Tiên Ngạo

Chương 424: Huyết Ma kinh



Đến khi Dư Tắc Thành tu luyện kiếm quang của mình đạt tới cảnh giới tối cao, trông như vạn đạo hào quang, người đời không còn ai nhìn ra đây là phi kiếm, tưởng rằng là bí pháp hệ Quang, lúc đó coi như đại thành, có thể tu luyện Hỏa Dực kiếm của Tam Muội Chân Hỏa.

Tu luyện Quang Dực kiếm này bao gồm cả kiếm thuật Kiếm Phi Dực dung hợp hoàn mỹ cùng Kiếm Quang Ngục. Hiện tại Dư Tắc Thành đã dung hòa chúng lại cùng nhau, ngay cả hai bộ kiếm thuật tiến giai của Kiếm Phi Dực cũng đã hoàn toàn hiểu rõ, đạo pháp tự nhiên.

Phá Bại Chân Quân bên cạnh quan sát, gật gật đầu không ngớt, đến khi Dư Tắc Thành thu kiếm bình tâm mới nói:

- Người đời đều nói kiếm thuật Hiên Viên kiếm phái siêu quần, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Lão đệ bất quá tu vi chỉ mới Trúc Cơ, hơn nữa còn là Ngũ Hành Linh Căn, lại có thể khống chế phi kiếm như vậy, ca ca ta bái phục sát đất. Xem ra từ nay về sau ta phải ít dùng phi kiếm lại mới được, tránh cho người trong thiên hạ chê cười.

Dư Tắc Thành bật cười ha hả, hai người bắt đầu trao đổi với nhau, bù qua đắp lại. Tuy rằng Phá Bại Chân Quân là Nguyên Anh Chân Quân, nhưng Huyết Hà phái chỉ sở trường về pháp thuật, về phương diện phi kiếm kém xa Hiên Viên kiếm phái. Tấc có sở đoản thước có sở trường, hai người trao đổi một phen, ai nấy đều có cảm ngộ của riêng mình.

Cứ như vậy hai người tiếp tục đi tới. Dư Tắc Thành vừa du sơn ngoạn thủy vừa lặng lẽ tu luyện. Còn Phá Bại Chân Quân lại dốc hết toàn tâm toàn ý tu luyện. Lão nhìn thấy Dư Tắc Thành tu luyện như vậy, thỉnh thoảng lại khuyên bảo Dư Tắc Thành, không nên cỡi ngựa xem hoa như vậy, lãng phí thời gian.

Dư Tắc Thành chỉ khẽ cười, không để ý tới lời lão, cứ tiếp tục như vậy, dung nhập tình cảm vào trong sơn thủy. Hai người đi chừng một tháng, rốt cục Dư Tắc Thành đã luyện Quang Dực kiếm tới mức độ kiếm như tơ nhện. Lúc này hắn thi triển kiếm pháp, giữa không trung như có mười tám tia sáng múa may quay cuồng. Bước tiếp theo, Dư Tắc Thành phải dung hợp mười tám tia này thành một thể, chỉ còn lại một tia.

Phá Bại Chân Quân thấy Dư Tắc Thành hóa kiếm thành tơ như vậy, hoàn toàn chết đứng. Đây là chuyện không có khả năng, lão tu luyện ngàn năm qua cho tới bây giờ, cũng chưa nghe nói có ai chỉ trong thời gian một tháng đã luyện phi kiếm tới mức hóa kiếm thành tơ, thật sự không thể nào tin được.

Dư Tắc Thành vỗ vỗ vai lão:

- Đại ca, hay là huynh bắt chước đệ thử xem sao, phương pháp tu luyện của huynh đã lỗi thời cho nên huynh cứ giậm chân mãi ở cảnh giới Xuất Khiếu cao cấp không thể nào tiến thêm được nữa, sau này hãy bắt chước theo đệ xem sao.

Từ đó về sau, Phá Bại Chân Quân tựa như đã thay đổi thành một người khác hẳn, không còn là Nguyên Anh Chân Quân nữa, mà như một người hầu đi theo sau Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành lên núi ngắm hoa, lão theo sát phía sau ngửi rắm. Dư Tắc Thành xuống nước bắt cá, lão cũng bơi sát theo sau. Dư Tắc Thành ung dung ngủ, lão cũng ngồi sát cạnh gật gà gật gù. Dư Tắc Thành ngâm thơ ca hát, đàn tấu hồ cầm, lão cũng cất tiếng hò hét phụ họa.

Cứ như vậy sau một tháng, Phá Bại Chân Quân cũng dần dần dung nhập tự nhiên như Dư Tắc Thành, dường như cũng có sở ngộ. Thật ra kiến thức và từng trải của lão hơn Dư Tắc Thành vô số, Dư Tắc Thành chỉ mở cửa ra giúp, lão lập tức sải bước vào trong, đăng đường nhập thất.

Trong cảnh non nước trời mây, đạo giữa đất trời Thiên Nhân hợp Nhất, trong lúc không hay không biết, Nguyên Anh của Phá Bại Chân Quân đã khôi phục lại, thương thế lành hẳn đạt tới tu vi trước kia của lão, bắt đầu chuẩn bị xung kích cảnh giới Phân Thần.

Muốn đạt tới cảnh giới Phân Thần là muôn vàn khó khăn, lão vướng ở chỗ này đã chừng ba trăm năm, cho nên mới ra sức tranh cướp Hoàn Chân Đạo.

Hiện tại vướng tại cửa ải, vấp phải bình cảnh, đau khổ vì không thể đốn ngộ, lập tức lão trở nên vô cùng nôn nóng, trong lòng như có lửa, mặt mũi hầm hầm.

Trạng thái như vậy duy trì trong mười ngày nửa tháng, lão cũng không có tiến bộ chút nào. Chợt một ngày kia, lão nói với Dư Tắc Thành:

- Đệ đệ, huynh muốn đi giết người! Phía trước bảy mươi dặm chính là sơn môn của Tĩnh Ngộ tông, một trong những môn phái tà đạo, có năm tên Kim Đan Chân Nhân. Ta muốn đi giết sạch tất cả bọn chúng, nữ nhân tiền gian hậu sát. Thần công Huyết Hà phái chúng ta vốn là tà công, trong thời gian qua ta bắt chước đệ học đạo, đã có chút sở ngộ. Nếu muốn đạo pháp tự nhiên ta đây tu luyện tà pháp ma công, cho nên ta phải đi giết chóc, đi gian sát, như vậy mới có thể đột phá, đạt tới cảnh giới Phân Thần.

Dư Tắc Thành nghe xong lập tức trợn mắt há mồm, đây là lý luận kiểu gì vậy, nếu Tĩnh Ngộ tông phía trước bị hủy, chẳng phải bọn họ vô cùng xấu số, tai bay vạ gió hay sao? Không thể để lão làm như vậy được, dù sao bọn họ cũng không có đắc tội với mình, Dư Tắc Thành bèn nói:

- Ca ca, huynh hãy nghe theo đệ một lần cuối, huynh hãy tu luyện thêm một chút, đệ sẽ đi cầu một vị cao nhân giùm huynh.

Dứt lời, Dư Tắc Thành bắt đầu ngồi xuống bất động, tâm thần trở vào trong thế giới Bàn Cổ. Hắn dạo một vòng, lấy giấy bút ra, vào trong không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang của mình, nhìn tàn bản Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh trên giá sách, rất lâu không nói.

Đột nhiên Dư Tắc Thành cúi đầu lẩm bẩm:

- Uyển Ngôn, bằng hữu của huynh sắp sửa đi vào Ma đạo, huynh không muốn lão như vậy, cho nên tới đây cầu muội chỉ điểm bến mê.

Dứt lời, Dư Tắc Thành giở Niết Bàn Kinh ra, lật trang thứ nhất Thiên Đạo Lực, lập tức thế giới do vô số đường cong tạo thành xuất hiện.

Dư Tắc Thành nhìn chăm chú vào trang kinh này, sau đó cầm bút lên, bắt đầu vẽ nét thứ nhất theo hình ảnh trong kinh. Sau đó hắn vẽ một nét nữa, lại một nét nữa. Tới nét thứ tư cũng là nét cuối cùng, hắn chỉ vẽ được một nửa đã hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ hình ảnh trên Niết Bàn Kinh nữa. Hơn nữa Dư Tắc Thành còn cảm thấy đầu mình choáng váng, tứ chi mềm nhũn, vội vàng gấp trang kinh lại, một lúc lâu sau mới khôi phục bình thường.

Dư Tắc Thành nhìn lại tờ giấy trong tay mình, tổng cộng có ba nét rưỡi, hắn đang định trở về bản thể, đột nhiên thoáng động trong lòng, bèn nói:

- Lão Thất, làm cho ta xuất huyết miệng mũi, toàn thân run rẩy, sau đó ta sẽ trở về bản thể.

Lão Thất đáp:

- Đã hiểu, lập tức hành động.

Lập tức bản thể Dư Tắc Thành đang ngồi đả tọa bắt đầu run rẩy, sau đó miệng mũi xuất Huyết. Phá Bại Chân Quân bên cạnh thấy vậy giật mình kinh hãi, vội vàng chạy tới định cứu giúp Dư Tắc Thành. Lúc này Dư Tắc Thành mở bừng mắt, đưa tay ngăn Phá Bại Chân Quân lại, thều thào nói:

- Không... không có vấn đề gì... Đây là do truyền tống đường dài mang lại phản ứng phụ, đệ nghỉ ngơi một lúc sẽ bình thường trở lại.

Sau đó Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài, lấy tờ giấy kia ra nói:

- Mau, Đại ca xem đi, có lẽ thứ này có thể giúp cho Đại ca đạt tới cảnh giới Phân Thần.

Phá Bại Chân Quân cầm lấy tờ giấy:

- Đây là thứ gì vậy, thật sự thần kỳ đến vậy ư, chẳng lẽ là Hoàn Chân Đạo?

Lão cúi đầu xem thử, chỉ thấy trên đó có ba nét vẽ gập nhau tại một điểm, nét mực chưa khô, dường như vừa mới vẽ ra. Xem ra những đường vẽ này chỉ là vẽ đại, không có chỗ nào là thần kỳ.

Bất quá Phá Bại Chân Quân vẫn vô cùng tin phục Dư Tắc Thành, cho nên tiếp tục quan sát cẩn thận. Dần dần dường như lão có điều sở ngộ, cảm thấy trước mắt mình không còn là những nét vẽ, mà đã trở thành một thế giới, một loại đạo thiên địa, nửa nét vẽ chưa hoàn chỉnh lúc này như ẩn như hiện, nhấp nháy vài lần, rốt cục Phá Bại Chân Quân hoàn toàn chìm đắm vào trạng thái thần tiên.

Bên cạnh lão nguyên khí lưu động, dường như đất trời sụp đổ. Một cơn lốc xoáy linh khí xuất hiện, linh khí tụ tập lại cùng một chỗ. Kim Đan Chân Nhân trong phạm vi bảy mươi dặm xung quanh cảm ứng được thiên địa khác thường, không khỏi ngự kiếm bay tới.

Bọn họ đi tới cách chừng mười dặm, nhìn thấy cơn lốc xoáy chân nguyên kia lập tức không dám tiến tới nữa, chỉ đứng yên tại chỗ lặng lẽ quan sát.

Phá Bại Chân Quân hoàn toàn đắm chìm vào trong tu luyện. Bình cảnh làm cho lão đau đầu nhức óc ba trăm năm qua rốt cục đã đột phá, lập tức lão tiến vào trạng thái thăng cấp.

Dư Tắc Thành nhìn thấy vậy không khỏi lo lắng u sầu, nơi này chân không đến đất cật không đến trời, Phá Bại Chân Quân thăng cấp ở đây như vậy, nếu chẳng may có một Nguyên Anh Chân Quân nào đó đi ngang qua, dùng thần thức dò xét phát hiện được. Lúc ấy người ta sẽ bật cười ha hả. Hoàn Chân Đạo đây rồi tự dưng nhặt được bảo vật, khiến Dư Tắc Thành buồn bực vô cùng.

May mắn là trạng thái này cũng không kéo dài lâu, mười hai canh giờ sau. Phá Bại Chân Quân đột ngột đứng bật dậy. Lão sải bước tiến về phía trước, bước đầu tiên vẫn là bộ dạng cũ nhưng lão bước từng bước một về phía trước như vậy, tới bước thứ mười. Phá Bại Chân Quân đã khôi phục lại tuổi thanh xuân, nếp nhăn trên mặt hoàn toàn biến mất.

Sau mười bước, Phá Bại Chân Quân đã biến thành một thiếu niên có tuổi tác xấp xỉ Dư Tắc Thành. Đây là cảm ngộ Thiên Đạo của cảnh giới Phân Thần, bắt đầu Luyện Thần Hoàn Hư, phá vỡ sinh tử. Một lực lượng hùng mạnh kỳ dị sinh ra trên người Phá Bại Chân Quân sau khi đi đủ mười bước, y quay lại phía sau vái Dư Tắc Thành một vái:

- Cảm tạ đệ đệ ban cho ta thần kinh, giúp ta phá tan bình cảnh, đốn ngộ Thiên Đạo.

Dư Tắc Thành thản nhiên nhận lễ, cười nói:

- Chúc mừng ca ca lại tiến thêm một bước trên con đường tu tiên.

Hai người nhìn nhau cười, Phá Bại Chân Quân lại nói:

- Đệ ở đây chờ ta, vài ngày nữa ta sẽ trở lại, không gặp không về.

Dứt lời y lập tức hóa thành một cỗ Huyết khí, biến mất tăm mất tích, không biết đã đến nơi nào.

Dư Tắc Thành thấy y biến mất cũng không nói gì, ở lại đây chờ đợi.

Sau khi Phá Bại Chân Quân kia biến mất, không lâu sau đám Kim Đan Chân Nhân của Tĩnh Ngộ tông đi tới nơi này quan sát một hồi. Bọn họ cũng không hỏi gì tới Dư Tắc Thành, chỉ lặng lẽ quan sát, sau đó nhất nhất rời khỏi.

Dư Tắc Thành cũng không để ý tới bọn họ, tiếp tục ở lại đây chờ đợi. Rảnh rỗi không có việc gì làm, Dư Tắc Thành bắt đầu tiếp tục luyện kiếm. Kiếm như tơ nhện, kiếm trụ ngút trời, hiện tại Dư Tắc Thành đã đạt tới cực hạn, cần tiếp tục tích lũy cảm ngộ mới có thể có tiến bộ.

Dư Tắc Thành bắt đầu ở đây trảm hồn luyện si. Kết quả sau lần đầu tiên trảm hồn, cho vào trong ao nước thời gian, nháy mắt đã tiêu tan. Ao nước thời gian không hề có tác dụng với chỗ gởi hồn cho Kiếm Sủng, chẳng những Hồn Si không thể thành hình, ngược lại tiêu tan trong nháy mắt, không biết vì nguyên nhân gì.

Dư Tắc Thành cẩn thận nhớ lại, lần trước luyện chế Kiếm Sủng, mình cũng không sử dụng ao nước thời gian, xem ra Kiếm Sủng này không thể sử dụng ao nước thời gian, chỉ có thể chậm rãi nuôi dần.

Nếu đã là như vậy, Dư Tắc Thành chỉ có thể tiếp tục trảm hồn, lần này trảm hồn hai lần liên tiếp, gởi cả hồn phách của bốn Kiếm Sủng kia.

Dư Tắc Thành nghỉ ngơi vài ngày, sau đó tiếp tục trảm hồn. Lần này hắn tế luyện Tam Quang Diệt Tuyệt Kim Luân. Có được pháp bảo này, tội gì không mang ra tế luyện.

Dư Tắc Thành trảm hồn luyện si gởi vào pháp bảo này, không ngờ cần tới ba Hồn Si, mỗi Hồn Si khống chế một quang, ba Hồn Si khống chế tam quang, lúc ấy mới có thể vận dụng pháp bảo này hoàn hảo.

Dư Tắc Thành lại không thể không tiếp tục trảm hồn, một lần trảm hồn được hai Hồn Si, cuối cùng dư ra một Hồn Si. Dư Tắc Thành nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng gởi nó vào pháp bảo Hải Thị Thận Lâu của mình.

Và như vậy, Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận này. Dư Tắc Thành có thể khống chế sáu Kiếm Sủng, tạo thành Nhất Nguyên kiếm trận đồng thời cũng có thể khống chế tự nhiên Tam Quang Diệt Tuyệt Kim Luân kia. Nhưng pháp bảo này quả thật tiêu hao đáng sợ, mỗi lần sử dụng Tam Quang Diệt Tuyệt Kim Luân, tất cả chân nguyên Dư Tắc Thành có được chỉ đủ đánh một đòn, sau đó cạn sạch, không thể sử dụng được lần thứ hai.

Tam Quang Diệt Tuyệt Kim Luân này có thể hóa thành ba loại tuyệt diệt quang mang công kích địch nhân. Theo thực lực chủ nhân gia tăng, sát thương của quang mang cũng gia tăng theo. Dư Tắc Thành điều khiển pháp bảo này vô cùng mạnh mẽ, uy lực hùng hậu. Dưới Nguyên Anh kỳ, đối mặt với Tam Quang Diệt Tuyệt Kim Luân này hoàn toàn không có cách gì chống đỡ.

Lần trước Dư Tắc Thành sử dụng Tam Quang Diệt Tuyệt Kim Luân này, chỉ một đòn đã đánh nát mười hai tầng phòng ngự của Vô Chu Chân Nhân. Nhưng lúc ấy y dùng Pháp Tướng thế tử thuật tránh được một kiếp. Hiện tại Dư Tắc Thành dùng chính chân nguyên của mình điều khiển, uy lực gia tăng hơn gấp đôi so với một đòn khi ấy.

Hải Thị Thận Lâu kia sau khi trải qua Hồn Si cư trú, đã gia tăng tác dụng thêm nhiều. Chẳng những Dư Tắc Thành có thể dùng nó để cải biến diện mạo của mình, còn có thể thay đổi hoàn cảnh xung quanh mình trong phạm vi ba trượng, có thể thay đổi hình dáng bề ngoài của những vật thể hay sinh linh khác. Nhưng thay đổi như vậy chỉ có thể duy trì trong ba ngày, sau ba ngày, uy năng Hải Thị Thận Lâu dần dần tiêu tan, ảo ảnh sẽ biến mất.

Dư Tắc Thành ở lại đây chờ từng ngày, ba ngày, mười ngày, một tháng, ba tháng. Nháy mắt đã ba tháng trôi qua, Phá Bại Chân Quân vẫn chưa trở về, Dư Tắc Thành vẫn tiếp tục chờ đợi.

Rảnh rồi không biết làm gì. Dư Tắc Thành bắt đầu tìm hiểu thỏi pha lê. Thông qua không gian ý thức Diễn Võ, Dư Tắc Thành chậm rãi tìm hiểu, lập tức phát hiện cạm bẫy do Ngô mụ lưu lại trong này. Trong thỏi pha lê này chứa rất nhiều thần niệm, hơn nữa lộn xộn vô cùng, giống như một quyển nhật ký tùy bút do nhiều thế hệ lưu lại, ghi lại kinh nghiệm nuôi trông cây cối của mình. Nếu Dư Tắc Thành không đọc nó trong không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang của mình, sẽ lập tức bị biển kiến thức mênh mông lộn xộn này làm cho hao tổn thần thức, không thể học được chút gì.

Thấy vậy, Dư Tắc Thành chỉ khẽ mỉm cười, chuyện này hết sức phù hợp với tính cách của Ngô mụ, bà ta rất thích dùng thủ pháp cạm bẫy đùa dai như vậy, khiến cho mình khóc cười không được.

Ôi... Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, không khỏi phát hiện ra một vấn đề của mình. Trong thời gian này, mỗi khi mình nhớ lại chuyện ở Hoa Đô, không ngờ người mà mình nhớ tới nhiều nhất lại là Ngô mụ, chứ không phải Mộc Tư Y hay Tô Uyển Ngôn. Mỗi lần nhớ tới nụ cười giảo hoạt, dáng vóc xinh đẹp tuyệt trần của Ngô mụ, Dư Tắc Thành lại cảm thấy mơ màng bâng khuâng, bất giác nhớ lại những gì mình từng trải qua ở Hoa Đô.

Chuyện này không thể được, giữa mình và Ngô mụ có một vực sâu ngăn cách khó thể vượt qua. Ý nghĩ này của mình đừng nói là hành động, ngay cả suy nghĩ cũng không được... Không biết mình làm sao nữa, chẳng lẽ đã lâm vào họa mê muội, nhưng vì sao mình không có cảm giác như vậy.

Dư Tắc Thành tiếp tục ở lại đây chờ đợi, hắn chưa từng nghi ngờ rằng không biết Phá Bại Chân Quân có về không. Cứ như vậy sau một tháng nữa, sáu Kiếm Sủng của Dư Tắc Thành đã khôi phục được ý thức của riêng mình, Dư Tắc Thành bắt đầu học tập Kim Đăng Chiến Xa thuật của A Nhị.

Ngày hôm đó, trên không vang lên một tiếng kêu trong trẻo. Phá Bại Chân Quân từ trên trời đáp xuống, mỉm cười nhìn Dư Tắc Thành:

- Đệ đệ, chờ ta có nóng ruột lắm chăng?

Dư Tắc Thành đáp:

- Vài ngày của huynh phải quy ra vài tháng mới đúng.

Phá Bại Chân Quân cười nói:

- Ta trở về lấy một món đồ, cho nên chậm trễ một chút. Được rồi chúng ta đã hội ngộ, ca ca lại phải trở về bế quan, chậm thì mười năm, lâu thì trăm năm, ta xuất quan là có thể đạt tới cảnh giới Phân Thần.

Dư Tắc Thành nói:

- Chúc mừng ca ca.

Phá Bại Chân Quân đưa tay ra nói:

- Đây là thứ mà ta lấy cho đệ, có lẽ sẽ hữu dụng với đệ. Ca ca ta cũng không có bảo vật gì quý hiếm, chỉ có thứ này.

- Tờ giấy này đệ hãy cất kỹ, trong đó ẩn chứa lực Thiên Đạo, không thể để cho người khác nhìn thấy.

- Được rồi, ca ca phải đi đây, mười năm hoặc trăm năm sau, huynh đệ chúng ta tái ngộ. Đúng rồi để ta thanh lý đám phiền phức này cho đệ đã...

Dứt lời, Phá Bại Chân Quân chộp ra một trảo cách không, ngoài mười dặm lập tức vang lên hai tiếng nổ. Lúc này trong tay Phá Bại Chân Quân đã có thêm hai viên Kim Đan, đưa cho Dư Tắc Thành: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Đây là đám tiểu bối Tĩnh Ngộ tông, luôn luôn rình mò đệ. Được rồi, tai họa đã giải trừ, đệ đệ, huynh đệ chúng ta hữu duyên tái ngộ...

Dứt lời, Phá Bại Chân Quân nhìn Dư Tắc Thành gật gật đầu, ngự kiếm bay lên, biến mất cuối chân trời.

Phá Bại Chân Quân này đi quá nhanh, tuy rằng trên mặt y vẫn bình thường, nhưng Dư Tắc Thành vẫn cảm nhận được khí huyết của y bất ổn, không hiểu có chuyện gì...

Dư Tắc Thành cúi đầu nhìn lại, thứ mà y đưa cho mình chính là một quyển kinh thư, ngoài bìa có ba chữ thật to: "Huyết Ma Kinh."

Đây là Huyết Ma Kinh, một trong mười bản Thiên Ma Sách Thập Đại Tiên Điển. Nhất định là Phá Bại Chân Quân đã đại chiến ở nơi nào đó bốn tháng qua rốt cục cướp được. Nhất định là y đã trọng thương, vô cùng gian khổ mới có thể đột phá trùng vây. Bế quan gì chứ, hoàn toàn là chạy trốn trối chết...

Dư Tắc Thành nắm quyển Huyết Ma Kinh trong tay, miệng nói:

- Trúng mánh rồi, lần này trúng mánh to rồi. Đại ca quả nhiên là người trọng nghĩa khí...

Nhưng trong mắt hắn đã từ từ trào ra hai dòng lệ nóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.