Rời khỏi Tĩnh Hương lâu. Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, sự tình hôm nay hơi quái dị, thôi không nghĩ nữa, mình phải khẩn trương rời khỏi Hoa Đô.
Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành kích hoạt Mộc La Khô Tâm Chú gọi Mộc Tư Y, sau đó một mình lang thang trên đường phố Hoa Đô.
Lúc này dân chúng Hoa Đô dần dần nhiều lên, hạo kiếp đã qua, đệ tử của mười hai thế lực Hoa Đô bắt đầu lan truyền tin tức khắp nơi. Những phàm nhân rời xa quê nhà lánh nạn nghe tin lục tục trở về, trên đường trở nên đông đúc dập dìu trở lại.
Một ít người trở về, phát hiện nhà cửa mình đã bị hủy, lập tức bật khóc. Một ít người tìm được một số phi kiếm pháp khí có khi không còn nguyên vẹn của người tu tiên đánh rơi trên đống hoang tàn đổ nát của nhà mình. Cho dù là tệ nhất cũng bán được một linh thạch, cũng là ba ngàn lượng vàng, lập tức có người bắt đầu cười ha hả. Có người buôn, cũng có kẻ vui.
Dư Tắc Thành chậm rãi bước về phá trước, hắn muốn rời khỏi nơi này. Không lâu sau, Mộc Tư Y đã xuất hiện trong tầm mắt, nhanh chóng chạy về phía Dư Tắc Thành, ôm chầm lấy hắn. Mộc Tư Y đã hoàn toàn bị Dư Tắc Thành hấp dẫn, thật lòng yêu thích hắn.
Dư Tắc Thành lấy Lưỡng Tâm hoàn mà mình mới mua ra, nói:
- Ta muốn đi, ta muốn rời khỏi Hoa Đô. Ta muốn tới Trần quốc. Lư châu tra xét họa trời hai mươi bốn năm về trước, sau đó sẽ tiếp tục du ngoạn thiên hạ. Cho nàng cái này, nó gọi là Lưỡng Tâm hoàn nếu nàng gặp nạn có thể nhắn tin qua đó, ta có thể tìm người giúp đỡ nàng.
Mộc Tư Y ôm chặt lấy Dư Tắc Thành nói:
- Ta không cần Lưỡng Tâm hoàn gì đó, ta cũng không muốn báo thù, ta chỉ cần đi theo chủ nhân là đủ. Ta là nô lệ của chủ nhân, xin ngài đừng bỏ ta lại, ta muốn đi theo hầu hạ chủ nhân.
Dư Tắc Thành nói:
- Không được, du ngoạn thiên hạ là thí luyện của ta, đây là quá trình bắt buộc trải qua trên con đường tu tiên của ta. Ta không thể mang nàng theo được, nàng hãy ở lại Phân Phương Giải Ngữ môn tu luyện, nếu tu vi của nàng chậm tiến, nàng sẽ không xứng làm nô lệ của ta.
Mang theo gánh nặng này làm sao có thể du ngoạn thiên hạ? Không thể chỉ vì một thân cây mà mất đi cả khu rừng.
Dư Tắc Thành giảng giải đạo lý một chút, rốt cục Mộc Tư Y khóc lóc đồng ý vâng theo mệnh lệnh của hắn. Bất quá nàng không cho hắn đi hôm nay, phải đoàn tụ một đêm mới được.
Dư Tắc Thành đành phải gật đầu, hai người tay trong tay, dạo bước giữa Hoa Đô đang dần dần khôi phục sức sống.
Nhìn mọi người trước mắt sau khi trải qua đại nạn, ai nấy vô cùng bận rộn, nỗ lực vì nhà cửa của mình. Tuy rằng rất vất vả, nhưng ai nấy tràn đầy sức sống, Dư Tắc Thành không khỏi gật gật đầu.
Lúc này có một toán thư sinh đi qua, bọn họ có khoảng mười mấy người, trong đó thư đồng, có thị vệ bảo tiêu, có tỳ nữ. Những thư sinh, này lưng đeo sách vừa đi vừa cười nói hưng phấn vô cùng. Dư Tắc Thành nhìn thấy bọn họ, ánh mắt bất chợt sáng rực lên, đây không phải là giấc mộng năm xưa của mình sao...
ở thế giới Thương Khung, tuy rằng học thuyết lấy Nho gia làm chủ nhưng những học thuyết khác cũng hết sức thịnh hành, có khí thế trăm nhà cùng rộ. Bất kể là học thuyết nào, phong trào du học vẫn thịnh hành, du ngoạn thiên hạ vẫn là điều quan trọng. Có câu đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường.
Lão sư Chu Lý của Dư Tắc Thành cũng đã du ngoạn thiên hạ mười mấy năm nay chưa thấy trở về.
Thấy Dư Tắc Thành chú ý tới đám thư sinh này. Mộc Tư Y bèn nói:
- Những thư sinh này rất khá, trong lần hạo kiếp này, bọn họ vẫn luôn sống tại Hoa Đô, ghi lại tất cả những chuyện xảy ra. Nghe nói căn cứ vào những chuyện này, bọn họ sẽ viết ra một quyển sách, ta nghe nói tên sách đã được đặt xong, dường như gọi là Tiên Ngạo.
Hai người Dư Tắc Thành lại trở về nơi ở của Hỏa Vân tông. Lần trước rời khỏi, nơi đây vẫn còn người đến người đi, hiện tại đã trống rỗng không người, đệ tử Hỏa Vân tông nơi này đều đã rời khỏi. Ngay cả ngàn dân chúng lánh, nạn kia, ai cũng đã trở về nhà nấy.
Chủ nhân nơi đây thấy Dư Tắc Thành trở lại vô cùng cao hứng, tiếp đãi hắn hết sức cẩn thận. Sau khi xong chuyện này, địa vị của chủ nhân nhà này ở Hoa Đô tăng lên không ít. Tối thiểu ngàn dân chúng được cứu kia tỏ ra cảm kích khôn cùng.
Dư Tắc Thành quyết định ở lại đây một đêm, ngoại trừ an ủi Mộc Tư Y một chút, quan trọng hơn là muốn kiểm kê thu hoạch của mình trong chuyến đi Hoa Đô này.
Lần này ở Hoa Đô bốn tháng cũng coi như có thu hoạch, trong đó ở Đoạn Tụ tông thu được hai ngàn năm trăm vạn linh thạch, hàng ngàn viên khoáng thạch kim loại quý hiếm. Bất quá tất cả những kim loại khoáng thạch này đã bị thế giới Bàn Cổ nuốt hết, dùng để xây dựng chính nó.
Hiện tại còn lại ba ngàn bình Phong Vương mật, còn có phi kiếm bát giai Huyết Hà Trường Không kiếm. Mặt khác còn bắt được một vị Nguyên Anh Chân Quân tàn phế, chiết cây Bồ Đề thành ba phần, mình có thể danh chính ngôn thuận giữ lại một phần, hiện tại đã gieo trồng trong thế giới Bàn cổ.
Được một thỏi pha lê bí pháp đầy đủ Thiên Dưỡng Địa Sinh Hoạt Thực thuật loại gieo trồng cây cối, một quả Thiên Niên Thanh Mộc Tâm, phi kiếm bát giai Nam Hải Hắc Mộc kiếm, pháp bảo bát giai Hàng Long Mộc, Tử Trúc Đấu Lạp Y, ba mươi giọt Cam Lộ Thủy.
Thật ra thu hoạch lớn nhất chính là đóa hoa Bỉ Ngạn bốn cánh, có thể giúp mình đoán được bốn lần nguy cơ trước ba lần hô hấp. Còn có hộ thân phù mà Tô Uyển Ngôn đã cho mình.
Bên trong chiếc túi này có một mớ tóc của nàng. Tô Uyển Ngôn thân là Khí Linh của Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh, vậy tóc nàng sẽ là thứ gì, Dư Tắc Thành nôn nóng xem thử.
Dư Tắc Thành lấy túi ra, đưa nó vào trong không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang của mình, thả lên giá sách. Lập tức từ túi toát ra vạn đạo hào quang, nháy mắt biến hình.
Thập Đại Tiên Điển đều có năng lực tự động thay đổi hình dáng của riêng mình, không đơn thuần chỉ là hình dạng của một quyển sách. Tỷ như hình dáng của Hoàn Chân Đạo là một con rối. Không Ma Kinh có hình dạng như một chiếc vòng, một trong mười bản Thiên Ma Sách Dư Tắc Thành lấy được ở Huyết Hà phái có hình dạng một tấm bia đá.
Nháy mắt trên giá sách xuất hiện một quyển sách dáng vẻ cổ kính, vuông vức ngay ngắn. Sách này giống hệt như hình dáng bộ sách mà Dư Tắc Thành thích nhất, đây là tâm linh cảm ứng, tự động hóa sinh.
Đồng thời trên bìa sách xuất hiện một bóng người, chính là Tô Uyển Ngôn. Dường như nàng đang nhìn Dư Tắc Thành, nói với hắn:
- Dư Tắc Thành, muội biết huynh thích xem muội cắm hoa, hộ thân phù này là muội chế ra bằng cảm ứng lúc cắm hoa, nó có thể khiến cho huynh có thể cảm giác được sự tồn tại của muội, không thể quên muội.
Sau đó hình ảnh biến mất, hình ảnh truyền âm này vốn bám trên túi hộ thân phù này. Theo như Tô Uyển Ngôn tính toán, chỉ cần Dư Tắc Thành cầm lấy hộ thân phù sẽ cảm ứng được lời nhắn của mình, đồng thời cũng sẽ cảm ứng được lực Thiên Đạo ẩn chứa trong hộ thân phù. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLĐây là Tô Uyển Ngôn cố ý chế tạo cho Dư Tắc Thành, lấy lực Thiên Đạo cảm ứng lúc cắm hoa của mình cất chứa vào trong hộ thân phù. Thật ra nàng không biết, bản thân nàng là sinh mạng do tập hợp lực Thiên Đạo sinh ra.
Hình ảnh biến mất. Dư Tắc Thành xem lại một lần nữa, sau đó nhìn lại, trên giá sách của mình lúc này đã có thêm một quyển phía dưới có hàng chữ giới thiệu: "Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh (tàn trang). Đây là tàn trang tách ra từ Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh, trong đó ghi lại chín đạo lực Thiên Đạo của những người từng xem qua kinh này, nhờ vào đó có thể cảm ngộ, đạt được Vĩnh Hằng Bất Diệt Đại Đạo."
Dư Tắc Thành đưa tay ra chạm vào Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh, lúc vừa chạm vào, hắn có một cảm giác kỳ dị, dường như kinh này không tồn tại hoặc có thể nói là tồn tại vĩnh viễn. Cảm giác này vô cùng vi diệu, khó tả bằng lời, khiến Dư Tắc Thành say mê không dứt.
Dần dần Dư Tắc Thành nhìn thấy trên kinh này xuất hiện phân trang, tổng cộng có chín trang. Trang thứ nhất có chữ: "Đạo Lực, pháp tắc lực Thiên Địa. nguồn gốc vạn lực, lực Thiên Ma, hai lần gặp được Thiên Ma ở Cực Nguyên Vân Hà tông, Vô Lượng tông, cảm ngộ mà được."
Chỉ thấy trên trang này có vô số đường cong, những đường cong này kết hợp lại hình thành một thế giới. Dư Tắc Thành vừa định quan sát tỉ mỉ, bất chợt phát hiện ra đầu mình choáng váng, không thể nhìn rõ trên kinh là cái gì. Hắn chỉ thấy mắt mình hoa lên một cái, vô số đường cong kia đã biến mất.
Dư Tắc Thành lập tức nhắm mắt, biết mình thực lực không đủ không thể nhìn ra manh mối, không thể xem tiếp, nếu không ắt sẽ bị Thiên Đạo Lực này ảnh hưởng.
Dư Tắc Thành giở sang trang thứ hai, trên đó xuất hiện chữ viết:
"Đạo Thời pháp tắc Thời Gian, lực Vĩnh Hằng. Gặp được vật do Hoa Tiên Tụ Pháp ở Hoa Đô, nhờ vậy mà được."
Nhìn lại trang kinh này chỉ thấy một đóa hoa lan, giống như hoa lan trên ngực Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành nhìn lại ngực mình, chỉ thấy hoa lan trên ngực mất đi một cánh, cánh hoa này đã bị Niết Bàn Kinh hấp thu, hình thành lực Thiên Đạo của pháp tắc Thời Gian.
Dư Tắc Thành hốt nhiên tỉnh ngộ thì ra Niết Bàn Kinh này là hấp thu lực Thiên Đạo mà mình tiếp xúc do Phản Hư Chân Nhất lãnh ngộ sẽ được bảo tồn trong kinh này để dành cho mình từ từ tra cứu lãnh ngộ.