Thần lôi này không thể thu vào trong túi trữ vật, thế nhưng thu vào trong thế giới Bàn cổ ngược lại vô cùng dễ dàng, thế giới Bàn Cổ chính là thế giới Tiên Thiên Linh Bảo, thu loại Thiên Kiếp Thần Lôi này không chút vấn đề nào.
Sau khi thu thần lôi vào trong thế giới Bàn cổ, Dư Tắc Thành trở về bản thể, vừa nhìn trái phải, lúc này mới phát hiện trên tầng ba các Kim Đan Chân Nhân khác ăn uống ở đây toàn bộ biến mất, chỉ có mấy vị Kim Đan Chân Nhân của Khẩu Phúc Nhập Đạo tông chờ ở đây, dưới lầu cũng vắng tanh, những khách nhân ăn uống ở đây toàn bộ ly khai.
Sau khi Dư Tắc Thành thu pháp, lão giả của Khẩu Phúc Nhập Đạo tông kia nói:
- Nhiên Đăng đạo hữu, tại hạ Kiêu Hồng chưởng môn Khẩu Phúc Nhập Đạo tông ra mắt đạo hữu, cảm tạ đạo hữu trượng nghĩa xuất thủ, cứu trên dưới ba trăm nhân khẩu của phái ta.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyzKỳ thực lời này chính là lời khách sáo, sự tình kết thúc, mọi người nghĩ lại trạng thái của Vương Thiên Hóa, vô cùng ly kỳ, thấy thế nào cũng không giống như tới diệt sạch người Khẩu Phúc Ma tông, ngược lại giống như du khách qua đường, chính là đến đây ăn một bữa cơm.
Dư Tắc Thành này là hiềm nghi lớn nhất, thế nhưng hiện tại sự tình đã như vậy rồi, nói cái khác còn hữu dụng sao, không bằng cứ như vậy tiếp tục hồ đồ.
Dư Tắc Thành hồi đáp:
- Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, đây là truyền thống của bọn ta, không thể để Hỗn Độn Ma tông hại đồng môn của ta, đệ tử Thánh tông chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau.
Dư Tắc Thành lại bắt đầu giả mạo đệ tử Ma môn, lúc này lớn tiếng tự xưng là đệ tử Thánh môn. Sau đó Dư Tắc Thành còn nói thêm:
- Kiêu Hồng chưởng môn không cần khách khí. không cần cảm tạ ta, đáng tiếc đã để Hỗn Độn Chi Ma kia chạy trốn, không biết chưởng môn làm sao ứng đối cục diện này?
Kiêu Hồng chưởng môn ôm quyền nói:
- Tổ sư phái ta đã vượt giới truyền pháp chỉ xuống, chúng ta vốn đã quyết định toàn phái rời khỏi Liễu Châu. Mặc dù hạo kiếp này đã qua đi, nhưng chúng ta vẫn quyết định ly khai nơi này, cũng không phải sợ Vương Thiên Hóa, mà là bởi vì lệnh của tổ sư không thể làm trái.
Lời này nói rất dễ nghe, cái gì không sợ Vương Thiên Hóa. Bảy người đánh một còn không được, ngộ nhỡ người này quay lại báo thù thì làm sao đây, trước tiên rời khỏi nơi đây rồi nói tiếp. Dù sao Khẩu Phúc Nhập Đạo tông này cũng không quan tâm sơn môn động phủ gì, tu luyện của bọn họ ở trên ham muốn ăn uống, mượn dục vọng này, tu tiên đắc đạo.
Dư Tắc Thành và chưởng môn này hàn huyên mấy câu, lúc này phát hiện người trong môn phái này dáng vẻ hừng hực, toàn bộ chuẩn bị ly khai, hắn cũng thức thời cáo biệt, rời khỏi nơi đây, không nên làm lỡ hành trình chạy trốn của người ta.
Đệ tử của Khẩu Phúc Nhập Đạo tông tất cả chuẩn bị sắp xếp, đi ra ngoài lâu, bắt đầu niệm động pháp chú, Túy Tiên Nhân Tửu Lâu này chậm rãi biến hóa, bắt đầu thu nhỏ lại, tửu lâu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành một pháp khí cao một thước, được Kiêu Hồng chưởng môn thu lại, sau đó những đệ tử khác bắt đầu thu các kiến trúc khác, nhất thời phường thị này trở nên vắng vẻ, tất cả kiến trúc toàn bộ biến mất.
Một nhóm đệ tử Khẩu Phúc Nhập Đạo tông phóng ra phi xa, sau đó hơn mười chiếc phi xa liên kết với nhau tạo thành đội xe, mọi người lên xe, hướng Dư Tắc Thành vẫy tay cáo biệt, rời khỏi nơi đây, nhất thời không biết đi đâu.
Trong chốc lát, phường thị lớn như vậy biến mất vô ảnh, người đi nhà trống, chỉ còn lại một mình Dư Tắc Thành đứng ở nơi đây, hắn nhìn thoáng qua trái phải, xung quanh vắng lặng, náo nhiệt của mấy canh giờ trước đã triệt để biến mất, thực sự là thế sự vô thường.
Chẳng qua hiện tại không phải là thời gian cảm thán, mình cũng nên đi rồi. Dư Tắc Thành bay lên trời, xuất phát về phía Thiên Mục tông.
Một đường này đi qua núi Phổ Đà, qua sông Nhã Lỗ, xuyên qua bình nguyên Tùng Nộn. Dọc đường đi Dư Tắc Thành xem gió nhìn trăng, dạo chơi nhân gian, nhìn nhân tình ấm lạnh, trải qua trăm chuyện tu luyện, nhàn nhã tự đắc, cũng coi như một loại tu luyện.
Dư Tắc Thành đi xa ngàn dặm đường, rốt cuộc tiến tới mục đích Thiên Đô sơn mạch, chỉ cần đi về phía trước tám trăm dặm chính là Trọng Lâu Phàn Thiên Trụ, nơi đó chính là chỗ động phủ của Thiên Mục tông.
Thiên Mục tông này chính là môn phái tu tiên xa xưa tồn tại từ thời Tiên Tần, với Mục thuật thời đại Tiên Tần đã vang danh thiên hạ, có thể nói đệ tử Thiên Mục hiển hách một thời.
Đế quốc Tiên Tần tan vỡ, Xuân Thu Thất Bá nổi dậy, bất luận là ai, cũng dùng trọng kim mời đệ tử Thiên Mục tông phục vụ cho mình, bọn họ có tác dụng vô hạn.
Thời đại Xuân Thu kết thúc, Thiên Mục tông dần dần thoát khỏi vận mệnh sử dụng, bắt đầu không ngừng vươn lên, hoành hành thiên hạ, bọn họ hoành hành mấy ngàn năm, chiếm cứ ba châu của Sở Tây, chính là thượng môn đại phái tiếng tăm lừng lẫy.
Vào sáu ngàn năm trước, rốt cuộc bọn họ và Càn Khôn giáo đồng dạng muốn xưng bá Sở Tây, mâu thuẫn giữa hai phái tích lũy đến mức độ không thể điều hòa, rốt cuộc hai phái phát sinh chiến đấu, kéo dài đủ ba ngàn năm, cuối cùng lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận.
Càn Khôn giáo triệt để giải thể, không còn tàn dư nữa, dư chi bàng mạch tản mát thiên hạ. Mà Thiên Mục tông cũng triệt để suy sụp, thậm chí rơi xuống hàng ngũ ba ngàn tả đạo hạ môn, quyền khống chế bản địa Liễu Châu bị Đan tông và Diệt Tuyệt tông môn phái nô bộc của bọn họ năm xưa đoạt được.
Thiên Mục tông năm đó khi hoành hành thiên hạ, tổng cộng có một trăm lẻ tám Mục thuật, những Mục thuật này có thể nói đã bao quát tất cả các loại hình pháp thuật trong thiên hạ, có thể nói dựa vào lực lượng của một mắt, đệ tử Thiên Mục tông có thể khiêu chiến quần hùng thiên hạ, có thể thấy được Mục thuật hùng mạnh của Thiên Mục tông, thế nhưng tất cả đều qua rồi, đây đều là vinh quang trong quá khứ.
Dư Tắc Thành ngự kiếm tiến vào Thiên Đô sơn mạch, lần này hắn lấy chân thân hành tẩu, chỉ là thiếu niên, đầu đội Bắc đẩu Thất Tinh Quán, người mặc Ngũ Hành Thái Ất Tử Kim Bào, chân đạp Thiên Khung Chiến Ngoa, ngực cắm một đóa hoa lan ba cánh, trên trán thỉnh thoảng hiển hiện tiêu ký Thiên Đăng kia.
Dư Tắc Thành tiến vào trong Thiên Đô sơn mạch, có một cảm giác kỳ dị, ở trong Thiên Đô sơn mạch này linh lực mặc dù cũng vô cùng sung túc, thế nhưng vẫn thấp hơn rất nhiều so với trạng thái linh lực sôi trào như biển ở địa vực Liễu Châu. Chẳng qua hắn cũng không có nghĩ tới, tám phần mười là thủ đoạn nhỏ của các môn phái khác đối phó Thiên Mục tông.
Dư Tắc Thành lập tức sẽ đến Thiên Mục tông, không ngừng gia tăng tốc độ ngự kiếm, rốt cuộc đi tới Trọng Lâu Phàn Thiên Trụ.
Trọng Lâu Phàn Thiên Trụ này chính là một cảnh, một ngọn núi của Liễu Châu cùng loại với Hiên Viên kiếm phong, ở trong Thiên Đô sơn mạch này ngạo nghễ sừng sững. Trụ này chiếm mười dặm, cao ngất thẳng lên, cao đủ hai mươi dặm, giống như một cây cột chống trời.
Trụ này vốn là trọng địa sơn môn của Thiên Mục tông, có người nói năm đó cao nhân của Thiên Mục tông ngồi trên thiên trụ này nhìn ra phía xa, có thể quan sát Thương Khung lục vực, tất cả chuyện của thiên hạ, cách xa vô số vạn dặm, cũng có thể dễ dàng nhìn thấy.
Thế nhưng ba ngàn năm trước Thiên Mục tông tan hoang, thiên trụ này đã không phải là động phủ sơn môn của Thiên Mục tông nữa, động phủ Thiên Địa Không Gian, lục lĩnh cửu phong thập ngũ tòa huyền sơn vốn là của Thiên Mục tông, từng cái bị môn phái khác cướp đi nuốt hết, cuối cùng ngay cả Trọng Lâu Phàn Thiên Trụ cũng bị người khác chiếm lấy.
Năm đó ngoại trừ Đan tông, Diệt Tuyệt tông, còn có một môn phái Nguyên Châu môn là môn phái phụ thuộc Thiên Mục tông, bọn họ cùng nhau thừa dịp Thiên Mục tông suy sụp mà quật khởi. Nguyên Châu môn kia đối với Thiên Mục tông phẫn hận không ngớt, khu trừ tất cả đệ tử tàn dư của Thiên Mục tông ra khỏi Thiên Đô sơn mạch, thậm chí còn muốn nổ đứt Trọng Lâu Phàn Thiên Trụ, thế nhưng bị một ít thượng môn khác ngăn lại, bọn họ cuối cùng chỉ có thể bỏ qua, nhưng bọn họ lại chiếm cứ Trọng Lâu Phàn Thiên Trụ này, coi đây là sơn môn của mình.
Nói đến cũng khéo, từ đó về sau, Nguyên Châu môn này bắt đầu nhanh chóng suy sụp, không ai có thể Kim Đan hóa anh, cuối cùng môn phái dần dần suy sụp, không có Nguyên Anh Chân Quân nữa, triệt để bị đá khỏi thượng môn, cuối cùng trốn xa tha hương, đến Thiên Nam Côn Châu mới có một mảnh đất đặt chân.
Sau bọn họ còn có ba đại môn phái chiếm cứ nơi đây, thế nhưng ở trong vòng trăm năm lần lượt suy sụp, môn phái tiêu vong, từ đó về sau không còn ai dám đến Thiên Đô sơn mạch Trọng Lâu Phàn Thiên Trụ thành lập sơn môn động phủ.
Thiên Mục tông cuối cùng lại dời trở về, ở trước mắt bao người, bọn họ cũng không dám thành lập sơn môn ở Trọng Lâu Phàn Thiên Trụ, liền thành lập sơn môn mới của mình ở ngay dưới sơn trụ, mượn nơi này vượt qua một ngàn năm gian nan nhất.
Kỳ thực trong hai ngàn năm sau đó, Thiên Mục tông đã xuất hiện rất nhiều cường giả, ngàn năm trước đã từng tìm được bí tịch của quá khứ, chấn hưng mạnh mẽ, được xưng có ba mươi ba Thần Mục Chân Quân, thế nhưng bị sư tổ mình giết lên sơn môn, đã đoạt đi cây Bồ Đề, những cao nhân này bị đả kích, mắc phải tâm ma, không ai có thể hóa anh, không ai có thể khôi phục Thiên Mục tông đến trình độ thiên hạ đại phái trước đây.