Tiên tộc này mang tới nền văn minh, khoa học kỹ thuật, đồng thời cũng mang đơn vị tiền tệ tới cho Dị tộc, tiền đó chính là loài người.
Đúng vậy, lúc ấy loài người chính là đơn vị tiền tệ của tám mươi mốt Dị tộc trên thế giới Thương Khung này. Thịt có thể ăn, óc có thể hấp thu, linh hồn có thể tế luyện, thần thức có thể chuyển hóa.
Loài người chính là đơn vị tiền tệ tốt nhất, tất cả Dị tộc đều thích loại thức ăn ngon này, loại tài liệu chế tạo pháp thuật tốt nhất này.
Loài người chẳng qua chỉ như gia súc của chúng, là điểm tâm cho chúng. Mới đầu là nuôi nhốt, sau đó nuôi thả, dần dần loài người có mặt khắp trên thế giới Thương Khung.
Theo vô số vạn năm phát triển của Đại Liên Minh. Tiên tộc biến mất trước tiên, bởi vì bọn chúng có được thế giới Tiên Giới tốt nhất. Dần dần tám mươi mốt Dị tộc cũng thoát khỏi trạng thái hoang dã, vô số phi không chu xuất hiện, bắt đầu thăm dò những vùng Vực Ngoại xa xôi. Thập Vực Thương Khung dần dần đã không còn thỏa mãn bọn chúng được nữa. Những Dị tộc hùng mạnh nhất cũng dần dần rời khỏi Thập Vực Thương Khung.
Những Dị tộc còn ở lại, có tộc sống trên các loại thành nổi lơ lửng trên không. Những thành nổi này hết sức khổng lồ, trong đó có vô số Dị tộc có cánh. Lúc này bọn chúng đang uống rượu hoan ca, con người là con rối và thức ăn của chúng, thỉnh thoảng có người còn bị ném ra khỏi thành, chỉ vì bọn chúng muốn xem sau khi quăng những người này xuống đất, vết máu bắn ra xung quanh sẽ có hình dạng thế nào.
Dưới mặt đất, trong Địa Vực, ác ma khắp trong thành, sông dung nham vây quanh, con người là thuyền phu, nông phu, vất vả lao động vô cùng nặng nhọc, hơn nữa cũng là thức ăn cho kẻ khác. Thỉnh thoảng có ác ma bắt lấy một người cho vào miệng nhai ngấu nghiến. Có người muốn thoát khỏi kiếp sống nô dịch vất vả này, bèn nhảy xuống sông dung nham tự sát.
Ngoài không gian này còn có vô số không gian Vực Ngoại, nơi đó con người là vật thí nghiệm, bị mổ xẻ tiến hành nghiên cứu, hồn phách bị dùng làm năng lượng hoạt động.
Cứ như vậy vô số năm sau, con người sống cuộc sống đau khổ như vậy, dần dần học được một chút năng lực bên ngoài của những kẻ Dị tộc kia. Chút năng lực mỏng manh yếu ớt này dần dần phát triển, dần dần trở nên hùng mạnh. Con người tụ tập thành bộ lạc, biết sử dụng thần thông, khống chế dị năng, khống chế phi kiếm, luyện chế pháp bảo.
Rốt cục tới một ngày con người quật khởi, trống trận rền vang, tù và thổi ù ù, bắt đầu tiêu diệt đám hồng hoang cự thú, tiêu diệt từng đám Dị tộc.
Thành nổi trên không, Địa Vực dưới đất, không gian Vực Ngoại bắt đầu chú ý tới con người, bất quá cho rằng bọn họ cũng không thể làm nên chuyện lớn.
Sau đó tiếng tù và chợt biến, xuất hiện một vị anh hùng giương cung bắn mặt trời, bắn rơi chín hỏa điểu kia, rốt cục trở lại diện mạo vốn có của thiên địa hồng hoang. Con người dùng lửa khai hoang, gieo trồng hoa màu, chăn nuôi gia súc, xây dựng cung điện, ngày càng trở nên hùng mạnh.
Sau đó có một đám người ngự kiếm bay lên, phát động xâm lược tòa thành nổi trên chín tầng trời, đánh bại bọn họ. Lại có một đám người khác phát động chiến tranh với đám ác ma bên dưới Địa Vực, đánh bọn chúng chìm vào trong biển dung nham giữa lòng đất. Một đám người khác thao túng thiên địa nguyên khí, phát động tấn công không gian Vực Ngoại, nhất nhất đánh bại.
Cuối cùng trời đất. Vực Ngoại tập hợp lại với nhau, ngoại trừ chín Dị tộc rời khỏi, còn lại bảy mươi hai Dị tộc phát động đại chiến với con người. Mà con người cũng bắt đầu chiến địch cuối cùng của mình. Vô số người ngự kiếm bay lên, vô số người hóa thân thành Thần Ma, vô số người khống chế linh khí trời đất, tiến hành phản kích, đại chiến xảy ra.
Cuối cùng vô số người bắt đầu kêu gọi:
- Hiên Viên Hoàng đế, Hiên Viên Hoàng đế, Hiên Viên Hoàng đế.
Hiên Viên Hoàng đế xuất hiện, tay cầm trường kiếm đánh đâu thắng đó, không ai địch nổi, đánh bại liên quân của bảy mươi hai Dị tộc, ép thành nổi phải rời khỏi thế giới này, các không gian Vực Ngoại cắt đứt liên hệ. Cuối cùng Thập Vực Thương Khung chỉ còn lại bốn vực, sáu vực khác hoặc trôi đi hoặc bị đánh cho tan tác.
Đại Liên Minh hoàn toàn sụp đổ, buộc phải dùng phi không chu rời khỏi thế giới này. Địa Vực tự hủy thông đạo, các không gian Vực Ngoại cắt đứt liên hệ. Từ đó về sau thế giới Thương Khung này về tay con người. Nhân tộc bắt đầu trở nên hưng thịnh.
Xem đến cuối cùng, chỉ thấy Hiên Viên Hoàng đế cỡi rồng bay lên, tay múa Hiên Viên thần kiếm, đại chiến với liên quân Dị tộc bên trong Thanh Minh. Đánh ra một kiếm tạo ra kiếm quang ngàn dặm, đi đến đâu là chiến trận Ma Thần Dị tộc nổ tung đến đó. Thành nổi khổng lồ không chịu nổi một kiếm này, bắt đầu sụp đổ.
Tử Vận Tị Linh Hào Tị Nạn Chu từ trong thành nổi kia bay ra, mang theo một ít Dị tộc chạy trốn rất nhanh. Những phi chu khác cùng bay với nó bị người tu tiên phía sau đuổi giết, đánh rơi từng chiếc một. Chỉ có mình nó tránh được rất nhiều lần phục kích, đáp xuống đại lục dưới chân.
Dần dần phi chu nằm ở nơi này hao hết năng lượng, tất cả Dị tộc rời khỏi. Phi chu bèn dựng nên một chỗ tránh nạn tạm thời cho bọn chúng, chính là Thánh thành bên trên.
Sau đó phi chu bắt đầu rơi vào trạng thái bế quan, lặng lẽ hấp thu năng lượng. Vào mấy vạn năm trước, trong trận lũ diệt thế, phi chu này hao sạch tất cả năng lượng đã tích lũy được để bảo vệ Dị tộc nơi này. Lúc ấy nó buồn rầu phát hiện ra không còn thấy tín hiệu nào của Đại Liên Minh nữa. Hơn nữa tất cả Dị tộc chạy nạn tới đây đã hoàn toàn biến chất, trở thành tộc nhân nguyên thủy, mất đi tất cả năng lực Hồng Hoang.
Lần thứ ba nó tỉnh lại là vì nhận được tín hiệu của Đại Liên Minh. Dị tộc chạy trốn đến một Thời Không rất xa bắt đầu liên kết lại, chuẩn bị phản công đánh trở về thế giới Thương Khung.
Lập tức phi chu này hết sức vui mừng, gia nhập vào hàng ngũ Dị tộc phản công. Có ngờ đâu nó chỉ chứng kiến một trường đại tàn sát, một đội quân đất nung có đến hàng vạn người tạo thành chiến trận Tiên Tần, đâu đâu cũng có, càn quét tiêu diệt toàn bộ đại quân Dị tộc phản công. Hơn nữa bọn họ còn đánh ra Vực Ngoại truy sát tất cả gia đình của những Dị tộc này.
Trong trận chiến ấy, phi chu cũng bị trọng thương, không thể không quay trở về đây, chờ cho thân thuyền chậm rãi khôi phục.
Đây là lịch sử mà Tử Vận Tị Linh Hào Tị Nạn Chu này từng chứng kiến, từng cảnh từng cảnh nhất nhất hiện ra trước mặt ba người bọn Dư Tắc Thành. Ba người bọn họ kinh ngạc ngây người, đội quân đất nung đầy trời kia nhất định là đội quân đất nung thời Tiên Tần, nhưng trong bất cứ lịch sử nào trên thế giới Thương Khung cũng không thấy ghi lại.
Tiên tộc kia rốt cục là loại người thế nào, chẳng lẽ Tiên Giới là do Tiên tộc thành lập hay sao? Chín tộc rời khỏi là chủng tộc gì, rốt cục Nhân tộc và Tiên tộc có quan hệ gì với nhau, vì sao có bề ngoài giống nhau như vậy? Vô số nghi vấn xuất hiện trong đầu ba người, nhưng không thể tìm được câu trả lời.
Sau khi phi chu kể xong lịch sử của mình, nó trở lại trạng thái yên lặng, chờ đợi mệnh lệnh của A Bà Cụ La Ma Thần. Trên màn hình kia lúc này xuất hiện những nội dung khác, vô số văn tự đồ án hiện ra dày đặc.
Không ngờ phi chu này sử dụng văn tự theo lối chữ Khải, là văn tự mà loài người đang sử dụng hiện tại. Lập tức Dư Tắc Thành tròn mắt kinh ngạc, bất quá nháy mắt hắn đã biết nguyên nhân. Bởi vì loài người học được chữ này từ nền văn minh của Đại Liên Minh, thậm chí các loại pháp môn tu tiên cũng bắt nguồn từ các Dị tộc trong Đại Liên Minh.
Dư Tắc Thành nhìn thử lên màn hình, trên đó có Hóa Thân thuật Ma Thần Tướng A Bà Cụ La Ma Thần của Tam Thủ tộc, thuật gieo trồng linh thạch của A Nỗ Bi Tư tộc. Pháp Âm Hoán Linh thuật của Khẩn Na La. Quang Tinh Dưỡng Thực thuật của Bà La Tộc, hỏa Xà Triệu Hoán thuật của Sa Già tộc, Huyết Bạo Thuật của Tư Tháp Ma tộc.
Dư Tắc Thành thấy vậy vui mừng, bèn sai khiến A Bà Cụ La Ma Thần bảo phi chu kia hiện ra các loại pháp thuật trên màn hình, lập tức phi chu nhận lệnh, từng pháp môn cụ thể hiện ra trên màn hình.
Ba người Dư Tắc Thành nhanh chóng lấy trúc giản ra ghi lại, không bỏ sót một chữ nào. Ba người cùng ghi lại, chỉ trong thoáng chốc đã ghi được hơn sáu cái trúc giản, trên đó toàn là pháp thuật của Pháp Linh phi chu hiện ra.
Nguồn: http://truyenfull.xyzSau khi bọn Dư Tắc Thành chép xong cái thứ sáu, chuẩn bị chuyển sang trúc giản thứ bảy, đột nhiên tất cả văn tự trên màn hình biến mất. Một đạo hào quang xuất hiện, quét qua thăm dò thân thể A Bà Cụ La Ma Thần một lần nữa, thỉnh thoảng có hồng quang lóe lên. Dư Tắc Thành lập tức có linh cảm dường như Pháp Linh phi chu này đã phát hiện ra trạng thái khác thưởng của A Bà Cụ La Ma Thần.
Dư Tắc Thành bèn phát ra tín hiệu cho hai sư đệ chuẩn bị chiến đấu. Hắn đã thử dùng thế giới Bàn Cổ hấp thu phi chu này nhưng không hề có phản ứng, xem ra chỉ có thể xông ra ngoài.
Đột ngột trong phi chu vang lên tiếng cảnh báo dồn dập:
- Cảnh cáo, cảnh cáo. A Bà Cụ La Ma Thần đã rơi vào trạng thái con rối kỳ dị, khởi động hệ thống phòng ngự phi chu, khởi động...
Khởi động cái rắm... Dư Tắc Thành xuất một đòn mãnh liệt, một kiếm quét ra, lập tức sử dụng Song Dực Nhất Triển, Phô Thiên Cái Địa, vô số kiếm quang xuất hiện trong không gian này, khiến cho tất cả ánh sáng trong phi chu tắt mất.
Dư Tắc Thành thu hồi A Bà Cụ La Ma Thần, quát lớn:
- Các sư đệ, chúng ta hãy hoàn thành chuyện mà năm xưa tổ tiên Hiên Viên chúng ta chưa hoàn thành, hãy hủy diệt nơi này! Giết, giết, giết...