hết sạch, thần thông Nhiên Huyết cũng không còn, toàn thân Dư Tắc Thành mềm nhũn nằm trên mặt đất, không còn chút sức lực nào cả, nhưng mặt hắn vẫn nở nụ cười rạng rỡ. Thành công rồi, rốt cục ta đã thành công!

Lúc này Dư Tắc Thành không thể nào cử động, chân nguyên trong thân thể không còn một giọt, hoàn toàn cạn hết. Chỉ có trái tim vẫn đang nhảy thình thịch, dần dần khôi phục lại chân nguyên cho hắn.

Nỗi vui thành công tràn ngập trong lòng, hắn đã nghĩ ra phương pháp đột phá. Chỉ là phản ứng của thân thể mình không theo kịp, không thích hợp với kiếm pháp vận chuyển cho nên không phát huy được trọn vẹn pháp lực của môn kiếm thuật này.

Thật ra điểu này hoàn toàn có thể khống chế, có thể thay đổi. Phương pháp phá giải của Dư Tắc Thành chính là sau khi mình tu luyện tinh thông kiếm thuật này trong thế giới Bàn Cổ sau đó ý thức hồn phách trở về thân thể của mình. Trong quá trình trở về, hắn sẽ thôi miên chính mình, khiến cho tám thần phân ly sau đó mới hợp thể. Lúc ấy thần thức của mình sẽ buông bỏ không khống chế thân thể của mình, giao thân thể này cho cỗ thần thức đã luyện kiếm đại thành trong thế giới Bàn cổ tiến hành thao túng. Nhờ vậy, thể xác và tinh thần hắn sẽ tiến vào trạng thái tiềm thức, đạt tới mức tâm thần hợp nhất, thân thể dựa theo sở ngộ trong thế giới Bàn cổ tự động luyện kiếm.

Như vậy thân thể mình sẽ luyện kiếm hoàn mỹ dưới trạng thái thao túng bởi vô ý thức, có thể đưa thân thể của mình đạt tới trạng thái đột phá, hoàn toàn phát huy ra hết tiềm năng, đột phá được cửa ải mà khi ý thức mình tỉnh táo không thể đột phá được, luyện lộ kiếm pháp này đến mức tinh thông, khiến cho thân thể dần dần cũng đạt tới trình độ khống chế thuần thục.

Chỉ cần liên tục vài lần như vậy, dần dần thân thể sẽ thích ứng với lộ kiếm thuật này. Đến lúc ấy sẽ dùng tâm thần khống chế tu luyện lại dần dần, hy vọng sẽ hoàn toàn thuận lợi, kiếm pháp tự thông.

Đây chính là thuật luyện kiếm do Dư Tắc Thành ngộ ra, tuy rằng nó chưa phải là hoàn thiện, còn có rất nhiều vấn đề nhưng như vậy hắn đã tìm được con đường tắt để học kiếm, có thể một bước lên trời.

Cứ như vậy trong vòng hai mươi ngày, Dư Tắc Thành đã hoàn toàn luyện thành Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm, khiến cho Nam Thiên Chân Nhân một lần nữa tỏ ra kinh ngạc vô cùng. Sau đó Dư Tắc Thành bắt đầu học môn kiếm thuật khác.

Lần này Dư Tắc Thành vì quá hưng phấn, cho nên hoàn toàn gạt bỏ kiếm pháp mà sư phụ chỉ dạy cho hắn tu luyện, mà chọn lựa những loại kiếm pháp phía sau hùng mạnh hơn nhiều, có uy lực lớn hơn nhiều, có ý muốn một bước lên trời

Nhưng sau khi tu luyện vô số lần, dần dần Dư Tắc Thành phát hiện ra suy nghĩ của mình quá đơn giản ngây thơ, thuật luyện kiếm mà mình sáng tạo ra cũng không phải vạn năng, mà phải thỏa mãn vài điều kiện mới có thể thành.

Trước tiên môn kiếm thuật này phải là môn mà mình có thể tu luyện được. Hiện tại tu vi của Dư Tắc Thành chỉ là cảnh giới Tố Thể sơ cấp, nếu tu luyện kiếm thuật đòi hỏi phải đạt tới cảnh giới Dung Hợp hay Linh Tịch, vậy tuyệt đối sẽ không thể thành công. Giống như trẻ con đòi vác nặng, chân nguyên bản thân không đủ chắc chắn không thể nào sử xuất kiếm pháp thành công.

Kế đó có loại kiếm thuật cho dù bên trong thế giới Bàn cổ Dư Tắc Thành cũng không thể lãnh ngộ bởi vì những loại kiếm thuật này ẩn chứa đạo lý thiên địa trong đó. Tuy rằng Dư Tắc Thành biết được nhưng không thể hiểu được, giống như có những câu mà Dư Tắc Thành có thể hiểu nghĩa từng từ một nhưng ghép những từ này lại thì không thể hiểu được chúng có ý nghĩa gì, nói lên đạo lý gì, giống như đọc thiên thư vậy. Những loại kiếm thuật như vậy ngay cả bên trong thế giới Bàn cổ DựTắc Thành cũng không thể nào luyện thành. Phải biết rằng thời gian hắn tu tiên không nhiều lắm, học thức của bản thân không đủ, tâm cảnh không đủ, tu luyện những loại kiếm thuật quá sâu xa ảo diệu, tự nhiên không thể nào hiểu được.

Cuối cùng có những loại kiếm thuật lại cần thời gian tích lũy, tuần tự mà tiến mới dần dần hiểu được. Dư Tắc Thành dựa theo thuật luyện kiếm của hắn sáng tạo luyện thử, lập tức vừa ngự kiếm, thân thê hắn vỡ tan, máu phun tung tóe, xương gãy liên tục, tự nhiên không thể nào khống chế, chỉ có thể từ bỏ không luyện nữa. May mà hắn có được Huyết Yểm Chi Tâm và linh dược rất nhiều, hết thảy thương tích không thành vấn đề, nếu không coi như tự mình hại mình, chuốc lấy hậu quả.

Sau khi thử nghiệm nhiều bộ kiếm thuật vô cùng mạnh mẽ chuốc lấy thất bại, Dư Tắc Thành đành phải quay lại học đúng theo những gì sư phụ truyền dạy. Hắn bắt đầu tu luyện môn Tâm Liên Diệt Sinh kiếm phát sinh từ Minh Tâm Thiên Cơ kiếm, là kiếm pháp nhập môn của Kiếm Tâm Tuệ.

Hàng ngày hắn luyện kiếm trong thế giới Bàn cổ, sau đó rời khỏi thế giới Bàn cổ, tâm thần phân ly, bắt đầu luyện kiếm bên ngoài. Cứ tu luyện như vậy vài lần thân thể hắn dần dần thích ứng với kiếm pháp này, lại bắt đầu luyện tập dần dần từng chút một, dần dần mới luyện thành.

Dư Tắc Thành tu luyện kiếm pháp này trong mười bảy ngày đã đạt tới cảnh giới tiểu thành. Nam Thiên Chân Nhân thấy vậy lại tỏ ra kinh ngạc sững sờ, rất lâu sau mới có thể hồi phục tinh thần lại.

Tốc độ tu luyện bộ kiếm pháp này theo như trong kỷ lục của Hiên Viên kiếm phái được ghi lại, Dư Tắc Thành có thể xếp hạng sáu mươi bảy. Còn trong số đệ tử còn sống, tốc độ này được xếp hạng tư khiến cho Nam Thiên Chân Nhân vô cùng vui vẻ, cất lời khen ngợi hắn không ngừng.

Thấy vẻ mặt vui mừng của sư phụ trong lòng Dư Tắc Thành cũng vui thích vô cùng. Có thể khiến cho thân nhân mình vui sướng, sẽ làm cho người ta cao hứng hơn bất cứ chuyện gì.

Nam Thiên Chân Nhân hỏi Dư Tắc Thành xem tiếp theo hắn định tu luyện môn kiếm thuật nào. Dư Tắc Thành đáp:*

- Sư phụ, con không muốn luyện thêm kiếm thuật khác, con muốn củng cố thực lực của mình, con muốn nâng cao cảnh giới tu vi, con muốn xem thêm sách dạy về kiếm lý, nâng cao kiến thức, tâm cảnh của mình. Cho nên trước mắt con chưa muốn học thêm loại kiếm thuật nào khác.

Nam Thiên Chân Nhân gật gật đầu:

- Đúng, hẳn nên như vậy. Ta sẽ truyền cho con Linh Cưu Dẫn Sinh quyết và Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết. Lần này chúng ta ra ngoài, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Con đại diện cho Hiên Viên kiếm phái cho nên phải chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đấu không ngừng.

Dư Tắc Thành gật đầu:

- Đệ tử đã hiểu, ủa, sư phụ...

Nam Thiên Chân Nhân hỏi:

- Ta là đệ nhất Kim Đan, tự nhiên phải đi. Không phải ta đã nói trước với con rồi sao, thầy trò chúng ta sẽ cùng đi ngắm mây tím đầy trời ở Cực Nguyên Vân Hà tông.

Từ hôm ấy trở đi Dư Tắc Thành không tu luyện thêm kiếm thuật mới, chỉ không ngừng củng cổ bốn bộ kiếm thuật mà mình đã học: Kim Dực kiếm, Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm, Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm, Tâm Liên Diệt Sinh kiếm.

Tâm Liên Diệt Sinh kiếm có năm chiêu kiếm thức là Tâm Liên Hộ Thể, Kiếm Chuyển Liên Hoa, Kiếm Sinh Liên Diệt, Liên Khai Diệt Lạc, Hóa Liên Diệt Sinh.

Tâm Liên Diệt Sinh kiếm cũng giống như Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm, thuộc loại kiếm pháp công kích mãnh liệt. Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm hóa thế công của phi kiếm thành sóng thần, công kích vô cùng tận, khiến cho đối phương không hề có chút lực trả đòn. Mà Tâm Liên Diệt Sinh kiêm lại là bùng nổ ngay tức khắc, tập trung kiếm quang hóa thành kiếm liên công kích.

Kiếm liên này là do kiếm quang của Kim Dực kiếm và Canh Kim kiếm khí tạo thành, nhìn bề ngoài giống như hoa sen nở rộ, xinh đẹp vô cùng, thật ra là địa ngục chết chóc. Kiếm pháp xuất ra vạn kiếm dâng trào, đối phương trong phạm vi hoa sen phải chống đỡ ngay tức khắc hàng ngàn hàng vạn công kích từ đủ các phương hướng quét tới. Hơn nữa thế công này ẩn chứa pháp tắc thiên địa giống như là một kiếm trận, dựa theo một thứ tự nào đó mà công kích, tăng công kích lên tới vô hạn, cường hóa tới cực hạn, cho nên mới xuất hiện hình dáng hoa sen như vậy. Bất kể đối phương dùng chân nguyên hộ thể hay dùng pháp bảo ngăn cản, rất có thể hoàn toàn vỡ tan.

Thức Tâm Liên Hộ Thể dùng mười hai thanh phi kiếm bao quanh thân thể mình thành một đóa kiếm liên nở rộ. Trong phạm vi kiếm liên mười thước, có thể hộ thể cũng có thể đả thương địch. Nhưng nó cũng mang khuyết điểm chung của loại kiếm thuật công phòng dung hợp thành một thể sử dụng cận thân, chỉ có thể phóng xuất trong phạm vi gần, không thể công kích cường địch ngoài xa.

Liên Khai Diệt Lạc, đối phương dựa vào phòng ngự chống cự chiêu này bèn vây khốn đối phương, lấy y làm trung tâm thi triển kiếm liên nghiền nát. Khuyết điểm của nó là cần thời gian vài lần hô hấp mới có thể chuẩn bị xong.

Kiếm Chuyển Liên Hoa, chiêu này phóng thích kiếm liên công kích địch nhân, có thể phản kích địch nhân hoặc phá nát tất cả pháp khí pháp bảo của đối phương trên không. Khuyết điểm của nó là tốc độ di chuyển của kiếm liên không nhanh, chỉ bình thường.

Kiếm Sinh Liên Diệt, nháy mắt kiếm liên nở rộ, bắn ra bốn phía, hóa thành vạn đạo kiếm quang tiêu diệt hết thảy sinh linh bốn phía. Khuyết điểm của nó là không thể khống chế, rất đễ ngộ thương người phe mình.

Hóa Liên Diệt Sinh, tụ khí thần, thu kiếm liên nhỏ lại vô hạn, hóa thành một điểm kiếm khí, tinh hợp một điểm hư không, sau đó bắn ra. Địch nhân trúng kiếm này chắc chắn phải chết. Chiêu này là sát chiêu mạnh nhất, kiếm này là tinh hoa kiếm thuật, chỉ có đạt tới Kim Đan kỳ mới có thể phóng thích, hiện tại Dư Tắc Thành không thể học được.

Thật ra những khuyết điểm này rất bình thường, phòng ngự cận thân đương nhiên không thể công kích từ xa. Bí pháp phá phòng ngự đối phương đương nhiên chuẩn bị chậm chạp, một đóa kiếm liên to tướng đương nhiên tốc độ phi hành phải chậm. Đây toàn là những hiện tượng tự nhiên, nếu không có những khuyết điểm này đó không còn là kiếm pháp nữa, mà là tiên thuật của Tiên Nhân. Đây là đạo công bằng của trời đất, vạn vật đều là như vậy, có cái lợi ắt có cái hại.

Sau khi tu luyện xong môn kiếm pháp này lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy khâm phục sư phụ vô cùng. Kim Dực kiếm và Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm là kiếm pháp có tính chất công kích, tu luyện chúng có thể phóng xuất ra kiếm quang và kiếm khí vô tận. Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm và Tâm Liên Diệt Sinh kiếm hóa kiếm quang và kiếm khí vô tận thành sóng thần ngập trời hoặc kiếm liên dày đặc phát huy công kích tới mức độ lớn nhất.

Trong khoảng thời gian này, Dư Tắc Thành vừa tranh thủ củng cố kiếm thuật của mình, vừa tu luyện, đọc sách, đề thăng tâm cảnh, tu luyện chân nguyên. Công pháp nguyên lực của mình đã kém hơn kiếm thuật rất xa, có thể có được lực công kích hùng mạnh như vậy toàn là nhờ vào Vĩnh Hằng Chi Lô và thần thông Nhiên Huyết duy trì.

Bất chợt Dư Tắc Thành phát hiện ra rằng những thành tích vừa rồi mình lập được toàn là nhờ tiên cốt có được thông qua Huyết Cương quyết sinh ra tác dụng. Huyết Cương quyết này hữu ích với mình nhiều hơn so với Tử Phủ Kim Đan khí. Sau khi Trúc Cơ mình đã chọn sai đường, đúng ra không nên dốc hết toàn lực tu luyện Tử Phủ Kim Đan khí mà nên học tiếp quyển trung của Huyết Cương quyết. Pháp thuật thích hợp với mình mới là pháp thuật tốt nhất.

Hiểu ra đạo lý này rồi, Du Tắc Thành quyết định nên tu luyện quyển trung Huyết Cương quyết. Nam Thiên Chân Nhân vào thư viện tìm được quyển trung Huyết Cương quyết, giao cho Dư Tắc Thành, sau đó mới nói:

Tắc Thành này, hiện tại con không nên tu luyện Huyết Cương quyết, bởi vì ta sắp sửa truyền cho con Linh Cưu Dẫn Sinh quyết và Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết, không nên tu luyện công pháp khác để tránh xảy ra xung đột.

Dư Tắc Thành lập tức gật đầu, cất quyển trung Huyết Cương quyết đi, không xem qua lần nào, tránh cho không chịu nổi sự hấp dẫn của nó mà tiến hành tu luyện.

Tuy Nam Thiên Chân Nhân nói sẽ truyền Linh Cưu Dẫn Sinh quyết và Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết cho Dư Tắc Thành, nhưng ngày ngày trôi qua vẫn không thấy truyền dạy. Mãi đến hôm ấy là đêm trăng tròn, bất chợt Nam Thiên Chân Nhân triệu tập Dư Tắc Thành:

- Được rồi, đã đến lúc có thể truyền cho con Linh Cưu Dẫn Sinh quyết và Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết.

- Sư phụ, thì ra Linh Cưu Dẫn Sinh quyết và Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết này phải vào đêm trăng tròn mới truyền thụ được ư?

Nam Thiên Chân Nhân gật gật đầu:

- Đúng vậy, hai pháp quyết này phải truyền thụ vào đêm trăng tròn. Đúng rồi, đây là ba thanh phi kiếm ta cho con, Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long Kiếm của con đã được ta luyện chế thành mẫu kiếm của Kiếm Ngưng Lão, sau này con cần tu luyện tới hệ thống kiếm thuật Kiếm Ngưng Lão, nếu không có mẫu kiếm tốt, vậy hãy dùng nó.

- Đôi Kim Dực kiếm này là ta dung họp Kim Thủy Phong Mang kiếm của con cùng một thanh phi kiếm của ta, sau đó lại phân ra. Như vậy con sẽ có bảy đôi phi kiếm, hãy sử dụng nó cho tốt. Lần này chúng ta sử dụng Thần Cưu Phi Thiên trận phi hành tới Cực Nguyên Vân Hà tông, con phải làm cánh.

- Được rồi, đã tới lúc, theo ta.

Dứt lời Nam Thiên Chân Nhân ngự kiếm bay lên, dẫn Du Tắc Thành bay về phía một ngọn núi trên Thiên Đạo phong. Ngọn núi này là đỉnh sơn phong cao nhất trên Thiên Đạo phong, trên núi lạnh lùng hoang vắng, trên đó có rất nhiều loại đá trắng hình tròn nho nhỏ, mỗi viên to chừng nắm tay, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Nam Thiên Chân Nhân ngự kiếm bay lên sơn phong, đứng ở chỗ cao nhất. Trăng tròn trên cao, gió khuya se lạnh, áo trắng của ông tung bay phất phơ, quang cảnh trông đầy tình thơ ý họa.

Dư Tắc Thành đứng sau sư phụ nhìn dáng ông đứng sừng sững giữa trời đêm như một thanh đao kiếm sắc bén vô cùng, áo trắng bay bay đột nhiên tưởng tượng rằng, nhất định lúc còn trẻ sư phụ có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, rất nhiều bằng hữu, rất nhiều kỷ niệm khó quên...

Đột nhiên hắn cất tiếng hỏi:

- Sư phụ à, nhất định lúc còn trẻ người có rất nhiều kỷ niệm đẹp phải không

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.