Tiên Ngạo

Chương 358: Lời Thề Kiếp Sau



Dư Tắc Thành nhìn chăm chú vị Nguyên Anh Chân Quân kia nhưng ánh mắt bà ta tỏ ra hết sức khinh thường, một tên đệ tử Trúc Cơ nho nhỏ cùng muốn nói chuyện cùng Nguyên Anh Chân Quân, quả thật chẳng khác nằm mơ.

Dư Tắc Thành đưa tay phác họa trên không lập tức vẽ ra hình ảnh tiêu ký trên thân thể hai tỷ muội song sinh, sau đó hai tiêu ký hợp nhất, biến thành một tiêu kỳ mới.

Nhìn thấy tiêu ký này, vị Nguyên Anh Chân Quân lập tức biến sắc khoát tay một cái, các đệ tử lập tức rời khỏi chỉ còn lại mình bà và Dư Tắc Thành.

Bà nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm, Dư Tắc Thành bèn nói:

- Tiền bối, có phải người từng đến đại lục Nguyên châu mười mấy năm trước hay không, không biết người còn nhớ quá khứ về sơn mạch Nguyên châu không?

Bà gật gật đầu:

- Quả thật mười mấy năm trước ta đã đánh mất một bảo vật tại đại lục Nguyên châu, sau đó lại không thể nhớ ra ở sơn mạch nào, thì ra vật ấy ở trong tay ngươi. Chỉ cần ngươi trả lại cho ta, ta nhất định sẽ hậu tạ.

Dư Tắc Thành nghe vậy ngẩn người, vội vàng nói:

- Tiền bối, người không đánh mất bảo vật gì, mà là hai thiếu nữ song sinh.

Vừa nghe những lời này, lập tức vị Nguyên Anh Chân Quân kia kinh ngạc sững sờ, rất lâu không nói ngây ngốc tại chỗ một lúc. Sau chừng mấy chục lần hô hấp, bà ta mới khôi phục lại bình thường, khoát tay bỏ đi, chỉ ngoái lại nói một câu:

- Nói nhăng nói càn...

Vị Nguyên Anh Chân Quân quay đầu rời khỏi mà không liếc nhìn Dư Tắc Thành lần nào, bỏ mặc một mình hắn tại nơi này.

Dư Tắc Thành lập tức ngây người đứng yên tại chỗ, không biết nên làm thế nào. Hắn có thể xác định chắc chắn mười phần, nhất định hai tỷ muội song sinh, kia là con của vị Nguyên Anh Chân Quân này. Bởi vì vừa rồi trong lúc bà ta hồi tưởng lại ánh mắt vẻ mặt rõ ràng là đang tưởng nhớ người thân.

Tuy rằng đối phương cùng không thừa nhận, bất quá cũng coi như thừa nhận. Nếu thực sự bà không phải Dư Tắc Thành dám nói trước mặt Nguyên Anh Chân Quân rằng bà có hai đứa con như vậy, e rằng hiện tại đã bị ăn đòn một trận nên thân, chứ không được thoải mái như hiện tại.

Xem ra vài ngày sắp tới nhất định bà ta sẽ lén tới tìm mình, tám phần mười là âm thầm lén lút, mình chỉ cần lặng lẽ chờ đợi là đủ.

Một đêm trôi qua bình yên, không hề có cảnh nửa đêm có người gõ cửa như Dư Tắc Thành tưởng tượng. Sáng hôm sau, bọn Phong Sư sư tổ từ biệt Vô Lượng tông rời khỏi nơi này, bọn ba người Dư Tắc Thành ở lại làm tu sĩ giao lưu khổ tu tại đây.

Hôm nay Lưu Thi Vận cùng đã trở lại, động phủ của nàng trở về vị trí cũ một cách hết sức kỳ quái, dường như chưa từng biến mất bao giờ. Nàng vừa gặp mặt Dư Tắc Thành đã tinh nghịch cười nói:

- Huynh thấy chưa, muội đã nói bọn họ sẽ trở về, hiện tại đã trở về thật.

Dư Tắc Thành buông tiếng thở dài:

- Lưu đại tiên tử, hiện tại muội quả thật là tiên tử, ta chỉ là một kẻ tục tử phàm phu, e rằng không theo kịp gót chân của muội...

Lưu Thi Vận nói:

- Huynh tức giận ư, ca ca, xin huynh tha cho muội, huynh là tiền bối Trúc Cơ, xin đừng chấp nhất một hậu bối Luyện Khí kỳ như muội.

Dư Tắc Thành đáp:

- Ta thật sự vô cùng tức giận, muội phải bồi thường cho ta.

Lưu Thi Vận nói:

- Được, muội bồi thường cho huynh.

Dư Tắc Thành chỉ tay vào má mình, lặp lại:

- Phải bồi thường mới được...

Lưu Thi Vận bèn khẽ hôn hắn một cái.

Dư Tắc Thành lại chỉ vào má bên kia:

- Bên này, bên này nữa...

Lưu Thi Vận phát nhẹ Dư Tắc Thành:

- Ca ca thật là đáng ghét, được voi đòi tiên. Để muội dẫn huynh đi du ngoạn, chúng ta đi chơi vài hôm, ở đây chúng ta có Cách Lặc thảo nguyên, một trong Cửu Phong Lục Thủy của Vô Lượng sơn là thánh địa phong cảnh, mười phân xinh đẹp.

Dư Tắc Thành đáp:

- Hay quá, đi chơi một chuyến đi. Đúng rồi, hẳn là Vô Lượng tông có phường thị của mình, chúng ta dạo chơi xem thử có bán bảo vật gì không.

Hai người bắt đầu du sơn ngoạn thủy trên Vô Lượng sơn. Phong cảnh Cửu Phong Lục Thủy quả thật vô cùng xinh đẹp làm cho người ta không nỡ rời chân, quả thật là nơi tuyệt diệu dành cho du ngoạn vui chơi.

Cửu Phong khiến cho người ta cảm thấy hoảng hốt mê ly không kịp nhìn. Chỉ thấy vách núi dựng đứng, sạn đạo cao ngàn trượng xây dựng sát sườn núi, xoay quanh, uốn lượn, lên xuống, khúc khuỷu, thỉnh thoảng có cầu bắc ngang vực thẳm. Tất cả toát ra khí thế chẳng khác nào một ngọn núi trên cõi tiên.

Theo sạn đạo lên xuống, phong cảnh trước mắt cũng thay đổi liên hồi, lúc đối mặt vực sâu thăm thẳm, lúc ngang qua vách đá thẳng đứng, khi vượt qua khe suối, lúc trở nên rộng rãi bằng phẳng.

Từ xa nhìn lại, phong lĩnh dày đặc, mỗi nơi đều có khí thế riêng biệt của nó. Xa xa là dãy núi chạy dài uốn lượn, lên xuống chập chùng, cao nối liền với chín tầng mây.

Thoạt nhìn phong cảnh vô cùng yên tĩnh, nhưng lại thấy sinh động vô cùng. Quét mắt nhìn qua một lượt, cảnh sắc trước mắt bao la rộng rãi, xinh đẹp tuyệt trần.

Từng dòng nước sông xanh biếc từ khe núi chảy ra, tụ tập lại hình Thành dòng chảy cuồn cuộn.

Bên tai có thể nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm. giống như thiên quân vạn mã, thác nước xa xa như dải lụa từ lưng chừng trời buông xuống. Rẽ qua một sườn núi, đến gần thác nước, hơi nước trắng xóa bay tung che lấp cả bầu trời tiếng thác đổ nghe như sấm nổ chấn động lòng người. Đến gần thác nước, hơi nước mát mẻ phả vào mặt trong phạm vi mấy trượng như có mưa phùn. Tắm mình trong đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Xuống núi băng qua dòng nước, phía trước là một mảnh thảo nguyên nho nhỏ, bãi cỏ màu vàng úa, hoang mạc màu nâu Rất nhiều bụi tuyết tùng. Có bụi màu trắng, có màu vàng, có màu tím đỏ.

Tất cả những thứ này khiến cho Cách Lặc thảo nguyên trở nên một bức tranh tuyệt đẹp. Xa xa từng tầng tuyết phong trông như những cụm mây trắng bất động, phơi mình dưới ánh tà dương. Vài mảng nắng vàng rọi loang lổ xuống thảm cò xanh thăm..

Sơn thủy, thảo nguyên đẹp một cách tự nhiên, khiến hai người cảm thấy hết sức tự do tự tại. Bọn họ vui đùa thỏa thích giữa một vùng trời đất này.

Kẻ truy người đuổi vừa chạy vừa cười, cuối cùng ngã lăn ra bài cỏ lẳng lặng nhìn trời. Trên trời từng cụm mây trắng nhẹ trôi bốn bề vô cùng tĩnh lặng, khiến cho người ta cảm thấy lòng mình yên tĩnh thư thả.

Dư Tắc Thành nằm đó nói:

- Nếu có thể vĩnh viễn ở nơi này thật là tốt, thật là thoải mái...

Lưu Thi Vận nói:

- Đúng vậy, chỉ có hai ta, không cần lo đến bất cứ chuyện gì khác, tự do tự tại vậy thì tốt quá.

Dư Tắc Thành bật cười ha hà:

- Hiện tại ta cũng vậy không quan tâm tới chuyện gì khác ta bất quá chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ; không có chuyện gì tới lượt ta phải lo lắng. Muội cũng chẳng phải là Chưởng tông của nơi này vậy hiện tại muội có gì phải lo lắng?

- Ta thật sự rất lấy làm kỳ, trước khi các vị sư huynh du ngoạn khắp thiên hạ một năm, ngay cả Kim Đan Chân Nhân cũng khó lòng gặp gỡ, còn Nguyên Anh Chân Quân thậm chí cả trăm năm chưa gặp được một người. Nhưng không biết vì sao ta đi đến đâu cũng gặp cả đống Kim Đan Nguyên Anh, khiến ta cảm thấy Nguyên Anh Chân Quân chẳng khác nào nấm mọc sau mưa, đâu đâu cũng thấy.

Lưu Thi Vận cũng mỉm cười:

- Đó chỉ là quá khứ, hiện tại là thịnh hội ngàn năm mới có một lần, huynh nhìn thấy nhiều Nguyên Anh Chân Quân như vậy cũng chẳng có chỉ là lạ. Sau này huynh thí luyện du ngoạn, e rằng chưa chắc nhìn thấy một vị Nguyên Anh Chân Quân nào.

Dư Tắc Thành đáp:

- Hy vọng là như vậy, không có chuyện gì gặp phải bọn họ, chẳng khác nào con kiến lúc nào cùng phải chú ý bước chân khách qua đường giẫm phải mình, áp lực này quả thật không nhỏ.

Hai người nằm tựa vào nhau, cảm nhận cảm giác ấm áp của thân thể đối phương, Lưu Thi Vận nói:

- Ca ca, gần đây muội hay nằm mơ thấy rất nhiều chuyện vô cùng đáng sợ. Trong những cơn mộng ấy muội hoàn toàn không còn là muội nữa, giết rất nhiều người, thật là đáng sợ...

Dư Tắc Thành cười nói:

- Có lẽ đó là kiếp trước của muội, bọn họ đều nói kiếp trước muội là một Tiên Nhân độ không qua Thiên kiếp, cho nên bọn họ mới coi trọng muội như vậy.

Lưu Thi Vận ngập ngừng hỏi: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Ca ca, huynh coi trọng muội cũng vì nguyên nhân này ư?

Dư Tắc Thành lắc đầu:

- Tiểu nha đầu ngốc, ta biết muội khi muội còn là một đứa bé kia mà, đúng rồi, muội là tỳ nữ của ta, vĩnh viễn thuộc về ta. Hiện tại ta nghi ngờ muội là người khác giả trang, ta phải kiểm tra xem muội là thật hay giả.

Dứt lời Dư Tắc Thành bắt đầu động thủ lập tức hai người lăn lộn trên bãi cỏ, cười ha hả không ngớt. Sau đó tiếng cười dần dần biến mất, chỉ còn lại tiếng hôn khe khẽ.

Một lúc lâu sau. Lưu Thi Vận dịu dàng nói:

- Đừng... xin đừng... muội muốn tới ngày huynh chính thức thành thân với muội, muội sẽ cho huynh, tất cả...

Sau đó giọng không cam lòng của Dư Tắc Thành vang lên:

- Được, được, ôi, tiếc quá.

Hai người sửa sang y phục tề chỉnh lại, tiếp tục nằm nghỉ, đột nhiên Dư Tắc Thành nói:

- Thi Vận, muội phải nhớ kỹ, muội vĩnh viễn là Lưu Thi Vận thiên tiên trong mộng, khi nào đến kiếp sau, lúc ấy mới biết. Muội chỉ là Lưu Thi Vận, muội chính là muội. Nhớ kỹ phải giữ vững lòng mình, không nên để lực lượng khiến cho mình lầm lạc cũng không nên để quá khứ làm mê hoặc.

Lưu Thi Vận gật gật đầu. Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Vậy ta có trong mộng của muội không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.