Sau trận chiến này, Hiên Viên kiếm phái một lần nữa nổi danh thiên hạ. Sau trận chiến này, Bát Tàn môn, Thất Thương tông, Tử Phủ Nhất Khí tông, Ma Ảnh tông, Tử Khí Đông Lai tông hoàn toàn rời khỏi hàng ngũ thượng môn. Trong đó Thất Thương tông bị Thần Uy tông vây công, đệ tử Tử Phủ Nhất Khí tông bị Hạo Nhiên Chính Khí tông chặn đường tập kích, tổng cộng sáu Phản Hư Chân Nhất, ba mươi bảy Nguyên Anh Chân Quân, vô số Kim Đan Chân Nhân tử trận.
Lại thêm chuyện hai vị Tiên Nhân hạ giới đánh nhau, đây là chuyện ngàn năm hiếm có. Hiên Viên kiếm phái không tổn thất một người nào, uy danh lừng lẫy, chấn nhiếp thiên hạ.
Nhưng tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái đều mệt mỏi vô cùng. Ngay cả Dư Tắc Thành cũng có cảm giác muốn nôn, chồn chân mỏi gối. Bất quá rốt cục đại chiến cũng đã hoàn toàn kết thúc, tất cả trở về Gò Hiên Viên.
Sau khi trở về Hiên Viên kiếm phái, lập tức thần cưu giải thể, mọi người ai nấy trở về động phủ của mình, nghỉ ngơi ba ngày.
Dư Tắc Thành lập tức trở về Hoàng Ngưu cốc, lảo đảo đi vào nhà tranh, nằm lăn ra đất ngáy dài. Lần này hắn ngủ một giấc ba ngày ba đêm, vô cùng ngon giấc.
Ba ngày sau, chuông vang lên trên Hiên Viên kiếm phong, tất cả đệ tử trở lại kiếm phong, bắt đầu tổng kết sau đại chiến, xem xét ưu khuyết điểm rút kinh nghiệm. Sau khi tổng kết xong, mọi người ai nấy nộp chiến lợi phẩm thu được, hoặc chọn lựa chiến lợi phẩm giữ lại, hoặc để dành lại quyền chọn lựa, chờ đến lần sau.
Như vậy kéo dài trong bảy ngày liên tiếp, lúc ấy mới tổng kết xong. Lúc này các môn phái tu tiên trên thế giới Thương Khung đều phái sứ giả tới chúc mừng, quang cảnh hết sức phồn vinh nhiệt náo.
Tất cả đệ tử Hiên Viên tham gia chiến đấu đều nâng cao cảnh giới, thậm chí có tu sĩ Trúc Cơ trực tiếp Kết Đan. Kim Đan Chân Nhân có mười mấy người bắt đầu xung kích Nguyên Anh kỳ.
Chuyện khiến mọi người vui mừng hơn nữa chính là, những đệ tử Hiên Viên lần đó gặp được Trung Hưng Tổ Sư bắt đầu ngộ ra vô số kiếm pháp. Thật ra những kiếm pháp này đều là kiếm pháp của Hiên Viên kiếm phái trước kia đã thất truyền, lần này nhờ Trung Hưng Tổ Sư ban pháp, Hiên Viên kiếm phái lại một lần nữa trở nên hưng thịnh.
Nhưng sau quang cảnh vui vẻ đáng mừng này, nguy cơ ẩn giấu phía sau cũng bắt đầu lộ diện. Sau đại chiến liên tục, tuy rằng đệ tử Hiên Viên không ai chết, nhưng rất nhiều người không thoát được họa mê muội. Bởi vì kiếm cưu hợp thể, thần thức quy nhất, rất nhiều đệ tử Hiên Viên cảm nhận được sức mạnh chưa từng có, dần dần mê muội trong sức mạnh này. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.xyz
Một tháng sau, người thứ nhất mê muội là một tu sĩ Trúc Cơ, y ảo tưởng rằng mình trở thành Tiên Nhân, giết chết một bạn đồng môn, sau đó cũng chết. Trong vòng ba năm sau, có chừng một trăm bốn mươi đệ tử Hiên Viên vì lâm vào họa mê muội mà nhất nhất chết đi, thậm chí trong số đó còn có cả Nguyên Anh Chân Quân.
Đồng thời trong lúc số đệ tử Hiên Viên này mê muội, còn có sáu, bảy mươi đệ tử Hiên Viên khác bị giết chết trong cơn mê muội điên cuồng của họ. Sau trận chiến này ba năm, làn sóng họa mê muội mới dần dần chấm dứt. Nhưng trong ba năm ấy, đã có khoảng hai trăm đệ tử Hiên Viên vì đủ các nguyên nhân chết đi. Nếu tính toán kỹ lại, tỷ lệ hai thành số người tham gia trận chiến ấy hy sinh, cũng đủ làm người ta sợ hãi.
Còn có một ẩn họa sinh ra, chính là Phản Hư Chân Nhất nhất mạch do lão bất tử cầm đầu và một đám Nguyên Anh Chân Quân do chưởng môn Thạch Cơ cầm đầu, bởi vì không thống nhất trong sự kiện tập kích Bát Tàn môn mà mơ hồ sinh ra đổ vỡ trong quan hệ.
Bất quá chuyện này không có nghĩa gì với Dư Tắc Thành. Hắn trở về Hoàng Ngưu cốc, bắt đầu quá trình tu luyện của mình. Sáu tháng sau, Dư Tắc Thành đã đạt tới cảnh giới Kết Đan cao cấp. Một năm sau, hắn đạt tới cảnh giới Tâm Động sơ cấp.
Trường đại chiến ấy, chân nguyên do Dư Tắc Thành hấp thu từ lực bản nguyên của cường địch sinh ra tác dụng, lại thêm hiệu quả phụ trợ thần kỳ của Hoàng Ngưu cốc, chưa kể Dư Tắc Thành thường xuyên ngồi trong đầm quan sát bốn chữ Đạo Pháp Tự Nhiên, hoặc vào thế giới Bàn Cổ quan sát vết kiếm vô thượng kia, lại có cảm giác khó tả bằng lời, dường như cả thiên địa trong tay, dường như không ai địch nổi, nhờ vậy tu vi Dư Tắc Thành mới tiến nhanh.
Ngày ngày Dư Tắc Thành nhớ tới mỗi một động tác và thần thái của Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương, hiện tại Trung Hưng Tổ Sư chính là thần tượng của hắn. Dư Tắc Thành điên cuồng học tập hết thảy giống như ông.
Xem ra vào bảy ngàn năm trước, chuyện Hiên Viên kiếm phái tiêu diệt hết thảy những môn phái lấy tên Hiên Viên cũng không phải là một chuyện đơn giản. Sau lưng chuyện này thậm chí còn liên quan đến Tiên Giới, liên quan đến Hiên Viên Hoàng đế. Dường như vì vậy, Hiên Viên kiếm phái mới có thể khống chế ba vực trên Tiên Giới.
Hôm ấy đã là một năm tám tháng sau đại chiến lần ấy, đột nhiên ngoại môn Hiên Viên kiếm phái gởi phi kiếm truyền thư tới, báo rằng có một người tới ngoại môn Hiên Viên kiếm phái, tự xưng mình là đệ tử của Dư Tắc Thành, tên là Tiểu Tam, cầu kiến Dư Tắc Thành.
Tiểu Tam ư? Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng sửng sốt, đột nhiên nhớ lại, chẳng lẽ người này là Tiểu Tam năm xưa ở Lương Đô Trần quốc, mình đã bảo y đi chân trần ăn xin mà tới Hiên Viên kiếm phái. Nhưng dường như sau này y đã bị Vô Dục Chân Nhân ở Vô Thượng Cảm ứng tông bắt đi, chẳng lẽ lại là y?
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, bay về phía ngoại môn Hiên Viên kiếm phái. Quảng trường nơi ngoại môn vẫn là Băng Linh chủ trì sự vụ nhưng hiện tại Băng Linh đã già rồi, trở thành một phụ nhân trung niên, không còn bộ dáng xinh đẹp như ngày trước.
Trước mặt Dư Tắc Thành là một người, theo như cảm ứng của Dư Tắc Thành, hẳn là hơn bốn mươi tuổi. Nhưng nhìn bề ngoài đã chừng sáu, bảy mươi tuổi, chân trần áo vải, toàn thân rách rưới. Nhưng hai mắt y như có lửa, ẩn chứa ý chí vô tận, lại giống như một dòng suối mát, thanh tịnh vô cùng, khiến cho người ta không biết nói thế nào.
Nhìn thấy Dư Tắc Thành, y vô cùng sững sốt, sau đó tỏ ra kích động muôn phần, nhưng đã trấn tĩnh lại rất nhanh. Y lập tức quỳ sụp xuống, lên tiếng nói:
- Đệ... đệ tử... Tiểu Tam... rốt cục... đã... tới được Gò... Hiên Viên... không... phụ lời... ước hai mươi... chín năm... trước...
Hai mươi mấy năm trời không nói, hôm nay rốt cục y đã có thể mở miệng, nhưng nói chuyện hết sức khó khăn.
Dư Tắc Thành nhìn y, thiếu niên Tiểu Tam năm xưa nay đã biến thành một lão nhân. Tiểu Tam cũng nhìn Dư Tắc Thành, vẫn là bộ dáng năm xưa, còn có phần trẻ hơn nữa.
Hai người yên lặng nhìn nhau. Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
- Là ngươi, thật sự là ngươi sao?
Tiểu Tam nói:
- Ngũ Hành Linh Căn...
- Xin tiên sư mở lòng từ bi, tiểu nhân đã đi khắp cả Lư châu, cầu xin tất cả môn phái, nhưng bọn họ đều nói tiểu nhân là Ngũ Hành Linh Căn không chịu thu nhận tiểu nhân làm đệ tử. Van xin tiên sư chỉ điểm cho tiểu nhân một con đường sáng.
- Ta cũng là Ngũ Hành Linh Căn, năm xưa đã có người cho ta cơ hội, xem ra cảnh ngộ hai ta chẳng khác gì nhau.
- Được, hiện tại ta cũng sẽ cho ngươi một cơ hội, có thể tiếp tục tiến trên tiên lộ hay không, vậy phải xem cơ duyên của ngươi.
- Hiện tại ngươi xuất phát từ đây, từ Lư châu tới Cổn châu, tới Kinh châu, Nguyên châu, Lương châu, đến Hiên Viên kiếm phái bên bờ Cơ Thủy hà. Ngươi cầm tín vật này của ta là có thể gia nhập ngoại môn Hiên Viên kiếm phái, ở đó tu hành, chờ ta trở về.
- Nhưng đường này cũng không phải dễ đi, ngươi phải đi chân trần mặc áo vải, dọc đường khổ tu, ăn xin mà sống. Lại không thể nói chuyện, một lòng cầu đạo, không được trộm cắp. Cho ngươi thời gian mười lăm năm, nếu trong vòng mười năm năm, ngươi có thể tới được Hiên Viên kiếm phái, ta sẽ thu ngươi làm đệ tử.
Tiểu Tam nhất nhất kể lại những lời đối thoại giữa Dư Tắc Thành với y năm xưa không sai một chữ, hơn nữa còn nối liền thành một mạch. Có thể thấy được y đã nói thầm những lời này trong lòng không biết bao lần. Có lẽ cũng nhờ ngày ngày lặp đi lặp lại những lời này, Tiểu Tam mới có thể kiên trì cho tới bây giờ.
Tiểu Tam còn nói:
- Ngày ấy từ biệt, con theo lời sư phụ chỉ dạy...
Chỉ có mấy chữ này, y đã nói mất gần nửa ngày, Dư Tắc Thành sốt ruột ngắt lời:
- Ngươi buông thả nội tâm, để ta tra xét xem sao.
Dứt lời, Dư Tắc Thành giơ tay đặt lên đầu Tiểu Tam, lập tức y buông lỏng nội tâm mình. Dư Tắc Thành sử dụng Tam Tâm Nhị Ý quyết, vừa phân thần sử dụng Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, vừa sử dụng Tự Bạch vấn Tâm thuật, bắt đầu tra xét tao ngộ của Tiểu Tam những năm qua.
Năm ấy chia tay, Tiểu Tam theo lời Dư Tắc Thành chỉ bảo, đi chân trần mặc áo vải, khổ tu dọc đường, ăn xin mà sống, không nói nửa lời với bất cứ ai, lặng lẽ đi tới. Trải qua biết bao gian nan vất vả, Tiểu Tam tới được Nguyên châu, đi lạc vào cổ Lĩnh Thận thành. Bởi vì trên người y nhiễm thận khí, cho nên bị Vô Dục Chân Nhân của Vô Thượng Cảm ứng tông bắt đi, đưa về Vô Thượng Cảm ứng tông.
Sau đó Vô Thượng Cảm ứng tông dần dần phát hiện ra Tiểu Tam cũng không có liên quan gì với cổ Thận Thú, đúng lý ra phải thả y đi. Nhưng Vô Dục Chân Nhân thấy Tiểu Tam khắc khổ tu luyện, lòng thầm cảm động, không ngờ nảy lòng thương mến, muốn thu y làm đồ đệ của mình, làm đệ tử Vô Thượng Cảm ứng tông.
Càng ra ngoài dự liệu của mọi người, Tiểu Tam nói sao cũng không đồng ý, tuy không nói nửa lời nhưng nhất quyết không chịu gia nhập Vô Thượng Cảm ứng tông, chỉ muốn tới Hiên Viên kiếm phái bái sư Dư Tắc Thành.
Khi xưa trong lúc y đang quẫn bách. Dư Tắc Thành cho y một cơ hội, cho nên y nhất quyết phải tới Hiên Viên kiếm phái tìm Dư Tắc Thành cho bằng được.
Sau đó Tiểu Tam bị nhốt trong Vô Thượng Cảm ứng tông, trở thành một tên tạp dịch, chứ không thả cho y đi. Y vẫn lặng lẽ kiên trì, vừa lao động khổ sai vừa nỗ lực tu luyện, không ngờ không ai dạy mà tự thông, đạt tới cảnh giới Tiên Thiên.
Mãi tới một năm tám tháng trước đây, Hiên Viên kiếm phái đại thắng, không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên Vô Thượng Cảm ứng tông thả cho Tiểu Tam rời khỏi.
Tiểu Tam lại cực khổ đi tiếp một năm tám tháng, rốt cục cũng tới được Gò Hiên Viên, gặp lại Dư Tắc Thành, lúc này đã cách biệt hai mươi chín năm.