Dư Tắc Thành lập tức biến sắc:
- Bảo Di Ninh, ta hỏi ngươi, ngươi nói lòng dạ ta độc ác, nói ta hại Đoạn Tụ tông các người, vậy ta hỏi ngươi, ta hại các người chỗ nào, ta có tới Đoạn Tụ tông mời các ngươi đứng ra tham gia liên minh bình định hay không? Nhưng các ngươi có thái độ thế nào, hoàn toàn không đếm xỉa gì tới chúng ta, để mặc chúng ta ngoài cửa, đã vậy còn oán trách ta.
- Hoa Đô này cũng không phải là nhà ta, ta có thể đứng ra chiến đấu vì Hoa Đô vì sao các ngươi là môn phái sinh sống tại Hoa Đô, lại không người nào đứng ra dẹp loạn? Đâu cần ta phải đi tìm các ngươi, nếu thật sự trong lòng các ngươi có Hoa Đô, ắt đã tự động đứng ra. Đằng này ta đã tới mời, các ngươi còn không thèm quan tâm, vậy không nên trách người khác, có trách hãy trách mình đi, Lôi Vạn Quân, ngươi thấy ta nói đúng không?
Lôi Vạn Quân gật gật đầu:
- Lấy việc luận việc, nói rất đúng.
Bảo Di Ninh lập tức đứng bật dậy:
- Vạn Quân ca vì sao huynh lại đứng về phía hắn? Phải chăng trưởng lão trong tông đã gây áp lực cho huynh, bắt huynh phải rời khỏi Đoạn Tụ tông ta? Những bang phái khác kết minh với chúng ta đã đi cả rồi, Hư Vô Phiêu Miểu tông chỉ còn mình huynh, những đệ tử khác cũng đã rời đi. Huynh cũng muốn bỏ ta mà đi sao?
Lôi Vạn Quân đáp:
- Ta không đi, bọn họ đều hiểu lầm nàng, thật ra nàng là một cô nương tốt, mặc dù hơi mạnh mẽ có chút tật xấu nhưng bản chất của nàng không xấu, không như suy nghĩ của những người khác.
- Ta chỉ lấy việc luận việc, Dư Tắc Thành có lòng giúp đỡ nhưng Đoạn Tụ tông của nàng quả thật đã làm sai.
Bảo Di Ninh đột nhiên đổi giọng ngọt ngào nói với Tô Uyển Ngôn:
- Tô muội muội, muội hãy đề phòng tên này, bọn họ nói hắn là Hỗn Độn Thiên Ma giáng lâm, hắn không phải người tốt, mục đích của hắn chính là muội, hắn...
Tô Uyển Ngôn đột ngột ngẩng đầu nói:
- Bảo Di Ninh, ngươi câm miệng cho ta, Tô Uyển Ngôn ta không cần ngươi phải dạy cách nhìn người. Ta tin tưởng Dư Đại ca, huynh ấy là người tốt.
- Ngươi mới là người xấu, khách nhân mua bình hoa lần trước bị các ngươi cướp đi, các ngươi còn giết người, ngươi làm ta vô cùng thất vọng. Vì một bằng hữu như ngươi, cuối cùng ta phải cắm một bình hoa khác đưa tới cho bọn họ, xem như bồi thường lỗi lầm do các ngươi gây ra...
Dư Tắc Thành nghe tới đây đứng bật dậy, nhìn Bảo Di Ninh chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lần trước là ngươi cướp bình hoa của Thủy Vân tông, giết Thủy Nhược Hoành...
Lúc này Dư Tắc Thành đã hoàn toàn nổi giận, nhìn chằm chằm Bảo Di Ninh khiến nàng sợ hãi thối lui một bước:
- Thủy Vân tông gì, ta không biết, ngươi đừng hỏi ta. Vạn Quân ca, nơi này không chào đón chúng ta, chúng ta đi thôi.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Nơi này là Tô gia, ta sẽ không làm gì nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, ngươi thoát được hôm nay, không thoát được ngày mai. Ai cũng phải trả giá cho chuyện mình đã làm, ta nhất định sẽ tìm cho bằng được Bảo Di Ninh ngươi!
Dứt lời, Dư Tắc Thành không nói gì nữa, tiếp tục ngồi xuống uống trà. Lúc này sát khí trên người Dư Tắc Thành toát ra dày đặc, khiến cho Bảo Di Ninh không nhịn được phải rùng mình, vội vàng xoay người hấp tấp rời khỏi nơi này.
Sau khi Bảo Di Ninh đã đi xa, Dư Tắc Thành quay sang nói với Tô Uyển Ngôn:
- Uyển Ngôn, người bị giết lần trước từng là sư trưởng của ta, ta còn thiếu lão một mạng. Ta đã phát thệ trước thi thể lão nhất định phải báo thù cho lão.
- Ta xin muội hãy giúp ta, cho ta biết phải chăng là đoạn tụ tông ra tay độc thủ. Ta biết chuyện này khiến cho muội rất khó xử, bên nào cũng là bằng hữu nhưng ta thật sự rất cần sự giúp đỡ của muội, bởi vì ta không muốn tùy tiện ra tay giết lầm người.
Sắc mặt Dư Tắc Thành vô cùng nghiêm trọng, từng câu từng chữ nói ra dường như nợ một mạng người. Quả thật Thủy Tiệm Sinh là do hắn giết, hắn nợ Thủy Nhược Hoành mạng của con lão, đồng thời cũng nợ lời hứa sẽ báo thù cho lão.
Thật ra mục đích của Dư Tắc Thành cũng muốn nhắm vào Tô Uyển Ngôn. Thuật cắm hoa của thiếu nữ này có thể khiến cho Dư Tắc Thành cảm nhận được lực Thiên Đạo, cảm giác này hết sức thần kỳ. Thời gian gần đây Dư Tắc Thành đã thăm dò rất nhiều người, nhưng ngoại trừ hắn ra, không ai xem Tô Uyển Ngôn cắm hoa mà cảm nhận được lực Thiên Đạo như hắn vậy. Đại đa số chỉ có cảm giác mơ mơ hồ hồ, chỉ có một số rất ít người tu tiên mới hơi có sở ngộ.
Cảm nhận của Dư Tắc Thành khác xa bọn họ, hắn có thể cảm giác được lực Thiên Đạo hùng mạnh đáng sợ này. Loại lực Thiên Đạo này khiến cho Dư Tắc Thành cảm thấy run rẩy sợ hãi, khiến cho hắn hạ quyết tâm nhất định phải đạt được lực lượng này. Hắn nhất định phải thăm dò huyền bí trong đó, chỉ cần cảm giác một lần nữa, rất có khả năng mình sẽ lại thăng tiến một tầng cảnh giới.
Tuy rằng hai ngày qua Dư Tắc Thành gặp lại Tô Uyển Ngôn, không còn cảm nhận được lực Thiên Đạo thần kỳ kia nữa, cũng có thể mỗi người chỉ có một cơ hội như vậy nhưng Dư Tắc Thành nhất quyết không buông tha cơ hội này, dù có chút hy vọng cũng phải cố gắng.
Dư Tắc Thành biết nhất định sau lưng Tô Uyển Ngôn có một lực lượng hùng mạnh nào đó bảo vệ nàng, nếu không hiện tại nàng không có khả năng ung dung cắm hoa ở nơi này như vậy, đã sớm bị môn phái khác thu vào, bảo vệ cẩn thận.
Tô Uyển Ngôn bị câu hỏi của Dư Tắc Thành làm cho sắc mặt tái nhợt. Dư Tắc Thành nhìn nàng, lại hỏi:
- Thật là có lỗi, Uyển Ngôn, ta kích động quá nên làm khó muội. Không dám quấy rầy muội nữa, Tư Y, chúng ta về thôi.
Dứt lời định dẫn Mộc Tư Y rời khỏi nơi này đây là tuyệt chiêu lạt mềm buộc chặt.
Tô Uyển Ngôn đột ngột nôn nóng nói:
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL- Dư Đại ca xin đừng đi, muội nói, muội nói. Chuyện đó quả thật là do Đoạn Tụ tông gây ra, bọn họ cũng không ngờ lão nhân điên điên khùng khùng kia lại là Kim Đan Chân Nhân. Cho nên khi nhìn thấy lão xông ra ngăn cản, trên người xuất hiện dị tượng Kim Đan, bọn họ vì quá sợ hãi cho nên dốc hết toàn lực đánh một đòn. Ngờ đâu lão nhân là Kim Đan Chân Nhân mà không chịu nổi bị đánh chết ngay tại chỗ.
Dư Tắc Thành nói:
- Nếu Thủy Nhược Hoành không tẩu hỏa nhập ma hừ, cả Hoa Đô này cũng không có mấy người là đối thủ. Bọn chúng có lý do gì không quan trọng, cũng không cần giải thích. Thủy Nhược Hoành chết rồi, nhưng bọn chúng còn sống, đây mới là sự thật. Bọn chúng ở đâu vậy?
Dứt lời, đột ngột Dư Tắc Thành nhìn thẳng vào mắt Tô Uyển Ngôn, ánh mắt hắn lạnh lùng như băng giá, tràn đầy sát khí. khiến Tô Uyển Ngôn "nhìn" thấy cũng không khỏi giật thót mình.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc. Dư Tắc Thành đã khôi phục lại bình thường:
- Thật là xin lỗi, ta hơi kích động, làm cho muội sợ. Đa tạ muội, Uyển Ngôn, ta đã biết kẻ thù là ai, ta sẽ tìm được chúng, vài ngày sau ta sẽ trở lại thăm muội.
Dứt lời, Dư Tắc Thành lại muốn rời đi, Tô Uyển Ngôn khẽ cắn môi, kêu lên:
- Dư Đại ca, muội có thể cho huynh biết hiện tại bọn họ trốn ở nơi nào.
Dư Tắc Thành quay lại kinh ngạc nhìn Tô Uyển Ngôn nàng quay ra sau nói với Ngô mụ:
- Mụ mụ, giúp Dư Đại ca đi, cho huynh ấy nhìn thấy.
Ngô mụ buông tiếng thở dài, vươn tay ra, lập tức trước mặt mọi người xuất hiện một ảo ảnh. Tô Uyển Ngôn giải thích:
- Thần thông của Ngô mụ ngoại trừ có thể cảm ứng được ý nghĩ của muội, còn có thể cảm ứng thiên địa, chỉ cần muốn tìm nơi nào là có thể nhìn tới đó.
ảo ảnh này là một sơn môn động phủ. Dư Tắc Thành nhìn kỹ, quả nhiên là trang viên của Đoạn Tụ tông. Sau đó ảo ảnh này bắt đầu biến hóa, từ bên ngoài sơn môn tiến vào trong, vào tới thế giới động phủ của Đoạn Tụ tông, sau đó tập trung vào một ngôi lầu.
Ngôi lầu này hết sức bình thường, thậm chí cũ kỹ. Nằm sâu trong động phủ, địa thế hẻo lánh. Nhưng theo ảo ảnh biến hóa, dần dần xâm nhập vào lầu, lúc này mới phát hiện bên trong còn có động phủ khác.
Sâu dưới lòng đất của ngôi lầu này có một thông đạo ngoằn ngoèo, theo thông đạo đi tới một đại sảnh, tận cùng đại sảnh là một cổng vàng rất lớn, trước cổng có hai điểm sáng hai bên bảo vệ.
Dần dần ảo ảnh trở nên rõ ràng, lúc này mới thấy được hai điểm sáng bảo vệ cổng là hai Kim Đan Chân Nhân, bên cạnh bọn họ còn có sáu tên đệ tử Trúc Cơ, bọn họ ở dưới động phủ ngầm này để bảo vệ cổng vàng kia.
Ảo ảnh tiếp tục tiến lên trên cổng mà không vào trong cổng, thì ra trên cổng còn có một lối vào địa đạo. Theo địa đạo này tiến vào, chỉ thấy bên trong có vô số vật phẩm lóe sáng hào quang. Ảo ảnh chiếu vào một vật phẩm nằm trong một góc, dần dần ảo ảnh trở nên rõ ràng, vật phẩm ấy chính là bình hoa mà lần trước Dư Tắc Thành đã mua với giá một trăm vạn linh thạch.
Tô Uyển Ngôn nói:
- Sáu tên đệ tử Trúc Cơ này chính là hung thủ sát hại sư trưởng của Dư Đại ca. Sau chuyện ấy, bọn chúng đã bị điều tới nơi đây trông coi kho báu. Bọn chúng cũng không dám mang bình hoa ra, sợ người phát hiện, cho nên mới giấu vào trong kho báu này.
Dư Tắc Thành thấy vậy không khỏi gật gật đầu, nơi này ắt là kho báu của Đoạn Tụ tông. Không ngờ cổng vàng kia là giả, là cạm bẫy, kho báu chân chính lại nằm bên trên cổng.
Dư Tắc Thành ôm quyền thi lễ:
- Uyển Ngôn, đại ân không thể nói bằng lời, ta phải đi rồi.
Dứt lời, Dư Tắc Thành dẫn Mộc Tư Y rời khỏi, không hề ngoái đầu lại lần nào.
Tô Uyển Ngôn nhìn theo Dư Tắc Thành rời khỏi, rất lâu sau mới lên tiếng nói:
- Mụ mụ, Dư Đại ca có thể báo thù được không?
- Mụ mụ, huynh ấy có thể vào được động phủ kia không?
- Huynh ấy có thể đánh bại được hai Kim Đan Chân Nhân kia không?
- Vì sao con không phải là Mộc tỷ tỷ, vì sao bỗng dưng con lại cảm thấy ghét Mộc tỷ tỷ vậy?
- Mụ mụ...
Đột nhiên Ngô mụ nói:
- Có lẽ Bảo Di Ninh nói rất đúng, hắn không phải là người tốt, mục đích của hắn chính là con, hắn không tốt lành gì...
Tô Uyển Ngôn nghe những lời này, sau một lúc lâu đột nhiên cất giọng vô cùng kiên quyết:
- Nếu huynh ấy có lòng tốt, huynh ấy thật sự vì con, con sẽ nguyện ý. Dù huynh ấy là người xấu, gạt con, con cũng cam tâm tình nguyện!
Ngô mụ nghe vậy không thể nói gì được nữa, chỉ có thể nhìn về phía xa xa với vẻ oán hận.
Sau khi Dư Tắc Thành rời khỏi Tô gia bèn chạy thẳng tới Đoạn Tụ tông. Tuy rằng ảo ảnh vừa rồi thoáng qua rất nhanh, nhưng Dư Tắc Thành đã ghi nhớ rất kỹ. Hắn hóa thân thành Ngũ Hành Thiên Quỷ, chậm rãi lẻn vào trang viên của Đoạn Tụ tông, sau đó tìm kiếm lối vào động phủ thứ nguyên của Đoạn Tụ tông.
Dư Tắc Thành tìm tòi ở sơn môn động phủ Đoạn Tụ tông khoảng một ngày một đêm, rốt cục phát hiện ra một chỗ sơ hở. Hắn bèn theo đó lén lút tiến vào động phủ ngầm bên trong Đoạn Tụ tông, thuận lợi tiến vào thế giới động phủ thứ nguyên kia.
Sở dĩ Dư Tắc Thành có thể xâm nhập thuận lợi như vậy là vì trong thời gian này, Đoạn Tụ tông bị thế lực khắp nơi đả kích, tất cả bảy phân đà bị hủy, vừa chết vừa mất tích hai mươi ba Kim Đan Chân Nhân, tổn thất hết sức nặng nề.
Thời gian qua bởi vì Đoạn Tụ tông gia nhập liên minh quá muộn, trở thành đối tượng châm chọc của mọi người. Dưới sự cố ý của những kẻ hữu tâm, Đoạn Tụ tông càng ngày càng trở nên khổ sở hơn. Những minh hữu trước kia nay đã đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, hết thảy trưởng lão ngoại môn, khách khanh cũng đã rời khỏi, thậm chí một ít đệ tử nhanh chân đã tìm đến môn phái khác nương tựa.
Hiện tại Đoạn Tụ tông chỉ còn lại một phần ba nhân thủ so với trước kia, chỉ còn một ít đệ tử trung thành ở lại cố gắng kiên trì. Vì vậy rất nhiều cơ quan bố trí không ai trông coi. Dư Tắc Thành mới có thể lén vào một cách dễ dàng.
Dư Tắc Thành lén lút đi tới bên ngoài ngôi lầu kia quan sát, xung quanh ngôi lầu này được thần thức của Kim Đan Chân Nhân bao trùm, chỉ cần Dư Tắc Thành tiếp cận nó trong vòng ba mươi trượng, lập tức sẽ bị phát giác.
Dư Tắc Thành ở ngoài ngôi lầu năm mươi trượng, ẩn tàng dưới đất, suy nghĩ cách xâm nhập, làm thế nào xông vào ngôi lầu này, đánh chết hai tên Kim Đan Chân Nhân đồng thời đánh chết sáu tên đệ tử Trúc Cơ kỳ, mở kho báu của Đoạn Tụ tông, quả thật đây chính là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
Có lẽ Dư Tắc Thành có một khả năng mỏng manh, có thể đánh chết một tên Kim Đan Chân Nhân. Nhưng cho dù có thể đánh chết cũng vô cùng vất vả, phải đại chiến mấy canh giờ mới có thể làm được chuyện này. Còn như đối mặt với hai tên Kim Đan Chân Nhân, chắc chắn hắn phải chết không thể nghi ngờ nhưng Dư Tắc Thành không muốn bỏ cuộc, hắn đang nghiên cứu chiến thuật-
Muốn đạt tới mục đích này chỉ có một khả năng, chính là đánh lén, phải đánh lén thật nhanh, thật là đột ngột. Phải đánh lén trong khoảnh khắc, khiến cho ngay cả Kim Đan Chân Nhân cũng không thể có phản ứng kịp thời, đột phá qua thần thức dò xét của bọn Kim Đan Chân Nhân, trong khoảnh khắc mà bọn chúng chưa kịp cảm ứng, nháy mắt giết chết cả hai tên.
Dư Tắc Thành chạy vào không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang của mình, mô phỏng hết thảy hoàn cảnh ngôi lầu, thông đạo ngầm, vị trí hai Kim Đan Chân Nhân, sáu tên đệ tử Trúc Cơ, mô phỏng hết thảy một cách hoàn mỹ giống hệt như trong thực tế.
Sau đó Dư Tắc Thành bắt đầu thử nghiệm trong mô hình này, lần lượt tìm kiếm phương thức chiến đấu, nghiên cứu tìm tòi chiến thuật phù hợp. Hắn đang tìm một chiến thuật có thể đánh chết tất cả địch nhân chỉ trong nháy mắt.
Dư Tắc Thành ẩn nấp trong này hết ba ngày ba đêm. Trong thời gian này, hắn không ngừng tính toán, không ngừng diễn luyện thử nghiệm. Rốt cục Dư Tắc Thành dần dần tìm được cảm giác, dần dần nghiên cứu ra phương pháp phá địch.
Sau đó lại thêm một ngày một đêm. Dư Tắc Thành lần lượt diễn luyện theo phương pháp mình đã nghĩ ra, dần dần chuẩn bị đối phó cho các phương án phát sinh. Rốt cục cũng đại công cáo thành. Dư Tắc Thành cảm thấy hài lòng, có thể thử một lần.
Dư Tắc Thành chậm rãi rời khỏi nơi này, rời khỏi sơn môn động phủ của Đoạn Tụ tông, trở về nơi ở của Hỏa Vân tông, tìm Mộc Tư Y bắt đầu bố trí.
Sau đó hắn ngủ một giấc dài, khôi phục tinh thần và thể lực của mình đến trạng thái tốt nhất. Tới chiều hôm sau, Dư Tắc Thành lại lén lút tiến vào Đoạn Tụ tông.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này Dư Tắc Thành lẻn vào vô cùng dễ dàng thuận lợi.
Lúc này uy lực của Không Ma Kinh dần dần hiện ra, hắn có thể cảm ứng được chỗ yếu của pháp trận, phối hợp với Kiếm Ngã thuật và hóa thân Ngũ Hành Thiên Quỷ, rốt cục Dư Tắc Thành cũng thuận lợi tiến vào thế giới động phủ của Đoạn Tụ tông.
Dọc trên đường đi, Dư Tắc Thành phát hiện dường như lần này mình xâm nhập Đoạn Tụ tông dễ dàng hơn lần trước rất nhiều. Hiện tại người của Đoạn Tụ tông càng ngày càng trở nên thưa thớt, mấy ngày qua lại có thêm một số người rời đi, tìm nơi nương náu khác.
Hiện tại Đoạn Tụ tông từ trên xuống dưới khí thế suy sụp vô cùng, trên gương mặt mỗi tên đệ tử lộ rõ vẻ lo lắng ưu tư. Nhưng số đệ tử còn ở lại đến lúc này toàn là đệ tử trung thành đến chết, nhất định sẽ không rời môn phái.
Dư Tắc Thành lại đi tới vị trí mình ẩn nấp lần trước, chậm rãi chờ đợi. Từ nơi này đến cửa lầu có khoảng cách là bốn mươi bảy trượng sáu thước ba tấc. Cửa lầu đúc bằng sắt ròng, dày hai tấc một phân, qua khỏi cửa một trượng sáu thước một tấc ba phân là tới lối vào thông đạo ngầm. Cửa vào thông đạo ngầm có hai mươi mốt chấn song sắt, mỗi chấn song được rèn bằng tử kim đồng, dày hai tấc một phân, bố trí pháp trận Thiên Cao Địa Viễn tiến hành che giấu.
Tiến vào thông đạo thứ nhất có chiều dài hai mươi trượng ba thước bảy tấc, xuống dưới ba trượng hai thước, rẽ sang hướng Bắc sáu mươi phân là tới thông đạo thứ hai. Thông đạo này có chiều dài ba mươi ba trượng sáu thước ba tấc bốn phân, xuống dưới ba trượng sáu thước, rẽ sang hướng Đông bốn mươi phân là tiến vào thông đạo thứ ba. Thông đạo này có chiều dài mười ba trượng sáu thước bốn tấc, xuống dưới một trượng ba thước, tiến vào đại sảnh.
Đại sảnh dài mười ba trượng, rộng mười trượng, cao ba trượng, tận cùng đại sảnh là cổng vàng, hai Kim Đan Chân Nhân ngồi đả tọa trước cổng. Bên cạnh bọn chúng có mười ba pháp trận, có thể giám thị toàn bộ tình huống trong động phủ, có thể tiến hành phá giải ảo thuật trong phạm vi xung quanh kho báu trăm trượng, phá được các loại pháp thuật dò xét.
Có thể điều động ba mươi cái Thái Ất Địa Từ Hỏa Long trụ phòng ngự nơi này, công kích địch nhân. Có thể điều động ba mươi ba tầng Mê Thiên trận, nháy mắt biến ba thông đạo thành ba mươi ba Mê Thiên trận có thể phóng xuất mười ba con rối Pháp Linh bằng thép tiến hành chiến đấu.
Sáu tên đệ tử Trúc Cơ kỳ phụ trách phục vụ cho hai Kim Đan Chân Nhân. Nơi đây khác với những nơi khác, nếu sử dụng người hầu thông thường lại không yên tâm cho nên chỉ sử dụng số đệ tử Trúc Cơ kỳ này.
Thật ra trong chuyện này còn có một bí mật không để lộ ra ngoài, trong sáu đệ tử Trúc Cơ kỳ này có một người là con riêng của Chưởng tông Đoạn Tụ tông, ba người khác là thân nhân con cháu của trưởng lão cầm quyền Đoạn Tụ tông, cho nên bọn chúng mới dám cướp đi bình hoa người khác đã mua ở Tô gia như vậy.
Sau khi giết người cướp của. Chưởng tông chỉ trừng phạt bọn chúng cho có lệ, sau đó dùng danh nghĩa bảo vệ kho báu an bày bọn chúng xuống nơi này. Làm như vậy tránh cho bọn chúng chiến đấu vất vả nguy hiểm bên ngoài có thể sống sót an toàn nơi đây. Tuy rằng hơi ép mình một chút, nhưng vẫn tốt hơn so với ở bên ngoài nguy hiểm vạn phần.
Dư Tắc Thành lặng lẽ chờ đợi thời cơ, thông qua Kiếm Ngã thuật của mình cảm ứng hết thảy tình hình trong đại sảnh. Bọn chúng vẫn chưa bố trí pháp trận phá giải cảm ứng tâm linh, cho nên nhất cử nhất động của mọi người trong đại sảnh hiện ra rõ ràng trước mắt Dư Tắc Thành. Chỉ có kho báu kia được chế tạo bằng một loại nguyên liệu đặc biệt, không thể tiến hành cảm ứng.
Bất chợt Dư Tắc Thành sửng sốt, không ngờ hôm nay xuất hiện tình huống khác thường, hai vị Kim Đan Chân Nhân kia hôm nay không ngồi trước cổng, mà đổi lại thành hai tên đệ tử Trúc Cơ kỳ. Hiện tại có tất cả tám tên đệ tử Trúc Cơ kỳ cùng nhau trông coi đại sảnh này.
Dư Tắc Thành thấy vậy mừng rỡ trong lòng, đây là tình huống ngàn vạn lần hắn không ngờ tới. Bất quá chuyện này cũng hết sức bình thường, hiện tại tình thế Đoạn Tụ tông đang nguy ngập, thay vì ngồi đây trông coi kho báu, chẳng bằng ra ngoài biểu lộ thực lực, cứu vãn nguy cơ cho môn phái.
Trong số tám đệ tử Trúc Cơ kỳ này có con của Chưởng tông, cháu của trưởng lão, ai nấy đều là đệ tử cao cấp. Bọn họ ở đây tiếng là trông coi kho báu, chẳng bằng nói là tránh né nguy cơ, trong đó có bốn người còn đang chơi mạt chược. Mạt chược này được làm bằng Thủy Vân thạch, dù là Kim Đan Chân Nhân cùng không thể sử dụng thần thức chơi gian lận.
Chỉ có hai tên đệ tử Trúc Cơ mới tới còn đang thật thà đứng canh trước cổng, giám thị tình huống của pháp trận trước mặt.