Tiên Ngạo

Chương 251: Con rối Tâm Ma



Dư Tắc Thành không nhịn được cất tiếng thóa mạ:

- Con bà nó Kim Hà Chân Nhân này thật là thối tha.

Sau đó hắn bèn thu lấy số Cực Nguyên Kim Tinh này. Sau khi thu xong chỉ thấy trên mặt đất còn có ba chậu cây ăn trái kỳ dị. Loại cây này được trồng trong chậu lớn, chậu này có hình dạng kỳ dị vô cùng, nhìn qua đã biết là bảo vật, đất trồng không ngờ lại là linh thạch nghiền nát.

Ba cây kỳ dị này không cao quá đầu người, gần giống cây anh đào, trên đó có mười mấy quả rất lớn.

Quả này chính là Tiên Linh Vân Hà quả nhưng khác với loại quả bán ra bên ngoài, Tiên Linh Vân Hà quả này lại có bảy màu rực rỡ. Dư Tắc Thành hái một quả ăn thử, vừa cắn vào lập tức cảm thấy hết sức ngọt ngào, mùi thơm lan tỏa, khiến cho hắn cảm thấy thân tâm vô cùng thoải mái.

Tiên Linh Vân Hà quả phổ thông bán ra bên ngoài với giá một linh thạch hạ phẩm, quả trên cây này hẳn phải tương đương với một viên linh thạch trung phẩm, ẩn chứa rất nhiều linh lực.

Bảo bối đây... Dư Tắc Thành lập tức thu chúng vào trong thế giới Bàn cổ. Chậu trồng đã có sẵn, không cần phải nhổ cây, cứ đưa cả ba chậu vào là xong.

Trong phòng còn có một dãy giá để đồ do Cực Nguyên Kim Tinh chế tạo mà thành, trên giá có những chiếc bình đồng lớn, trong bình đầy Tích Vân Trọng Thủy. Dư Tắc Thành lập tức thu lấy hết, có khoảng hai mươi bốn bình đồng như vậy.

Trên giá còn có một số hộp kim loại, bên ngoài hộp được chạm khắc rồng phượng, vô cùng tinh xảo. Dư Tắc Thành mở ra xem thử, chỉ thấy trong đó là một chiếc áo ngọc dát vàng, chính là Tử Hà Thái Phượng Y. Ở đây có tổng cộng bảy cái, Dư Tắc Thành lập tức thu hồi.

Sau khi thu bảy hộp sắt Dư Tắc Thành bèn thu luôn dãy giá để đồ. Hôm nay quả thật là đại thu hoạch. Tất cả của cải bên trong gian phòng này đã bị Dư Tắc Thành khoắng sạch, cả gian phòng trở nên trống rỗng.

Dư Tắc Thành rời phòng định bỏ đi. Nhưng sau khi ngẫm nghĩ một chút, hắn bèn lấy phi kiếm ra cắt lấy vách phòng vốn làm bằng Cực Nguyên Kim Tinh. Sau khi phá thành từng mảnh Dư Tắc Thành thu lấy cả gian phòng được làm bằng Cực Nguyên Kim Tinh vào thế giới Bàn Cổ, nơi này không còn gì tồn tại, biến thành một mảnh đất trống rộng rãi mênh mông, hắn mới cảm thấy thỏa mãn rời khỏi.

Dư Tắc Thành chạy về phía của sơn động, lúc gần tới của chợt nghe có tiếng người trò chuyện, dường như có người đang đi về phía này.

Không xong, chẳng lẽ bên ngoài đã bị công hãm hoàn toàn rồi sao, cho nên địch nhân đã đánh tới nơi này? Biết làm sao đây, tuyệt đối không thể để bọn chúng ngăn lại... Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nháy mắt Dư Tắc Thành chọn một đống đổ nát trong sơn động khổng lồ này, nhanh chóng khoét một cái hố dưới đó. Dư Tắc Thành chui vào trong hố vận Huyết Tàng thuật, lập tức toàn bộ khí tức sinh mạng của hắn biến mất.

Hắn ngẫm nghĩ một chút vẫn cảm thấy không an toàn, bèn lấy Hóa Quỷ Cân mà trước kia từng sử dụng khi thí luyện ở U Minh giới đội lên. Lập tức Dư Tắc Thành biến thành quỷ, thêm vào Huyết Tàng thuật, không ai có thể phát hiện ra hắn.

Xa xa tiếng nói chuyện càng ngày càng lớn, đoàn người vượt qua sơn động tiến vào đại sảnh. Nguời đi đầu là một đại hán cao to thân hình cường tráng, cao hơn người bình thường tới nửa thân người, nửa thân trên của y để trần, xăm hình vô số mãnh thú.

Phía sau y là một tên có vẻ hết sức văn nhược thư sinh, môi hồng răng trắng, da trắng nõn nà, người sáng mắt nhìn qua là biết người Long Dương giáo.

Người thứ ba mang mặt nạ, thân khoác áo tơi, sát khí trên người dày đặc, ngay cả nhiệt độ trong sơn động dường như cũng vì y mà giám xuống, đây là đệ tử Sát Ma tông.

Người thứ tư là một nữ nhân y phục sặc sỡ hoa lệ, chân đi hài thêu, thân khoác cẩm bào, trên đầu gắn vài đóa hoa tươi, dáng vẻ bất tục, miệng khẽ mỉm cười như hoa vừa hé nụ. Nàng này ắt là đệ tử của Phân Phương Giải Ngữ môn.

Người thứ năm trên thân có vô số lôi điện, y không cần bước đi, hoàn toàn lơ lửng trên không, bay về phía trước. Đây là đệ tử Lôi Ma giáo.

Người thứ sáu dường như là đầu lĩnh của bọn người này, những người đi trước phải nhường đường cho nàng tiến tới. Người này vừa bước vào sơn động, Dư Tắc Thành nhìn thấy lập tức tim đập thình thịch, chính là tiểu muội Dư Tĩnh Hân của mình.

Ánh mắt Dư Tắc Thành hoàn toàn tập trung vào tiểu muội mình, hoàn toàn không chú ý tới người thứ bảy đang chậm rãi tiến vào. Người này thân khoác áo vải, dáng vẻ cô độc nhưng trầm ổn vô cùng, đứng đó sừng sững như một ngọn núi.

Dư Tắc Thành nhìn thấy tiểu muội trong số bảy người nhưng hắn không bước ra nhận huynh muội, mà vẫn nấp ở đó chú ý tới nhất cử nhất động mọi người.

Xem ra thanh âm trước khi xảy ra đại chiến đúng là của tiểu muội, hiện tại dường như nàng đang ở địa vị cao, tay nắm đại quyền có thể chỉ huy hàng trăm hàng ngàn người tu tiên. Nhưng tu vi của nàng cũng chỉ là cảnh giới Tiên Thiên, chưa đạt Trúc Cơ, thật sự bình thường.

Những người đi cùng nàng toàn là cường giả Trúc Cơ, nhưng xem ra vô cùng tôn trọng nàng. Có lẽ tiểu muội của mình có địa vị rất cao...

Bảy người được đại hán cao to kia dẫn đường, tiến nhanh về phía trước, sắp sửa đến chỗ Dư Tắc Thành đang ẩn nấp. Lúc này đại hán chợt chạy trở lại, tay gãi gãi đầu:

- Thật là kỳ quái, đúng ra phải ở chỗ này, vì sao không thấy gì cả, sương mù Cực Nguyên cũng không có, không biết đã xảy ra chuyện gì...

Đại hán lại tìm kiếm quanh quất, trong sơn động không còn gì, chỉ là một mảnh đất trống. Tên đệ tử Long Dương giáo cất tiếng thóa mạ:

- Ngươi là đồ ngốc, dẫn đường mà không biết gì làm phí công Tiểu Công chúa mượn Thôn Vân Thổ Vụ thú. Mau mau tìm lại một lần nữa xem sao, nếu còn không được hay là ngươi biến thân thành chó có lẽ sẽ dễ tìm hơn...

Đại hán mắng lại:

- Thỏ con kia, còn nói nữa ta sẽ nuốt chửng ngươi! Lão tử tuyệt đối không lầm, nơi này là kho báu trước kia nhưng không biết vì sao không còn gì cả...

Hai người bắt đầu mắng chửi nhau ầm ĩ muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

Dư Tĩnh Hân cúi đầu quan sát mặt đất sau đó mới nói:

- Nơi đây quả thật là vị trí của kho báu trước kia. Các ngươi nhìn xem, mặt đất nơi đây nhẵn bóng, hơn nữa còn có dấu vết mài mòn kỳ lạ, là do sương mù Cực Nguyên phá hoại hàng ngàn năm. Lại thêm những dấu vết còn sót lại trên mặt đất đó không phải là dấu vết của một gian phòng rất lớn hay sao? Đằng kia còn có dấu giày, có thể thấy rằng đã có người đến trước chúng ta một bước, hừ....

Dư Tĩnh Hân nói tiếp:

- Người này tới đây trước thu lấy sương mù Cực Nguyên sau đó thu hết toàn bộ những gì có trong kho báu, nhất nhất phân giải cả gian phòng, cuối cùng không chừa lại một viên Cực Nguyên Nguyên Hà Thạch nào, người này thật sự đã thu hoạch một mẻ rất lớn.

Lập tức tên đầy lôi điện trên người tức giận gầm lên:

- Ai, là ai vậy, ta phải tìm hắn, bằm thây hắn thành vạn đoạn.

Tên đệ tử Sát Ma tông cũng bật cười ha hả sau lớp mặt nạ.

Dư Tĩnh Hân nhìn dấu giày nói tiếp:

- Dấu giày này hết sức rõ ràng, xem ra là vừa mua không lâu, mang mới vài ngày, nhất định là Thiên Khung Chiến Ngoa. Đây là một manh mối, bất quá không có nhiều ý nghĩa. Dưới mưa thần lôi tập kích vừa rồi tất cả quầy hàng đã thành tro bụi, rất khó tiếp tục truy tìm.

- Người này có thể tới được nơi này nhanh hơn chúng ta có thể thấy rằng hắn quen thuộc tất cả mai phục và khẩu lệnh quá quan nơi này, theo lời Tiêu Diêu Tử Kiến Duy sư tổ dường như Lăng Tiêu Chân Quân là nội gián của Khiên Cơ tông, ắt có liên quan với tên này.

- Bất quá mọi người cũng không nên hy vọng quá nhiều, tên này đã có thể thu sương mù Cực Nguyên ắt không phải nhân vật tầm thường, chắc chắn rất khó đối phó.

Tên đệ tử Sát Ma tông lạnh lùng nói:

- Kẻ nào đoạt tài vật của ta, giết không tha!

Lúc này tên đệ tử Lôi Ma giáo kia chợt nói:

- Mọi người lại xem đây là thứ gì, dường như tên nọ đã bỏ quên lại...

Lập tức bảy người kéo tới xem thử. Dư Tĩnh Hân cúi người sát đất quan sát, tỏ vẻ vui mừng:

- Tốt rồi, đã có manh mối, mọi người mau mau nhìn xem...

Đột ngột dưới đất bùng lên hào quang chói mắt sau đó cả bảy người bị một luồng sương mù vây quanh. Trong quá trình này tên đệ tử Sát Ma tông nhanh như chớp điểm lên người những người còn lại, đồng thời tên đệ tử Lôi Ma giáo cũng đánh cho năm người còn lại mỗi người một luồng lôi điện, lập tức năm người ngã quỵ xuống đất.

Sau đó hai tên này cất tiếng cười rộ như điên cuồng nhưng vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích, chẳng khác gì con rối. Chỉ thấy Dư Tĩnh Hân chậm rãi ngồi dậy phủi tay nói:

- Hết thảy thu phục thuận lợi, một mẻ lưới bắt hết đệ tử kiệt xuất nhất của bốn môn phái Long Dương giáo, Vạn Thú Hóa Thân tông, Hư Vô Phiêu Miểu tông, Phân Phương Giải Ngữ môn không phải ta làm rất giỏi sao?

- Bốn người các ngươi, ai muốn làm con rối Tâm Ma cho ta trước? Lôi Vạn Quân, ngươi thì sao, suốt ngày tỏ ra lầm lầm lỳ lỳ, sau này hàng ngày ngươi phải mang nước rửa chân cho ta. Nghĩ tình ngươi là đồng hương, ta sẽ luyện hóa ngươi sau cùng.

- Trần Huyền, ngươi là con thỏ, bất nam bất nữ, nhìn ngươi là cảm thấy ghê tởm, để về sau sẽ tính. Còn ngươi, ngôi sao sáng tương lai của Phân Phương Giải Ngữ môn được xưng Vạn Tử Sắc Vi Mộc Tư Y, ngươi sẽ là con rối Tâm Ma thứ ba của ta.

Dứt lời Dư Tĩnh Hân giơ tay chạm vào Mộc Tư Y đang nằm hôn mê, không phát hiện ra sau lưng nàng chợt có một người đứng dậy, chính là tên Trần Huyễn của Long Dương giáo. Sau khi y đứng lên lập tức điểm ra một cái, một món pháp khí như sợi dây thừng bay ra trói chặt tên đệ tử Sát Ma tông.

Tên đệ tử Sát Ma tông vốn đã bị Dư Tĩnh Hân luyện chế thành con rối Tâm Ma. Không có mệnh lệnh của Dư Tĩnh Hân y không hề phản ứng với sợi dây thừng bay tới lập tức bị trói chặt.

Lúc này Dư Tĩnh Hân mới phát hiện ra chuyện khác thường. Tên đệ tử Lôi Ma giáo bên kia rống to một tiếng, toàn thân xuất hiện vô số lôi điện công kích Trần Huyễn của Long Dương giáo.

Nhưng một cái miệng há to đã cắn vào thân thể y, miệng này rộng như miệng cá sấu to chừng sáu thước. Sau khi bị cắn tên đệ tử Lôi Ma giáo kia ra sức phản kháng, lôi điện lập lòe phủ khắp toàn thân đối phương. Nhưng miệng kia cũng không chịu nhả ra mà nhai ngấu nghiến mấy lượt, rốt cục đã nuốt chửng hoàn toàn tên đệ tử Lôi Ma giáo kia.

Kẻ vừa ăn mất tên đệ tử Lôi Ma giáo là đại hán khôi ngô kia, lúc này y biến trở lại hình người, nói với Dư Tĩnh Hân:

- Dư tiểu muội, nàng quá coi thường huynh đệ chúng ta rồi. Tuy rằng bề ngoài ta có vẻ ngu ngốc nhưng trong lòng không ngốc chút nào. Nghe nói trái tim của đệ tử Tâm Ma tông đặc biệt rất ngon, hơn nữa là của thiếu nữ nhất định hết sức ngọt ngào. Hơn nữa nàng còn là đệ tử của Thiên Ma Chi Chủ, ta thật sự không nhịn được nữa...

Tên Trần Huyễn kia nhìn Dư Tĩnh Hân với ánh mắt lạnh lùng như băng giá:

- Cho nàng một cơ hội, mau khôi phục nguyên trạng Mục Cao Dã nếu không ta sẽ cho nàng biết ta không chỉ biết dạy dỗ nam nhân mà thôi. Lọt vào tay ta nàng sẽ phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này.

Dư Tĩnh Hân lui về phía sau từng bước:

- Sư phụ ta đang ở bên ngoài, các ngươi không muốn sống nữa chăng, sư phụ ta...

Đại hán kia nói:

- Đây là sơn động Thiên Khung, ngăn cách hết thảy thần thức. Mặt khác Thần Hà Chân Nhân sắp sửa xuất quan, sư phụ nàng bận rộn vô cùng hẳn sẽ không rảnh chiếu cố cho nàng...

- Nói cho nàng biết chút kinh nghiệm sống ở đời đừng tướng rằng tất cả những người khác đều là kẻ ngốc. Tuy rằng ta không thích nam nhân nhưng Trần Huyễn là hảo hữu thân nhất của ta. Y mạnh mẽ, thông minh hơn bất cứ người nào khác...

- Nhanh lên Trần lão đệ, đêm dài lắm mộng, xử lý nàng nhanh lên sau đó đưa ta ăn thịt. Ta chịu không nổi nữa rồi, muốn ăn ngay lập tức thiếu nữ mềm mại tươi mọng này. Hay là để ta ăn Vạn Tử sắc Vi kia trước, hay ăn tên khốn Lôi Vạn Quân suốt ngày tỏ ra lầm lỳ kia...

Đột nhiên Dư Tĩnh Hân cười nói:

- Ta biết rồi, Mục Cao Dã của Sát Ma tông kia cũng giao hảo với ngươi, cho nên ngươi mới phát hiện ra vấn đề của ta, không phải ta sơ hở nơi nào khác...

Trần Huyền đã tới sát Dư Tĩnh Hân giơ hai tay ra:

- Nói chuyện này là vô nghĩa, ta sẽ đối xử rất tốt với nàng, khiến cho nàng trọn đời khó quên.

Lúc này bất chợt sau lưng y có tiếng người nói:

- Buông tay thối của ngươi ra cho ta!

Trần Huyễn nghe vậy vội vàng quay đầu lại phát hiện ra một u hồn đang đứng sau lưng nhìn mình. Y giận dữ giơ tay định hủy diệt u hôn này nhưng trong tay u hồn đã xuất ra vạn đạo hào quang, có chừng trăm đạo kiếm quang đánh về phía y. Kiếm quang này như vô cùng vô tận, uy lực mạnh mẽ giống như sóng Trường Giang từ cuối chân trời ập tới.

Lập tức Trần Huyễn kinh hô thất thanh, điên cuồng lui nhanh về phía sau, xuất ra Cúc Hoa Tán của mình. Đây là pháp khí do y vô cùng vất vả mới tế luyện được, nhờ có nó y mới trở thành đệ tử hạch tâm của môn phái. Nhưng không ngờ Cúc Hoa Tán chỉ ngăn trở được mười mấy đạo kiếm quang của đối phương, nháy mắt đã bị kiếm quang vô cùng vô tận này đánh cho vỡ nát.

Trăm đạo kiếm quang kia vẫn tiếp rục tấn công về phía trước, Trần Huyễn há miệng phun ra một cái lần này chính là bản mệnh phi kiếm của y. Y học trộm được môn kiếm thuật ở Nhật Thiên của Ô Nhật phái mới vất vả luyện ra bản mệnh phi kiếm này nhưng phi kiếm của y còn chưa kịp xuất ra kiếm chiêu hùng mạnh đã bị kiếm quang của đối phương nhanh như chớp đánh trúng, lập tức không còn khống chế được nữa, bị đánh bay ra rất xa.

Hảo hữu của y đã hóa thành mãnh hổ xông về phía địch nhân nhưng kiếm quang vô tận kia đã tấn công tới trước mặt. Hơn nữa trong lúc vô tình Trần Huyễn đã thối lui tới vách sơn động không thể lui thêm được nữa. Y nhanh chóng lấy Càn Khôn Na Di phù ra lập tức kích hoạt. Tuy rằng chỉ có thể di chuyển bên trong sơn động này nhưng chỉ cần tạo cơ hội cho mình và hảo hữu, hai người hợp lực nhất định sẽ thắng không sai.

Kiếm quang kinh khủng kia trút xuống như mua bấc, lệnh bài cứu mạng sư phụ ban cho Trần Huyễn sau khi ngăn trở liên tiếp mười đạo kiếm quang đã vỡ nát. Trong khoảnh khắc Càn Khôn Na Di phù vỡ nó còn lóe lên một đạo tử quang, Trần Huyễn lập tức thấy trước mắt mình lóe sáng, di chuyển rồi, mình được cứu....

Đây là ý niệm cuối cùng của Trần Huyễn. Dưới trăm đạo kiếm quang của Dư Tắc Thành cả người Trần Huyễn đã bị đánh nát hoàn toàn, đồng thời Càn Khôn Na Di phù khởi động nháy mắt di chuyển đám sương máu còn lại của Trần Huyễn thành một luồng dài thẳng tắp bắn sang vách động bên kia. Trong sơn động rộng chừng năm dặm vòi sương máu của Trần Huyễn dần dần bắn dài ra.

Lúc này tên đệ tử Vạn Thú Hóa Thân tông hóa thành mãnh hổ đã xông tới Dư Tắc Thành. Khác với những đệ tử Vạn Thú Hóa Thân tông khác mà Dư Tắc Thành đã gặp chỉ có thể hóa toàn bộ thân hình thành thú, tên này hóa ra đầu hổ, thân báo, đuôi bò cạp, toàn thân y là các phần mạnh nhất của các loại dã thú khác nhau dung hợp lại.

Trong khoảnh khắc y bổ nhào vào Dư Tắc Thành, kiếm quang Dư Tắc Thành chợt chuyển, nháy mắt kiếm khí kiếm quang đánh trúng vào thân thể y. Nhưng sắc mặt Dư Tắc Thành khẽ biến, mãnh hổ này sau khi trúng kiếm lập tức biến hóa lớp da ngoài, từ đầu đến chân hóa thành một lóp da kỳ dị phủ một lớp mỡ bên ngoài. Vì vậy kiếm quang của Dư Tắc Thành chỉ đâm trượt sang bên không thể đâm thủng thân thể y. Tuy rằng đối phương trúng hơn bốn mươi kiếm nhưng công kích ấy hoàn toàn không gây ra thương tổn với y.

Thần sắc Dư Tắc Thành sa sầm xuống, vị ca ca nào cũng muốn tỏ ra oai phong trước mặt tiểu muội mình. Lập tức Dư Tắc Thành gầm lên, mười hai thanh Kim Dực kiếm bay trở về hóa thành hình hoa sen. Dư Tắc Thành lại búng ra một luồng Huyết ô thuật lên trên hoa sen, sau đó hoa sen khổng lồ mang theo huyết ô quét nhanh về phía đối phương.

Huyết Ô thuật Dư Tắc Thành từng sử dụng vô số lần trong thí luyện Trúc Cơ lần này tiếp tục phát huy tác dụng. Lập tức mười hai thanh Kim Dực kiếm tạo thành hoa sen nháy mắt trở nên đỏ như máu, cả hai đều là do Dư Tắc Thành dùng chân nguyên thôi thúc, huyết pháp hợp nhất hóa thành một thể quét về phía mãnh thú kia.

Bất chợt thân thể tên nọ biến hóa lăn trên mặt đất một vòng, hóa thành một yêu thú bề ngoài giống như một con thiềm thừ há miệng phun mạnh. Một bãi đờm màu lục đậm đặc bay ra to bằng cái chậu, bắn nhanh về phía hoa sen.

Bãi đờm màu lục này vừa ra khỏi miệng, thân hình thiềm thừ rút nhỏ lại còn chừng một nửa.

Chất dịch màu lục này là một trong một trong một trăm lẻ tám bí pháp thần thông của Vạn Thú Hóa Thân tông, gọi là Thiêm Cung Phong Tán, vốn bắt nguồn từ bản mệnh thần thông của thượng cổ yêu thú Tử Nhãn Thiềm Thừ, có được tác dụng ăn mòn hùng mạnh, chuyên làm ô uế pháp bảo và phi kiếm của đối phương, có tác dụng chẳng khác gì Huyết Ô thuật của Dư Tắc Thành.

Đệ tử Vạn Thú Hóa Thân tông từ trước tới nay cũng không tu luyện pháp khí phi kiếm, thân thể của chúng là thứ vũ khí tốt nhất, có thể hóa thân vạn thú.

Đệ tử Luyện Khí kỳ có thể hóa ra hai mươi loại yêu thú hay linh thú, biến hóa như vậy hoàn toàn là thực thể, mỗi lần chỉ có thể hóa thành một loại yêu thú nhưng có thể tăng cường một phần năng lực thần thông của yêu thú.

Khi bọn chúng đạt tới Trúc Cơ kỳ có thể tùy ý sử dụng cơ quan của yêu thú hay linh thú hùng mạnh dung hợp lại khiến cho bản thân của mình càng thêm hùng mạnh, hơn nữa còn có thể tu luyện một trăm lẻ tám bí pháp thần thông.

Một trăm lẻ tám bí pháp thần thông này đều là thần thông hùng mạnh do tiền bối của Vạn Thú Hóa Thân tông căn cứ vào thần thông của yêu thú, linh thú hoành hành vào thời thượng cổ nghiên cứu ra, cần dùng bản thể dung hợp huyết mạch yêu thú linh thú ấy mới có thể sử dụng được bí pháp thần thông.

Phàm là đệ tử Vạn Thú Hóa Thân tông có được huyết mạch như vậy trong cơ thể sẽ dần dần thích ăn thịt người tu tiên khác. Bởi vì tinh huyết trong huyết mạch của người tu tiên có tác dụng vô cùng bổ dưỡng đối với chúng, có thể giúp cho chúng không bị huyết mạch của yêu thú linh thú kia ảnh hưởng, vẫn giữ được tính cách và suy nghĩ của mình.

Đóa kiếm liên màu đỏ va chạm cùng bãi đờm màu lục kia lập tức vang lên một tiếng xèo. Trên kiếm liên bùng lên một luồng khói xanh, Huyết ô thuật và Thiểm Cung Phong Tán xung khắc với nhau, hòa tan lẫn nhau. Màu xanh của Thiểm Cung Phong Tán và màu đỏ của Huyết ô thuật cùng hóa thành một làn khói xanh biến mất.

Lúc này kiếm liên đã tới sát thân thể thiểm thừ, chỉ thấy thiểm thừ nhún mạnh hai chân chuẩn bị nhảy tránh. Đại hán kia tuyệt đối không muốn dùng thân hình của mình đón lấy kiếm quang hóa thành kiếm liên của Dư Tắc Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.