Tiên Ngạo

Chương 477: Nhất đẳng đặc yến



Dư Tắc Thành mỗi một bước bước đi, có khí thế của hỏa diễm bùng nổ, lại có cảm giác mờ ảo của nước chảy, đạo pháp tự nhiên, quanh thân phiêu phiêu phất phất, tướng mạo tuyệt thế này, xuất hiện tất nổi bật, kẻ khác vừa thấy khó quên. Cho dù Nam Thiên Chân Nhân gặp mặt, cũng sẽ không nhận ra người trước mắt chính là Dư Tắc Thành...

Dư Tắc Thành tiến vào trong thành, chậm rãi bước đi, tòa thành thị này cũng vô cùng phồn hoa, người đến người đi, vốn Dư Tắc Thành qua lời nói của Tam sư huynh, cho rằng vùng đất Liễu Châu này nhất định là hẻo lánh lạc hậu, người ở rất thưa thớt, thế nhưng đi ở trên đường cái này, chỉ thấy tiếng người ồn ào, người đi đường đông đảo, nơi đây phồn hoa cực độ.

Dư Tắc Thành đặt mình trong thành thị- ở đây chậm rãi đi xem lướt qua, hắn đang xem khí nhìn sắc, chỉ thấy bách tính trên đường, mỗi người sắc mặt hồng nhuận, khí huyết sung túc, mọi người đều như vậy, xem ra nơi đây là nơi dưỡng người, không hề có thiên tai đại nạn, lời nói của Tam sư huynh kia rốt cuộc là quá khứ, đã không theo kịp biến hóa của thời đại rồi.

Nhìn phàm nhân rộn ràng nhốn nháo, đột nhiên Dư Tắc Thành nghĩ tới năm đó đi tới Thương Châu, lời nói của sư phụ đối với mình. Nghĩ tới cuộc đời của mình, trong lòng dâng lên một loại ý thức trách nhiệm, hắn âm thầm phát thệ, mình tu đạo thành công, nhất định thủ hộ bách tính thiên hạ, thiên hạ này là của Nhân tộc, phàm là Dị tộc vọng tưởng cướp đoạt thiên địa, nhất định phải chém giết.

Kỳ thực trong lòng Dư Tắc Thành rất muốn nói một câu, phàm là người dẫn phát họa trời, giết sạch! Thế nhưng hắn biết lời này mình cho dù trở thành Phản Hư Chân Nhất cũng không có khả năng làm được, tình thế lớn như vậy, chỉ cần có sự tồn tại của Nguyên Anh Chân Quân, chỉ cần có tranh đấu, vậy nhất định có họa trời, điều này mình không thể thay đổi được.

Trong lúc vô ý Dư Tắc Thành thấy mấy người tu tiên đi vào trong một ngõ nhỏ. Mấy người tu tiên này chính là khách trên thuyền của mình, xem ra hơn mười ngày này, bọn họ cũng chạy đến nơi này, chỗ bọn họ đi tới, nhất định là phường thị người tu tiên của thành này.

Dư Tắc Thành yên lặng cảm ứng vị trí của bọn họ, sau đó chính mình cũng tiến vào trong đó, tiến vào một ngõ nhỏ không người, rẽ trái ngoặt phải vài lần, nhất thời trước mắt xuất hiện một chỗ ảo trận.

Mục đích chủ yếu của ảo trận này kỳ thực là vì ngăn cản phàm nhân nơi đây tiến nhầm vào trong, chỉ có người tu tiên Luyện Khí kỳ có được pháp lực mới có thể dễ dàng đi qua.

Dư Tắc Thành đi qua ảo trận, lập tức trước mắt sáng ngời, một phường thị cỡ trung xuất hiện ở trước mắt hắn, kỳ thực phường thị của người tu tiên này cũng không khác gì nhiều so với chợ của phàm nhân bên ngoài, đều là buôn bán hàng hóa mà thôi.

Dư Tắc Thành bước chậm trong phường thị, nhìn xem có thứ gì tốt, hiện tại nhãn lực của hắn cực cao, vật phẩm thông thường hoàn toàn không lọt vào mắt hắn, dạo qua một vòng không có thu hoạch, liền tiến vào tửu lâu cách đó không xa.

Tửu lâu này chính là nhà buôn bán duy nhất trong phường thị, bảng hiệu bên trên là Tửu Tiên Túy Trích Lâu, ở hai bên tửu lâu có vô số phiến đá điêu khắc, ghi lại chuyện xưa của năm ngàn năm trước một vị Tiên Nhân say rượu ở đây, đây chính là nguồn gốc của tửu lâu này.

Tửu lâu này bản thân to lớn hùng vĩ, phong cách cổ xưa đơn giản, toàn bộ dùng gỗ Đàn Hương dựng lên, phong cách kiến trúc nhiều tầng, cao tới hơn mười trượng, tổng cộng có sáu tầng.

Trong đại sảnh tầng thứ nhất tiếng người ồn ào, đa số đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, linh thạch trong túi bọn họ thiếu thốn, chi phí của tầng một thấp nhất, thức ăn rẻ, cho nên ở đây uống rượu.

Thức ăn mỹ tửu này đều là vật ẩn chứa linh lực, người tu tiên ăn vào, chậm rãi phân giải tu luyện, có thể bằng tiềm tu một tháng, cho nên người tu tiên phần lớn thích đến tửu lâu như vậy ăn uống một phen.

ở trong tửu lâu phong cách cổ xưa này, chính là nơi năm đó Tiên Nhân say rượu nằm, cùng mấy bằng hữu, thỏa thích chè chén, tận tình đối ẩm, tán gẫu với nhau, có thể nói là một việc sảng khoái cả thể xác và tinh thần.

Dư Tắc Thành bước chậm lên lầu, hắn vừa bước vào trong lâu, lập tức có người tới nghênh tiếp, bước lên một tấm thảm gấm, tự động bay lên trên lầu.

Tầng thứ hai hơn một nửa đều là tu sĩ Trúc Cơ, tầng này lộng lẫy xa hoa, khác với đại sảnh của tầng thứ nhất, tầng lầu thứ nhất, nhì, ba tạo thành thế dốc, ở trên lầu có thể nhìn thấy dưới lầu.

Thảm gấm này tiếp tục bay lên, Dư Tắc Thành đi tới tầng lâu thứ ba, tầng lâu này tổng cộng có bảy người, trong đó ba người ngồi một bàn tiểu ẩm, bốn người khác đều tự chiếm một bàn, trong bảy người này ngoại trừ bàn ba người kia chỉ có một vị Kim Đan Chân Nhân, những người khác toàn bộ đều có Kim Đan dị tượng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Dư Tắc Thành hơi sửng sốt, nói:

- Tầng thứ nhất chuẩn bị cho tu sĩ Luyện Khí kỳ. Tầng thứ hai cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tầng thứ ba là Kim Đan Chân Nhân, tầng thứ tư là Nguyên Anh Chân Quân, tầng thứ năm sẽ là Phản Hư Chân Nhất đi, tửu lâu này của ngươi có sáu tầng, lẽ nào tầng thứ sáu là chuẩn bị cho Tiên Nhân?

Quản sự nghênh tiếp Dư Tắc Thành cười, nói:

- Tiền bối, ngài nói đúng rồi, quả thực như vậy.

Dư Tắc Thành cười ha hả, nói:

- Dã tâm thật lớn, bên trên có khách sao?

Quản sự nói:

- Kỳ thực chúng ta nơi này tầng thứ sáu đã mở ra một lần năm ngàn năm trước, muốn chính là danh tiếng này, dùng cái này làm bảng hiệu, không cần nói tầng thứ sáu, tầng thứ năm đến nay cũng chưa từng có người đến đó ăn uống.

Dư Tắc Thành vừa nghe, nói:

- Nói như vậy, tầng thứ tư có người ở đó.

Quản sự cười ha hả hồi đáp:

- Ngài nói đúng, nhờ phúc của đại hội thưởng hoa, nửa năm này chúng ta đã nghênh tiếp ba vị Chân Quân đến đó ăn cơm, ngày hôm qua đã có người đến đó.

- Kỳ thực chỉ cần đến đó ăn cơm đều là đồ tử đồ tôn của bọn họ, Nguyên Anh Chân Quân đã sớm không cần ăn gì rồi, chẳng qua tiểu điếm vẫn làm cho ba vị Chân Quân này động đũa, ăn một ít đặc sản của tiểu điếm.

Dư Tắc Thành sửng sốt, nói:

- Đặc sản có thể làm cho Chân Quân động đũa?

Sau đó cười ha hả, nói:

- Tính toán thật tốt- tính toán thật tốt, có đặc sản này, bất luận cái gì, nghe đến danh tiếng này, ai còn có thể chịu được không ăn tới, những đặc sản kia đều đem cho ta một phần.

Quản sự nói:

- Tiền bối, ngài thật lợi hại, tâm tư của chúng ta thoáng cái đã bị ngài xem thấu. Chẳng qua vật đặc sản này của chúng ta là độc nhất vô nhị ở Liễu châu.

- Khảo Nhũ Hổ, nuôi bạch hổ ba năm, ngày ngày cho ăn gà thuốc đặc chế, để dược lực phát tán khắp thân thể hổ, sau đó bạch hổ mang thai, sinh hạ nhũ hổ, đem hổ này quay, sử dụng mỡ hắc long bôi lên, dùng gỗ đàn hương quay, lại thêm mười tám đạo linh dược, mùi vị rất ngon, tuyệt đối nhất lưu.

- Hùng Thiêu Hùng Chưởng, bắt lấy hắc hùng (gấu chó), ngày ngày lấy mật ong sữa trâu làm thức ăn, tỉ mỉ điều chế, khiến hùng chưởng chậm rãi biến thành trạng thái thủy tinh, sau đó chém chết cắt lấy, dùng để kho.

- Thanh Đôn Tử Sa Sí, chính là ấu tử của Sa tộc ở Uyên Hải, dùng số tiền lớn làm giải thưởng, mười người liều mình chém giết, cuối cùng chỉ có một hai người có thể sống sót trở về, tuyệt đối là mỹ vị.

Quản sự này ở đây chậm rãi nói, hơn mười món ăn này không phải là nguyên liệu cần hơn mười năm phụng dưỡng chế tác, thì là cần cơ duyên xảo hợp, mới có thể đạt được, hoặc là cần phải có người bỏ mạng ra mới làm được, thảm khốc vô cùng, kẻ thông pháp này đều mang theo chút khí tức tà ma. Chẳng qua những món ăn này đều là cực phẩm, nghe đến giới thiệu đã làm cho người ta chảy nước bọt.

Dư Tắc Thành gật đầu nói:

- Tốt, không tồi, đều mang tới cho ta một phần.

Quản sự kia thấy Dư Tắc Thành hào phóng như vậy, nói:

- Tiền bối, kỳ thực chúng ta ở đây còn có một món ăn. Chỉ có có một số người thích sạch sẽ, không thích ăn, ta không dám tùy tiện nói ra...

Dư Tắc Thành nói:

- Ta rất dễ ăn, ngươi nói đi.

Quản sự nói:

- Người đời chỉ biết Liễu Châu chúng ta quan tài nhất tuyệt, lại không biết vì sao quan tài của Liễu Châu chúng ta tốt như vậy, bởi vì đất của Liễu Châu chúng ta người chết đi nhập thổ tất hóa cương thi, hơn nữa năm xưa cương thi hoành hành, cho nên cần quan tài tốt để trấn trụ, sẽ không phát sinh thi biến.

- ở trong những cương thi kia, có một loại thi ký sinh, có thể tổ hợp vô số cương thi cùng một chỗ, biến thành một loại quái thi kỳ dị, kỳ thực thi ký sinh này cũng không phải cương thi, mà là một loại yêu, có thể thao túng cương thi hóa thành thi ký sinh.

- Yêu này giống như khu trùng, kỳ thực kích thước chỉ bằng nắm tay, vậy mùi vị mới ngon nhất, từ khi chúng ta phát hiện mỹ vị của yêu này, yêu này trên Liễu Châu đại lục đã bị ăn hết ở ngàn năm trước, triệt để đoạn tuyệt.

- Mười năm gần đây không biết vì sao yêu này lại xuất hiện ở Liễu Châu đại lục, thời gian trước đã bắt được hai con, trong đó một con đã để Hắc Thứu Thần Quân của Thiên cầm Phái hôm qua đi ngang qua đây thưởng thức, còn lại một con, không biết tiền bối có muốn thưởng thức một chút không?

Dư Tắc Thành trong lòng khẽ động, nói:

- Tốt, mang lên cho ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.