Tiên Ngạo

Chương 469: Kiếm Hiên Viên



Dư Tắc Thành rút tay về thật nhanh, sau đó mới nói:

- Không thể biết được, thôi bỏ đi. Tên khốn kiếp ngươi, sau này tránh xa ta ra một chút...

Dứt lời bèn quay đầu đi mất, sát khí tiêu tan hết, không thấy nhắc tới chữ "chặt" nữa. Bất kể y là nam hay nữ, cũng đã nhịn nhục lắm rồi, giết người bất quá cũng chỉ rơi đầu là hết, mình không thể làm quá đáng.

Phó Tề Thanh thấy Dư Tắc Thành không còn sát ý với mình, chợt thấy toàn thân trống rỗng hư nhược, biết tay mình đã giữ được, lúc này mới cảm thấy sợ tới nỗi nước mất chảy xuống ròng ròng, khóc tấm tức một hồi. Lúc này mới phát hiện ra mình thân không mảnh vải, còn có hành vi điên cuồng vừa rồi của mình, lập tức xấu hổ đỏ mặt như gấc, vội vàng nhanh chóng mặc lại y phục, nhanh chân biến mất. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cảnh này bị không ít người tu tiên gần đó nhìn thấy, có kẻ cười ha ha, có kẻ suy đoán lung tung. Không lâu sau lời đồn đãi nổi lên khắp cả phạm vi từ đầu đại thuyền cho đến cuối đại thuyền, một lần nữa Dư Tắc Thành trở thành nhân vật chính.

Đại thuyền vẫn tiếp tục tiến lên trong Uyên Hải, từ sau lần trước, về sau không thấy đàn sa ngư nào xuất hiện xung quanh bọn họ. Quãng đường về sau có thể nói rằng sóng yên gió lặng, rất nhanh phía trước đã là một phần ba vùng biển thuộc Liễu châu.

Mọi người vô cùng cao hứng, nhưng lúc này những người tu tiên thính tai chợt nghe một thanh âm mơ hồ vang lên: "Mênh mông cuồn cuộn, mênh mông cuồn cuộn, chỉ có ta mênh mông cuồn cuộn, ngàn hải vạn dương, chỉ có ta mênh mông cuồn cuộn."

Ban đầu thanh âm này nhỏ như tiếng muỗi vo ve, về sau càng ngày càng lớn. Mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy phía Đông có một hải thuyền đang chậm rãi trồi lên, to lớn vô cùng. Thanh âm vừa rồi vang lên từ đó, trên hải thuyền còn có một lá cờ thêu một bộ xương khô?

Hải tặc tới rồi sao, đây là hải tặc ư? Nhưng vì sao nhìn không giống như những thuyền hải tặc trước đây từng thấy?

Dư Tắc Thành quan sát cẩn thận, lá Khô Lâu kỳ kia thật ra không phải là Khô Lâu kỳ, mà là tiêu ký của một môn phái, mà tiêu ký này mình cảm thấy quen quen..

Bất chợt Dư Tắc Thành nhớ tới tiêu ký của Bắc Hải Hạo Đãng tông. Chân Thủy Tị Trần bảo năm xưa mình mua được ở chỗ Lưu Nhất phàm chính là có tiêu ký này. Mà pháp bảo ấy do Kim Đan Chân Nhân của Bắc Hải Hạo Đãng tông dùng Chân Thủy tế luyện mà thành. Mặc pháp bào này sẽ có một tầng khí Chân Thủy vờn quanh thân, rửa sạch bụi bặm, khiến thân thể vĩnh viễn không dơ bẩn.

Sau này ở u Minh giới, Dư Tắc Thành bị Quỷ Hoàng bất ngờ đánh lén, Chân Thủy Tị Trần bảo vì vậy mà tan nát, coi như hoàn toàn hủy hoại, không thể nào chữa trị, nhưng cũng cứu được mình một mạng. Có thể nói pháp bào này đã lập cho mình vô số công lao, tiêu ký trên đó giống hệt như tiêu ký Khô Lâu kỳ này, đây là tiêu ký của Bắc Hải Hạo Đãng tông.

Đúng rồi, tên Lưu Nhất phàm kia từ lần đối nghịch với mình ở Nam Hải cho tới bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện qua, chẳng lẽ thật sự chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt? Hiện tại nhớ lại, tên này quả thật khác với người thưởng.

Dư Tắc Thành vừa nghĩ vừa nói:

- Mọi người không cần sợ, đây là Bắc Hải Hạo Đãng tông, là danh môn đại phái, một trong tám trăm bàng môn, không phải là hải tặc.

Dư Tắc Thành vừa dứt lời, tất cả mọi người đều biến sắc, có người khẽ nói:

- Đúng vậy, đúng là Bắc Hải Hạo Đãng tông cho nên mới đáng sợ. Tuy rằng bọn chúng không phải là hải tặc, nhưng còn đáng sợ hơn hải tặc.

- Bắc Hải Hạo Đãng tông này trong hai ngàn năm qua hoành hành Thất Hải, gặp ai bắt nấy, cướp sạch phi kiếm, pháp bảo linh thạch của người ta, lấy danh nghĩa là giữ giùm, nhưng giữ hàng ngàn hàng vạn năm cũng không thấy trả.

Bên cạnh có người nói:

- Cướp chút linh thạch còn khá, sợ nhất là bọn chúng nhìn thấy ngươi, nói mặt mày ngươi thanh tú, cốt cách rất tốt, muốn tiếp thiện duyên, thu ngươi làm đồ đệ, vậy coi như ngươi thảm. Nữ tu sĩ bị bắt về làm lô đỉnh, nam tu sĩ bắt đi chỉ có đường chết. Tóm lại tu sĩ bị chúng bắt đi không một ai còn sống trở về.

Một người khác lại nói:

- Đáng giận nhất là bọn chúng coi người theo mặt. Nếu là đệ tử của các danh môn đại phái hùng mạnh, bọn chúng chỉ thu chút ít linh thạch rồi cho đi, đôi khi còn cho thêm linh thạch, quả thật đúng là tiếp thiện duyên.

- Nhưng nếu gặp đệ tử môn phái nhỏ, tán tu như chúng ta, vậy thì xin lỗi, ngươi hữu duyên với chúng ta, theo chúng ta đi đi thôi. Bọn chúng chính là hải tặc trên Tu Tiên Giới, so ra còn thua cả hải tặc thế gian, người ta còn trọng nghĩa hơn nhiều.

- Vậy làm sao đây, làm sao bây giờ? Chạy, chạy trốn cho mau!

- Trốn đi đâu, đây là trung tâm Uyên Hải, cách lục địa rất xa. Muốn bay tới bờ lục địa gần nhất phải phi hành tối thiểu bốn, năm vạn dặm, có thể bay được bao xa?

- Vậy phải làm sao đây, liều mạng, liều mạng thôi. Đằng nào cũng phải chết, chúng ta liều mạng với chúng một trận!

Mọi người lập tức bàn tán xôn xao, ai nấy sắc mặt tái nhợt, sợ hãi vô cùng.

Dần dần đại thuyền của Bắc Hải Hạo Đãng tông kia xuất hiện hoàn toàn trong tầm mắt. Nếu nói Nộ Hải Cuồng Sa Hạm của Dư Tắc Thành là một con sa ngư khổng lồ, vậy đại thuyền của Bắc Hải Hạo Đãng tông là một ngọn núi, lớn chừng gấp ba lần đại thuyền của Dư Tắc Thành.

Tuy rằng đại thuyền kia rất lớn, thế nhưng tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã chắn ngang phía trước Nộ Hải Cuồng Sa Hạm.

Nộ Hải Cuồng Sa tông bất quá chỉ là một môn phái trong ba ngàn tả đạo, Bắc Hải Hạo Đãng tông lại là một trong tám trăm bàng môn, giữa hai bên chênh lệch không nhỏ. Một bên bất quá chỉ hoành hành trong Uyên Hải, bên kia tung hoành khắp các biển cả trong thiên hạ, cho nên bất kể thế lực hay chế tạo thuyền bè đều chênh lệch rất nhiều.

Đại thuyền của Bắc Hải Hạo Đãng tông có hình dáng như một nén vàng, thân tàu hình trứng, to chừng ngàn trượng. Đại thuyền này hết sức khổng lồ, lơ lửng cách mặt biển ba thước, trên mạn thuyền xếp san sát các loại tháp pháo nguyên khí, liếc mất nhìn qua có thể thấy có được hỏa lực hùng mạnh siêu cấp.

Bề ngoài thân thuyền phủ một lớp hộ giáp mềm mại linh hoạt giống như vảy cá, dường như có thể tự động di chuyển. Vật chất tạo nên thân thuyền không phải vàng không phải bạc, cũng không phải vật sống, hết sức thần kỳ.

Nháy mắt hai thuyền đối diện nhau, càng ngày càng tới gần. Đến khi khoảng cách hai thuyền chỉ còn không tới một dặm, một đạo uy áp Kim Đan đối diện bất chợt ập tới. Có Kim Đan Chân Nhân đang dốc hết toàn lực phóng thích uy áp cảnh giới, tiến hành đe dọa đại thuyền Dư Tắc Thành.

Sau đó chợt nghe người nọ truyền âm kêu lớn:

- Thuyền trước mặt nghe đây, các ngươi đã xâm nhập vào cấm địa phái ta, lập tức dừng thuyền để chúng ta kiểm tra, nộp lộ phí. Bằng không chúng ta lập tức đánh chìm thuyền, coi như các ngươi tự chuốc lấy hậu quả!

Theo tiếng kêu của y, uy áp Kim Đan vẫn phóng thích không ngừng. Hẳn là y sử dụng pháp bảo tăng phúc gì đó, uy lực Kim Đan hết sức hùng mạnh. Tu sĩ dưới Luyện Khí kỳ bị uy áp này làm cho không thể cử động, chỉ có một số ít tu sĩ Trúc Cơ còn có thể nói chuyện vận động.

Không cần nói tới chuyện chiến đấu chống cự, người ta chỉ đơn giản sử dụng uy áp cảnh giới, sự tình coi như kết thúc. Trong toàn thuyền chỉ có một số ít tu sĩ Trúc Cơ còn cố gắng giữ trạng thái bình thường, những người khác đã ngã lăn ra sàn thuyền.

Đồng tời từ đại thuyền Bắc Hải Hạo Đãng tông còn phát ra một loại chân nguyên lực kỳ dị, lén lút xâm nhập đại thuyền này, kích hoạt một nơi cấm chế nào đó bên trong. Bất quá trong lúc tế luyện, cấm chế đó đã bị Dư Tắc Thành phát hiện giải trừ, bằng không hiện tại đại thuyền của Dư Tắc Thành sẽ hoàn toàn tê liệt.

Thủ đoạn thật là âm hiểm, hai đòn xuất ra cùng lúc, lập tức làm cho thuyền hư người liệt, khiến cho người ta không còn chút lực trả đòn. Xem ra nhất định giữa Bắc Hải Hạo Đãng tông này và Nộ Hải Cuồng Sa tông kia có bí mật không dám cho người khác biết, bằng không đối phương không thể dễ dàng kích hoạt cấm chế của Nộ Hải Cuồng Sa tông như vậy.

Dư Tắc Thành cũng cấp tốc phóng xuất uy áp Kim Đan của mình, lập tức dị tượng Kim Đan của hắn xuất hiện, kiếm Hiên Viên vắt ngang trời. Uy áp Kim Đan của đối phương tức thì bị chấn vỡ hoàn toàn, tan biến trong vô hình.

Đối phương lập tức sửng sốt nhưng chỉ trong thoáng chốc sáu đạo uy áp Kim Đan lặng lẽ bùng lên, hợp lực xô tới Nộ Hải Cuồng Sa Hạm.

Bên trong uy áp này ẩn chứa lực chấn động, lực phá hoại kỳ dị, nhanh chóng va chạm cùng uy áp của Dư Tắc Thành.

Sáu tên Kim Đan Chân Nhân này đều Kết Đan đã hơn trăm năm, bọn chúng dựa vào uy áp của mình đã từng chèn ép vô số người tu tiên, vận dụng uy áp cảnh giới đã tới mức lư hỏa thuần thanh. Nếu chỉ xét riêng về thủ pháp vận dụng của từng người một cũng đã hơn xa Dư Tắc Thành.

Uy áp Kim Đan của Dư Tắc Thành lập tức bị đối phương đánh nát, ập tới ào ào. Nhưng Dư Tắc Thành còn chưa kịp có phản ứng, dị tượng Kim Đan kiếm Hiên Viên của hắn chợt lóe, nháy mắt sáu đạo uy áp của đối phương tan tác.

Đây là kiếm Hiên Viên, tuy rằng chỉ là dị tượng Kim Đan nhưng đối mặt cường địch cũng tuyệt không khuất phục, chưa từng có chuyện thối lui nửa bước. Đừng nói đối phương chỉ là Kim Đan Chân Nhân, cho dù là Nguyên Anh Chân Quân, kiếm Hiên Viên cũng sẽ không lùi bước. Dị tượng Kim Đan này có hiệu quả thần kỳ, giải trừ hết thảy uy áp cảnh giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.