Vị sư thúc Kim Đan nói xong cũng không nhắc tới chuyện này nữa, cất bí tịch và bia đá đi, sau đó mới nói:
- Đi thôi, chúng ta hãy nhanh nhanh một chút, sau khi các con trở về hãy nâng cao tu vi cảnh giới. Sự chênh lệch ở cảnh giới Trúc Cơ của các con vẫn còn chưa rõ ràng, sau khi tới Kim Đan kỳ các con sẽ biết, chỉ cần kém một bậc cùng như chênh lệch giữa người và tiên vậy.
Bốn người nhanh chóng trở ra, bọn họ cũng không có được năng lực đi tới đâu, nước sông rẽ ra tới đó như Hữu Hùng sư tổ, mà phải lấy phi xa bay ra ngoài. Trong quá trình này, vị sư thúc Kim Đan hỏi han sở trường kiếm thuật của từng người bọn Dư Tắc Thành. Sau khi ra tới bên ngoài, ông chọn ra hai trong mười mấy đệ tử Hiên Viên kiếm phái đang chờ ở bên ngoài, chậm rãi nói:
- Được rồi. chúng ta đi thôi, lập Thần Cưu Phi Thiên trận, chúng ta đi.
Dứt lời ông ngự kiếm bay lên, bay phía trước dẫn đường, năm người khác bay theo sau, ai nấy sử dụng môn kiếm thuật sở trường của mình, lập tức kết thành Thần Cưu Phi Thiên trận. Thần cưu hiện hình, nháy mắt bay vút lên cao, bay về phía Thanh Minh trên chín tầng trời.
Sau khi vào Thanh Minh, dưới sự dẫn dắt của vị sư thúc Kim Đan, sáu người ngự kiếm bay ngang Thanh Minh. Bay như vậy chừng sáu canh giờ, từ xa nhìn lại đã thấy Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong trên Hiên Viên kiếm phái.
Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong nguy nga làm cho người ta vừa nhìn thấy hết sức vui mừng. Phong cảnh trên Ngũ Lĩnh vô cùng đẹp đẽ, Thập Nhị phong thế núi hùng vĩ, tương hợp cùng nhau, quả thật chẳng khác gì tiên cảnh.
Nhìn thấy Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong, đột nhiên Dư Tắc Thành có một cảm giác kỳ dị, về nhà rồi, rốt cục cũng đã về nhà... Đây cùng là cảm giác chung của cả ba người Dư Tắc Thành.
Thần Cưu Phi Thiên trận từ Thanh Minh bay xuống Gò Hiên Viên, vị sư thúc Kim Đan nói:
- Được rồi. mọi người phân tán. Dư Tắc Thành, ba người các con hãy tới Hiên Viên kiếm phong báo danh trước, kết thúc chuyến về thăm thân nhân. Sau đó hãy tới Diễn Võ đường ghi lại những trận chiến với địch nhân trong thời gian qua. Sau khi xong những việc này, coi như hoàn toàn xong hết.
Dứt lời mọi người chia tay, ai đi đường nấy. Ba người Dư Tắc Thành chạy tới Hiên Viên kiếm phong trước, báo danh kết thúc chuyến về thăm thân nhân của mình, sau đó tới Diễn Võ đường ghi lại các trận chiến.
Hơn một năm qua, bọn Dư Tắc Thành chiến đấu với Hải tộc vô số trận, lần này Dư Tắc Thành ghi lại cũng chỉ chọn ra một ít trận chiến quan trọng mà thôi. Cho nên tốc độ cũng rất nhanh, không tới nửa canh giờ đã xong việc.
Sau đó ba người chia tay trong lưu luyến, trở về động phủ của mình, bắt đầu chuấn bị nâng cao cảnh giới. Dư Tắc Thành trả lại cho Thành Lam hai viên Xích Diệu Tử Hà đan, tuy rằng vật ấy quý giá nhưng Dư Tắc Thành cũng không xem ra gì. Thành Lam ngại ngùng không tiện lấy lại, rốt cục Dư Tắc Thành còn lại ba mươi viên Xích Diệu Tử Hà đan.
Trở về Thiên Đạo phong, thấy Thiên Đạo phong trước mặt càng ngày càng gần, trong lòng Dư Tắc Thành vô cùng kích động, rốt cục mình cùng đã về nhà.
Dư Tắc Thành bay vào Thiên Đạo phong, cảm thấy từng gốc cây ngọn có sao mà quen thuộc, sao mà đáng yêu đến vậy. Trong đình viện, Tứ sư huynh vẫn ngồi dưới gốc bồ đào như mọi lần.
Mãi tới bây giờ sư phụ vẫn chưa xuất quan, vẫn còn đang bế quan miệt mài không biết đến bao giờ. Tam sư huynh cũng không có ở đây, Dư Tắc Thành nói chuyện cùng Tứ sư huynh một lúc, sau đó đi thăm Kim di cùng các vị lão nhân, lại đưa cơm cho lão điên một chuyến. Sau khi tất cả xong xuôi, Dư Tắc Thành bắt đầu đóng cửa động phủ của mình, chuẩn bị nâng cao cảnh giới.
Trước khi nâng cao cảnh giới, Dư Tắc Thành kiểm kê tài sản của mình một chút, để tránh cho rốt cục mình có thứ gì mình cũng không biết.
Kinh thư có bốn quyến: Một quyển Phù Đồ lục, một quyển Huyết Cương quyết quyển trung, một bản Không Ma Kinh, một tấm bia đá nghi là một trong những quyển Thiên Ma Sách.
Phi kiếm pháp bảo: phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa, pháp bảo cửu giai Chu Câu Tử, pháp bảo Hải Thị Thận Lâu chế từ ba mươi sáu giọt lệ của Cổ Thần Thú. Một chiếc hồ cầm, một chiếc Hóa Quỷ Cân. một thanh trường tiên do Huyền Hồn Ti và Khốn Thần Ti luyện chế mà thành. Mười tám thanh Kim Dực kiếm, mười hai thanh Quang Ngục kiếm, một thanh Ngưng Lão kiếm, ba trăm bảy mươi ba phi kiếm, sáu mươi bảy pháp khí các loại dự trữ.
Đan dược gồm có: Ba mươi viên Xích Diệu Tử Hà đan, một bình Bố Tùy ích Nguyên Thần đan, hai mươi hai viên Trúc Cơ đan, một viên Quy Nguyên đan, một viên thuốc giải độc màu hồng, hai gốc Tiên Linh Vân hà quả, một gốc Thiên Niên Nhân Sâm.
Phi xa: một chiếc Long cốt Phàm Đình đã hỏng, một chiếc Ô Giao Bích Hải Chu.
Nguyên liệu tạp vật: tám ngàn cân Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng, một vạn năm ngàn cân Cực Nguyên Kim Tinh, hàng chục viên đá phổ thông nhặt được ở u Minh giới, sáu mươi mốt mỹ nữ họa bì, trăm cân Càn Khôn thạch ba chiếc Tử Hà Thái Phượng Y, hai trăm đôi Thiên Khung Chiến Ngoa, ba mươi cái động thiên trướng bồng.
Dược tuyền tửu tuyền có sáu ngọn: Bích Liên Thiên, Thái Âm Tổ Kim Dịch, Ngọc Ly Trấp, Bách Thảo Dương Linh Thủy, Tích Vân Trọng Thủy.
Mười bốn dưỡng thực trường dùng chăn nuôi thủy sản: Đại Bàng Giải, Bạng Nhi Phiến Bối, Nhân Ngư, Kim Thương Ngư Tinh. Hắc Thạch Ban Ngư, Tiếu Hoàng Hoa Ngư, Tiêm Đầu Yến Trập Phi Ngư, Văn Ngư, Vấn Đề Ngư, Doanh Ngư, Hổ Giao, Xích Nhuyễn. Toàn Quy, Côn Bằng.
Nhìn những thứ này, trong lòng Dư Tắc Thành cảm thấy hết sức tự hào. Trong số này, Không Ma Kinh, bia đá Hà Gian phái, phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa, pháp bảo cửu giai Chu Câu Tử, tám ngàn cân Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng, một vạn năm ngàn cân Cực Nguyên Kim Tinh. Càn Thiên Âm Dương Diệt Quang Thiên Kiếp Lôi đều là bảo bối tuyệt thế.
Ngoại trừ mình ra, dường như không ai có được như vậy, chỉ cần tùy tiện lấy ra một món trong đó, cũng đủ sức làm chấn động thiên hạ. Đương nhiên chỉ cần tiết lộ ra ngoài một chút, vậy thì chết không có chỗ chôn. Xem ra những lần trước mình đã sơ ý, tuyệt đối không thể để cho Bích Linh ra khỏi thế giới Bàn Cổ nữa.
Thế nhưng Dư Tắc Thành nghĩ lại, thật ra cho nàng ra ngoài cùng không có vấn đề gì. Những bảo vật này trôi nổi trước mắt nàng hàng ngày, nhưng nàng cũng không biết đó là thứ gì. Ngay cả như Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng, nếu ném một khối ngay trước đại môn Hiên Viên kiếm phái, chưa chắc đã có được bao nhiêu người có thể nhận ra nó là thứ gì.
Ngoài những bảo bối tuyệt thế này ra, ba mươi viên Xích Diệu Tử Hà đan, hai mươi hai viên Trúc Cơ đan do Quân Nhục môn. Bạch cốt môn luyện chế, hàng chục viên đá phổ thông nhặt ở u Minh giới, sáu mươi mốt mỹ nữ họa bì, ba chiếc Tử Hà Thái Phượng Y, hai trăm đôi Thiên Khung Chiến Ngoa, pháp bảo Hải Thị Thận Lâu, hai gốc Tiên Linh Vân hà quả đều là bảo vật hi hữu khó tìm. giá trị liên thành.
Ngoại trừ những thứ này ra, mình còn có ngọc bài hộ mệnh mà lão điên cho, Cửu Tử Mẫu Âm Lôi, Tử Mẫu Liên Châu Cảm ứng Lôi, đây là những bảo bối hộ mệnh trân quý.
Nhưng trân quý nhất phải nói là thế giới Bàn Cổ của mình, hiện tại đã phát triển ra hình ra dáng một chút, có được sáu ngọn linh tuyền, mười bốn dưỡng thực trường chăn nuôi thủy sản.
Những thứ này là do mình nỗ lực phấn đấu. những thứ này là do mình liều mạng mới có thể đoạt được. Nếu như lúc ấy mình chùn bước thối lui, hay chỉ cần do dự một chút, ắt sẽ không thuộc về mình. Đời người lúc nào cùng phải phấn đấu kiên trì, chỉ cần nỗ lực hết sức mình, ắt sẽ có ngày được đền đáp xứng đáng.
Lúc này tâm thần Dư Tắc Thành vô cùng thanh bình, bắt đầu chuẩn bị tấn thăng cảnh giới. Mình phải nỗ lực đạt tới cảnh giới Tố Thể cao cấp, đến khi sư phụ xuất quan, lúc ấy có thể học được kiếm thuật mới.
Dư Tắc Thành chậm rãi trấn tình tinh thần, ngồi trong phòng tu luyện, bắt đầu chậm rãi vận chuyển Tử Phủ Kim Đan khí, giải khai cấm chế trước kia. thôi thúc nó đến cực điểm. Tức thì lượng chân nguyên bị áp chế hơn nửa năm qua bắt đầu điên cuồng vận chuyển, xông ra kinh mạch khắp toàn thân Dư Tắc Thành. Dần dần đến khi chân nguyên viên mãn bắt đầu khuếch tán ra ngoài, kích thích huyết nhục gân cốt, dần dần tiến nhập cảnh giới nâng cao.
Mỗi lần nâng cao cảnh giới như vậy, Dư Tắc Thành đều có cảm giác như mình được thoát thai hoán cốt, thân thể lại một lần được cường hóa hoàn hảo hơn trước, toàn bộ huyết nhục gân cốt cải biến, lượng chân nguyên ẩn chứa trong cơ thể tăng lên hàng chục, thậm chí trăm lần so với trước.
Dư Tắc Thành thích nhất là cảm giác đắm mình trong tu luyện. Chỉ cần chân nguyên lưu chuyển, hết thảy vạn vật trở thành hư ảo. Trong tu luyện, hắn trở nên tâm bình khí hòa. không còn suy nghĩ vẩn vơ, tẩy tủy phạt cốt, chìm đắm trong cảm giác sảng khoái khó tả bằng lời, thân thể dần dần thay đổi từng chút một.
Từng ngày cứ trôi qua như vậy, thời gian không hề có ý nghĩa gì với Dư Tắc Thành. Từng tháng cùng trôi qua, Dư Tắc Thành không hề có cảm giác gì, Xuân Hạ Thu Đông, bốn mùa luân chuyển, hết năm này sang năm khác. Đến một ngày kia hoa Xuân nở thắm khắp vùng đồi núi, gió nhẹ hây hây, rốt cục Dư Tắc Thành cùng Tố Thể đại thành, ba năm xuất quan.
Dư Tắc Thành chậm rãi mở mắt ra, nhìn dấu hiệu khắc trên tường đá. Một, hai, ba, bốn... ba mươi sáu, ba mươi bảy tháng... Chớp mắt đã khổ tu ba năm. rốt cục cũng Tố Thể đại thành, nhiều hơn một năm so với dự tính của mình, vốn mình đã dự liệu chừng hai năm là có thể xuất quan.
Dư Tắc Thành chậm rãi đứng dậy, ra khỏi động phủ, chậm rãi nhìn lên mặt trời chói chang trên không. Tiền đồ diệu vợi, tiên lộ gập ghềnh, về sau càng phải nỗ lực nhiều hơn nữa.
Dư Tắc Thành trở về phòng tu luyện, tiến vào thế giới Bàn Cổ, giống như đấng quân vương đang nhìn ngắm thế giới của mình, lãnh địa của mình, bất giác gật gật đầu.
Tiếng ca của Nhân Ngư vang vọng, uyển chuyển du dương, êm tai vô kể. Bọn họ sống một cuộc đời vô tư vô tự ở đây, hiện tại đã rất thích nơi này, dù thả cho bọn họ rời đi, bọn họ cùng nhất quyết không đi.
Mười bốn dưỡng thực tràng cùng phồn hoa không kém, mỗi một nơi đều lớn tới mức tối đa, thừa sức cho những sinh linh này sinh sống. Khi bọn chúng trưởng Thành, thế giới Bàn Cổ sẽ tự động thu lấy, bảo tồn cho Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành tới sát hồ xem thử, Đại Bàng Giải đã rất lớn, các loại cá trưởng Thành xinh đẹp vô cùng, vừa nhìn thấy đã muốn ăn một bữa hải sản cho thỏa thích.
Kẻ duy nhất không có biến hóa chính là Côn Bằng, chỉ có mình nó sống trong cả một dưỡng thực tràng, thế nhưng bản thể không lớn thêm được bao nhiêu. Thay đổi duy nhất chính là hiện tại nó trở nên khôn khéo vô cùng, vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành lập tức biểu diễn tâng bóng bằng đầu, nhảy qua vòng, khiêu vũ trên mặt nước. Tất cả những chuyện này là nhờ thế giới Bàn Cổ dạy dỗ tận tình. Sau khi Côn Bằng này được dạy dỗ một phen, lập tức trở nên vô cùng ngoan ngoãn, không còn dám biểu lộ bất mãn với Dư Tắc Thành như trước.
Dư Tắc Thành xem qua một chút, sau đó mới nói:
- Khá lắm. thấy ngươi lanh lợi như vậy, ta sẽ không làm món Côn Bằng nướng lửa hồng nữa, cho ngươi sống thêm vài năm.
Các tửu tuyền cũng không có gì khác trước, bất quá càng ngày càng chúng càng trở nên tinh thuần hơn. Hiện tại mang ra cho người khác uống, chắc chắn bọn họ không thể nào nhận ra nó là thứ rượu gì. Dư Tắc Thành uống thử một ngụm, thật là sảng khoái.
Trên đài đá hiện tại đã có thêm một kiến trúc, nhà đá vách đá, to chừng một trượng. Dư Tắc Thành qua đó xem. đưa tay sờ vào nhà đá, lúc này mới biết thì ra nhà đá này gọi là kho lương thời gian.
Thủy sản thu hoạch được dưới hồ nước, cùng những quả chín của hai gốc Tiên Linh Vân hà quả được trữ trong kho lương thời gian này. Trông chúng tươi ngon vô kể, dường như mới vừa thu hoạch xong vậy.
Kiến trúc này là nhà lao Thái Huyền thu được ở Nam Hải dung hợp cùng ao nước thời gian mà thành, vô cùng hữu dụng đối với Dư Tắc Thành.
Linh thạch do ao nước chứa Tiên Lam Thần Tủy sinh ra lúc này đã tích lũy hàng chục viên ở một góc ao. Hiện tại phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa và pháp bảo cửu giai Chu Câu Tử có vẻ đã ăn chán chê, không còn tham lam giành giật, không chừa lại một viên nào cho Dư Tắc Thành như trước.
Dư Tắc Thành thu lấy tất cả số linh thạch này quan sát thật kỹ, rốt cục khẳng định rằng nó cùng một loại với linh thạch Diễm Tâm thạch do thế giới lửa sinh ra, không đơn giản chỉ là linh thạch trung phẩm thông thường.
Dư Tắc Thành lập tức thu hết tất cả, vội vàng chẳng khác nào tên trộm khoắng đồ, có tổng cộng bốn mươi bảy viên. Chuyện bên thế giới nước đã xong, giờ sang thế giới lửa xem sao đã.
Tới thế giới lửa, nơi này cùng giống như trước, tám khối Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng ở đó cũng không có gì thay đổi. Dư Tắc Thành không thể phân giải được chút nào, bỗng dưng có bảo vật trong tay nhưng chỉ có thể lấy mắt mà nhìn, thật là tức chết.
Cực Nguyên Kim Tinh cũng ở đây, trải qua Tam Muội Chân Hỏa tế luyện, hiện tại chỉ còn lại một vạn bốn ngàn cân. Nhưng đó là tinh hoa trong tinh hoa, tạp chất đã bị luyện hóa đi hết.
Mười tám thanh Kim Dực kiếm, mười hai thanh Quang Ngục kiếm, một thanh Ngưng Lão kiếm đều đang tế luyện ở đây. Sau mỗi lần tế luyện đều nhờ vào diệu dụng của Tích Vân Trọng Thủy để dung hợp thêm Cực Nguyên Kim Tinh vào. Hiện tại cả ba mươi thanh phi kiếm này hoàn toàn trở thành màu bạch kim. lại thêm Cực Nguyên Kim Tinh cứng rắn vô cùng, cho nên trải qua Dường Kiếm thuật, Ôn Kiếm thuật tế luyện trong ba năm qua, tất cả đã đạt tới chất lượng của phi kiếm lục giai.
Những phi kiếm dự trữ khác tổng cộng có ba trăm bảy mươi ba thanh, trải qua Tam Muội Chân Hỏa thử thách, đã có một trăm hai mươi ba thanh bị Tam Muội Chân Hỏa luyện hóa, tàn dư vứt vào trong biến dung nham.
Một trăm ba mươi thanh phi kiếm khác không hợp ý Dư Tắc Thành, hắn bèn thu lấy cất. đi, dành tặng nhân tình trong tương lai hoặc bán lấy linh thạch. Chỉ có một trăm hai mươi thanh có thể trụ lại sau thử thách, có thể dùng làm phi kiếm dự bị, chậm rãi bồi dưỡng trong thế giới lửa này.
Sáu mươi bảy món pháp khí, Dư Tắc Thành không có hứng thú chút nào, cất đi toàn bộ. Cùng có thể trong đó có thứ tốt, bất quá cần có thời gian mới có thể dần dần tìm kiếm phát hiện.
Sau khi xử lý xong những chuyện tạp nhạp này, Dư Tắc Thành trở về không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang của mình. Hiện tại gian nhà tranh này đã có thêm một vật dụng, là một giá sách bằng gỗ tử đàn. Trên giá sách này bày rất nhiều thư tịch, đại đa số đều là hư ảo, số thư tịch này thật ra là những pháp thuật mà Dư Tắc Thành đã tu luyện thành công, tự động hóa hình, sản sinh ra trên giá sách.
Trên ngăn cao nhất của giá sách là Không Ma Kinh, bởi vì nó là bản kinh thư thực thể. Bên cạnh nó chính là tấm bia đá, chuyện này chứng tỏ nó đúng là một trong mười quyển Thiên Ma Sách, nhưng Dư Tắc Thành vẫn chưa có năng lực biến nó trở thành hình thức thư tịch.
Vì hai bản bí tịch này là thực thể, cho nên được bày trên vị trí nhất nhì. Ở vị trí thứ ba, không ngờ lại là Hiên Viên Thần Quyết.
Hiên Viên Thần Quyết ảo hóa ra hình dạng một quyển sách hết sức phổ thông, nhìn bề ngoài nó hết sức bình phàm, nhưng từ trong toát ra một lực lượng tràn đầy tin tưởng. Nó chiếm hết một nửa ngăn, áp chế bốn bản thư tịch còn lại.
Bốn bản thư tịch kia là Nạp Hải Thôn Thiên khí, Linh Cưu Dẫn Sinh Quyết, Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết, Tam Tâm Nhị Ý quyết, ba quyết một khí. Chúng không phải là sách dạng thực thể, bằng không chúng đã được xếp vào hàng đệ nhất, cao hơn tất cả pháp quyết khác.
Thật ra đây cùng là lẽ đương nhiên, Nạp Hải Thôn Thiên khí có thể dung nạp hết thảy chân nguyên lực, Linh Cưu Dẫn Sinh Quyết cắn nuốt lực bản nguyên của địch nhân, Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết hấp thu lực lượng tương lai của mình. Tam Tâm Nhị Ý quyết có thể phân tâm thần thành nhiều hồn thể, đây toàn là những bí thuật vô cùng ảo diệu, chỉ mình Không Ma Kinh phải yếu hơn ba phần so với những bí pháp trên. Nếu như hợp nhất được mười bản Thiên Ma Sách, như vậy còn có thể vượt qua được những bí pháp trên.
Quyển sách thứ tư, Dư Tắc Thành không nhìn ra hình dạng của nó, chỉ là ảo ảnh. trên đó có bốn chữ Thiên Đạo Thần Quyết. Dư Tắc Thành thử sờ vào, chỉ có thể cảm thấy mười sáu chữ: "Đại Đạo vô thượng, chỉ có tự cường, sinh sôi không ngừng, vạn kiếp bất phá"
Quyển sách thứ năm chính là Cực Nguyên đại pháp, nó chính là một luồng ánh sáng, phát tán ra hào quang sáng chói.
Ngăn thứ ba bên dưới là mười mấy bản thư tịch như Vô Hình Ảm Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật. Tử Phủ Kim Đan khí, Huyết Cương quyết, Luyện Khí thuật của Xuất Khiếu tông, bốn chữ chân ngôn, Kim Dực kiếm,Tâm Liên Diệt Sinh kiếm. Chiến Lân Tiền Dực kiếm. Bất Dực Nhi Phi kiếm, Mành Hố Thiêm Dực kiếm, Phong cốt kiếm, Cực Đạo Kiếm Mang, Lưu Quang Thuấn Tức kiếm. Tiên Thiên Nhất Mạch cầm Nã Thủ, Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng, Băng Thiên Tuyết Địa...
Dưới nữa là Ngũ Hành Càn Khôn Phá Huyệt quyết, Vu Hồn Dường Huyệt Chư Thiên thuật, Phá Diệt Cửu Thuật, Tự Bạch vấn Tâm thụật, Tị Trần thuật. Ẩn Thân thuật. Nghiệm Độc thuật. Thủy Độn thuật. Thổ Độn thuật, Phá Huyễn thuật, Tạo Thủy Hóa Thực thuật, ích Cốc thuật...
Tất cả những pháp thuật mà Dư Tắc Thành đã học qua đều tập hợp tại đây, ngoại trừ Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết đã biến thành bản năng của thần thể, cho nên không hiện ở đây.
Hiện tại mình đã nâng cao cảnh giới, có thể thêm một môn Luyện Khí thuật làm nguyên lực cho mình. Vậy kế tiếp nên chọn loại nguyên lực nào đây?
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang cân nhắc lựa chọn, bất chợt Không Ma Kinh chấn động một cái, tự động mở ra. Dải ngân hà đầy sao một lần nữa hiện ra trước mắt Dư Tắc Thành. Bất chợt Dư Tắc Thành cùng chấn động thân hình, chìm vào trạng thái hôn mê.
Dư Tắc Thành chìm vào trong dải ngân hà vô tận kia, theo đó vô số vì sao lơ lửng xoay tròn khắp cả không gian chậm rãi thấm vào trong lòng hắn, dung hợp trong cơ thể hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Bất chợt Thiên Đạo Thần Quyết cùng chấn động một cái, ngoài mười sáu chữ trước kia ra, hiện tại có thêm bốn chữ mới: "Hừu gian vô gian"
Dư Tắc Thành không hề hay biết chuyện này, hắn ngồi như vậy hết ba ngày ba đêm, ngân hà xoay tròn kia mới dần dần biến mất. Lúc ấy Dư Tắc Thành mới khôi phục tinh thần, phát hiện trong cơ thể mình đã có thêm một đạo nguyên lực.
Đạo nguyên lực này lưu chuyển không ngừng trong cơ thể Dư Tắc Thành, dần dần lớn mạnh. Nó đã trở thành một trong sáu đạo nguyên lực của Dư Tắc Thành.
Hiện tại Dư Tắc Thành tràn trề chân nguyên, kiểm nghiệm một chút, đã nhiều hơn gấp mười lần cảnh giới Tố Thể trung cấp trước kia. Nếu theo lẽ thường tình, một khi nâng cao cảnh giới, lượng chân nguyên gia tăng là từ khoảng năm tới mười lần, nhưng lần này mình lại đạt được lượng gia tăng cao nhất. Phải chăng đây là ích lợi do mình áp chế cảnh giới trước đây?