Dư Tắc Thành cũng nhìn Ma Chủ Già Lam lần cuối:
- Tái kiến, người yêu của ta, Già Lam, có lẽ chúng ta vẫn còn ngày tái ngộ...
Ma Chủ Già Lam hoàn toàn hóa thân, lập tức Dư Tắc Thành bị bài trừ ra khỏi thế giới hình trứng của nàng, trong tay vẫn còn cầm quả cầu thịt, là hài tử của hắn, cốt nhục của hắn.
Dư Tắc Thành âu yếm vuốt ve quả cầu thịt:
- Đừng sợ, đừng sợ, rồi chúng ta sẽ tái kiến mẹ con.
Quả cầu thịt khẽ nhảy lên một cái, dường như muốn nói gì đó.
Dư Tắc Thành đâm mạnh một cái, đưa quả cầu thịt vào bụng mình, từ đây trở đi, hắn sẽ dùng thân thể của mình thai nghén nó. Giờ phút này hắn mới hoàn toàn hiểu được những gì mà Bạch Hà Tích đã làm, ái tình chính là như vậy, khiến cho người ta điên đảo thần hồn.
Sau đó Dư Tắc Thành cũng không lập tức rời khỏi Tự Tại Thiên, mà rống to một tiếng, sương mù màu trắng lập tức bao quanh hắn, cũng sinh ra một thế giới hình trứng.
Dư Tắc Thành muốn kiếm cưu hóa Anh, trong đó có vài cửa ải gian nan. Cửa ải tìm kiếm sáu loại lực Thiên Đạo đã qua đi, có thể chuẩn bị đại khái. Cửa thứ hai phải hiểu rõ tới mức tinh túy sáu loại lực Thiên Đạo, ngoại trừ lực Kiếm Cưu, đạt tới mức độ có thể luyện ra Giả Anh, sau đó phải nhất nhất luyện hóa chúng trở thành trạng thái Giả Anh, chuyện này còn cần phải tiếp tục cố gắng.
Chỉ có bước kế tiếp luyện hóa lực Kiếm Cưu thành Anh, khi đó kiếm cưu sẽ hóa thành kiếm noãn. Trong khoảnh khắc kiếm noãn sắp sửa hình thành, sử dụng Cưu Kiếm Thuật hóa sáu Giả Anh thành kiếm cưu thứ hai, sau đó sử dụng kiếm pháp Song Cưu hợp Nhất hợp nhất bảy loại lực Thiên Đạo này lại. Quá trình này cần nắm chắc tới mức cực kỳ chính xác, đây chính là cửa ải khó khăn nhất.
Còn có việc tu luyện kiếm pháp Song Cưu hợp Nhất thích hợp cho mình, đây cũng là một cửa ải khó khăn.
Hiện tại Dư Tắc Thành đã tới thế giới Tự Tại Thiên này, hắn hình thành thế giới hình trứng của mình, bắt đầu tấn công vào hai cửa ải khó khăn này.
Trong ảo cảnh của thế giới hình trứng, hết thảy đều có thể mô phỏng, có thể ảo hóa, có thể sáng chế ra. Đây chính là nơi tốt nhất để Dư Tắc Thành phá được hai cửa ải gian nan kia.
Dư Tắc Thành bắt đầu thử nghiệm trong ảo cảnh. Theo như lời Kiếm Lão Nhân, kiếm cưu hóa Anh. Song Cưu hợp Nhất cần phải dung hợp chính xác tới cực điểm, ngàn vạn lần dung hợp mới có thể thành công được một.
Cho nên trong ảo cảnh này, Dư Tắc Thành bắt đầu thử nghiệm, mười lần, trăm lần, ngàn lần, vạn lần, mười vạn lần, vạn vạn lần, vạn ức lần...
Làm nhiều sinh quen, chuyện dung hợp chính xác tới cực điểm rốt cục đã được Dư Tắc Thành hoàn toàn nắm chắc, tới mức độ muốn sao được vậy, cửa ải khó khăn này coi như đã bị phá tan, không còn là vấn đề.
Tới kiếm pháp Song Cưu hợp Nhất cũng là như vậy, Dư Tắc Thành lần lượt thử nghiệm, sau vô số lần vất vả mày mò, rốt cục Dư Tắc Thành đã tìm được kiếm pháp Song Cưu hợp Nhất thích hợp cho mình.
Bốn cửa ải gian nan chỉ còn lại hai cửa, chỉ cần phá nốt hai cửa này, lúc ấy Dư Tắc Thành có thể hóa sinh Nguyên Anh.
Dư Tắc Thành nở một nụ cười thỏa mãn, thình lình vận chuyển lực Thiên Đạo, kiếm khí xông thẳng lên cao, sau đó gào to:
- Kẻ xâm nhập trái phép lại tới nữa, mau mau đá hắn ra ngoài!
Hắn vừa dứt lời, quả nhiên thanh âm lần trước lại vang lên:
- Phát hiện kẻ xâm nhập trái phép, không liệt vào danh sách, có ý định phá hoại, là sinh vật nguy hiểm, đề nghị lập tức trừ khử!
Sau đó thanh âm lão nhân lần trước lại vang lên:
- Lại là ngươi tới đây kiếm chuyện, có tin rằng ta diệt sát ngươi không?
Dư Tắc Thành vội vàng nói:
- Xin lỗi, thật là xin lỗi, trong lúc nhất thời đi nhầm phương hướng, đây là chút bồi thường của ta, xin ngài nguyên lượng...
Dứt lời, Dư Tắc Thành lấy trong thế giới Bàn cổ ra một ngàn lẻ một yêu ma, đây là số yêu ma mà Dư Tắc Thành rày đây mai đó bắt được trong mấy năm qua.
Dư Tắc Thành phá vỡ phong ấn bọn chúng, sau đó số yêu ma này tỉnh lại, một ngàn lẻ một thế giới hình trứng nhanh chóng sinh ra.
Lão nhân kia không nói gì được nữa, tăng thêm thế giới hình trứng như vậy có nghĩa là thực lực thế giới Tự Tại Thiên của lão gia tăng. Lão ngập ngừng một lúc, sau đó mới nói:
- Cút, sau này không được đi lạc vào đây nữa!
Sau đó lão tung ra một cước, Dư Tắc Thành lập tức bị đá bay tới miệng thông đạo đưa hắn tới đây, theo thông đạo cuồn cuộn bay ngược trở về thế giới Thương Khung. Sau khi trở lại Dư Tắc Thành mới phát hiện ra, thời gian chỉ mới trôi qua chừng một khắc, đây quả thật là trên trời một ngày, dưới đất ngàn năm.
Dư Tắc Thành cười ha ha, theo thói quen vẫn tưởng Già Lam đang ở sau lưng mình, bèn nói:
- Đi thôi...
Hắn đi ra hai bước chợt quay nhìn lại, Già Lam khi trước vẫn theo sau mình, từ nay vĩnh viễn không còn thấy nữa, kể từ đây giai nhân khuất bóng, kẻ Bắc người Nam.
Quả cầu thịt trong bụng dường như cảm nhận được nỗi đau buồn của Dư Tắc Thành, bèn khẽ nhảy một cái, dường như muốn cho hắn biết rằng từ đây về sau, hắn không còn cô độc trên cõi đời này nữa, mà đã có thêm một thân nhân.
Dư Tắc Thành chậm bước trong thành Trường An, đi mà không có mục đích, lang thang thơ thần, dáng vẻ trầm mặc. Ma Chủ Già Lam rời đi dường như đã mang theo một phần sinh mạng của hắn, ba, bốn năm qua sống với nhau như hình với bóng, hiện tại đột ngột chia ly như vậy, trong lòng hắn có nỗi đau buồn, khó có thể chấp nhận được thực tế phũ phàng này.
sắc trời đã dần dần sáng, trong thành Trường An, những người buôn bán đã bày hàng, những điểm nhỏ bán thức ăn sáng đã mở cửa từ sớm. Hương thơm của đủ các món ăn như bánh rán trái cây, cháo quẩy sữa đậu nành, bánh bao tàu hủ hoa, thịt bò nướng, bánh bao dưa chuột muối, canh thịt dê... lan tỏa từng hồi.
Dư Tắc Thành tìm đại một quán nhỏ, chui vào gọi một phần bánh bao tàu hủ hoa. Húp một ngụm tàu hủ hoa vào, cảm giác ngọt ấm chạy khắp toàn thân, lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy sinh cơ bừng bừng. Dù sao nàng cũng đã đi rồi, mình vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình, tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình, không thể để quá khứ trói buộc, dù sao cũng đã qua...
Lúc này mặt trời vừa lên, tia nắng ban mai đầu tiên từ từ xuất hiện, chiếu lên mặt Dư Tắc Thành. Hắn chợt mỉm cười, gác sang bên nỗi buồn chia biệt với Già Lam, nhìn tia nắng đầu tiên, hắn cảm nhận được một ngày mới đã đến, cảm nhận được nhịp đập con tim của sinh mạng bé nhỏ trong bụng mình, một khởi đầu mới đã bắt đầu.
Dư Tắc Thành quyết định trở về Hiên Viên kiếm phái, lần này mình đã đi hơn bốn năm, cũng nên trở về môn phái. Không biết trong mấy năm qua, ở môn phái có xảy ra chuyện gì không, chuyện của sư phụ các vị đã làm xong chưa, có phát sinh biến hóa gì không... Trong lúc suy nghĩ miên man, Dư Tắc Thành lấy Kim Đăng Chiến Xa của mình ra, bay về Hiên Viên kiếm phái.
Kim Đăng Chiến Xa có thể hấp thu các loại phi xa, sau khi hấp thu sẽ có được đặc tính của các loại phi xa này. Nó vừa có thể hóa thành lôi điện giống như Lôi Đình phi xa, cũng có thể hóa thành hải thuyền cực lớn như Nộ Hải Cuồng Sa Hạm, dung hợp đặc tính của hài thuyền vào trong đó. Nó cũng có thể biến hóa ra hình dáng của đủ các loại phi xa, chính là đệ nhất phi xa trong thiên hạ.
Ngoài ra, Kim Đăng Chiến Xa này còn là pháp bảo chiến đấu, có được năng lực chiến đấu vô biên. Còn nhớ năm xưa Tề Hằng Công dựa vào ba ngàn Kim Đăng Chiến Xa kết thành xa trận vô địch tung hoành thiên hạ, không ai địch nổi.
Lúc Dư Tắc Thành kiểm kê Long lăng mà mình thu được, tìm ra Kim Đăng Chiến Xa dưới dạng thực thể có tổng cộng bốn mươi chín chiếc. Không ngờ pháp bảo vô cùng quý giá như vậy lại bị bọn Thanh Long sử dụng trong Long lăng giống như đèn thắp sáng. Sự xa xỉ của chúng khiến cho Dư Tắc Thành phải dở cười dở khóc.
Có được bốn mươi chín chiếc Kim Đăng Chiến Xa này, trong lòng Dư Tắc Thành thầm có một kế hoạch, chính là phải khôi phục lại xa trận vô địch năm xưa của Tề Hằng Công, khiến cho Hiên Viên kiếm phái gia tăng một chiến lực hùng mạnh.
Nói sao Dư Tắc Thành cũng thật sự không ngờ đèn trong Long lăng đều là Kim Đăng Chiến Xa, cho nên đối với tất cả vật phẩm trong Long lăng mà hắn không nhận ra, lập tức phong ấn tất cả. Đợi sau khi thế giới Bàn cổ tiến hóa xong sẽ nhờ Lão Thất tiến hành giám định. Tránh cho có bảo vật mà không biết, để cho người khác chê cười.
Đáng tiếc năm xưa trong di tích Tiên Tần, mình đã quên bẵng bảo vật Long lăng này, không mang ra giám định. Bất quá Dư Tắc Thành cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với động phủ Pháp Linh ở Tây Lĩnh kia, Bạch Hà Tích là tấm gương sáng, sau này còn có hai lão Chân Nhất Thần Quân Ngọc Diệu, Cực Lạc, cho nên ít tiếp xúc với nó vẫn hơn.
Dư Tắc Thành còn cần phải tới Thần Uy tông tìm kiếm pháp thuật của Kim Đăng Chiến Xa này. Pháp thuật của Kim Đăng Chiến Xa hiện tại mà hắn biết là nhờ Kiếm Sủng mang lại, không phải là do hắn khổ tâm tu luyện mà biết được. Cho nên hắn chỉ biết thuật sử dụng cụ thể, chỉ có thể hiểu mà không thể truyền cho người khác. Muốn truyền cho người khác, tối thiểu hắn cũng phải đạt tới cảnh giới Phản Hư kỳ, lúc ấy mới có thể, nhưng tới lúc đó, Kim Đăng Chiến Xa cũng không còn quan trọng như hiện tại.
Ngoài ra còn phải tìm một ít Pháp Linh ảo Tiên Tần để kích hoạt số chiến xa này. Bất quá chuyện này không thành vấn đề, chỉ cần tìm tới Bạch Hà Tích Bạch Đại ca, với thủ đoạn của y thừa sức làm được chuyện này.
Dư Tắc Thành vừa tính toán vừa điều khiển Kim Đăng Chiến Xa bay đi, lúc này hắn đang ở độ cao sáu ngàn trượng. Vẻ ngoài của Kim Đăng Chiến Xa thật ra vô cùng đơn sơ, nhìn qua giống như là phi xa phổ thông nhất, nhưng tốc độ của nó nhanh vô cùng, trăm dặm nháy mắt đã tới, một canh giờ có thể phi hành hai vạn dặm.
Dư Tắc Thành bay về hướng cửa ải địa vực của địa vực cổ Tần, chỉ cần vượt qua nơi đó là có thể trở lại địa vực Thiên Nam, sau đó trở về Hiên Viên kiếm phái.
Đột nhiên ngoài xa ngàn dặm bạo phát dao động nguyên khí rất lớn, sau đó bùng nổ rất nhanh. Đây là dấu hiệu phía trước có cao thủ Nguyên Anh Chân Quân đang quyết đấu, sắp sửa hình thành họa trời.
Nơi này là Thương Khung hải, họa trời bùng nổ xem ra cũng không gây ra tai họa gì.
Dư Tắc Thành cảm ứng nguyên khí bùng nổ một chút, chậm rãi phân tích, sau đó lập tức điều khiển chiến xa bay về phía đó. Bởi vì trong các loại nguyên khí vừa nổ tung, rõ ràng tất cả đều là kiếm khí, có một phe trong đó sử dụng Liệt Thiên kiếm khí, là hai luồng Liệt Thiên kiếm khí hùng mạnh hợp nhất, là thuật Song Kiếm hợp Bích. Rõ ràng là Liệt Thiên kiếm phái đang đại chiến với cường địch, năm đại kiếm phái đồng nguồn, cho nên Dư Tắc Thành mới bay về phía đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLPhi xa vừa chuyển, nháy mắt bề ngoài biến hóa, biến thành Lôi Đình phi xa, chính là một đạo lôi quang, bay nhanh như chớp về phía trận chiến.
Giữa tiếng sấm nổ ầm ầm, nháy mắt Dư Tắc Thành đã bay tới chiến trường trên Thương Khung hải. Không ngờ chiến trường nơi đây chia làm hai chỗ, một chỗ là đại chiến giữa các Nguyên Anh Chân Quân. Trong đó có hai Nguyên Anh Chân Quân của Liệt Thiên kiếm phái đang đại chiến năm tên Nguyên Anh Chân Quân của đối phương. Khí tức của hai Nguyên Anh Chân Quân đó rõ ràng là hai vị Khai Sơn Chân Quân và Phá Hải Chân Quân, hai người bọn họ đã hợp bích song kiếm.
Dư Tắc Thành đã gặp hai vị Khai Sơn. Phá Hải mấy lần, ở đại lễ Vô Lượng tông, Đan môn, toàn là hai người bọn họ đại diện Liệt Thiên kiếm phái tới làm khách. Bọn họ đối xử với Dư Tắc Thành vô cùng thân mật, cho nên ắt phải hỗ trợ bọn họ lần này.
Năm tên Nguyên Anh Chân Quân đối phương, một tên nhanh như một đạo lưu quang, tới nỗi bằng mắt thường khó có thể thấy được. Dư Tắc Thành lập tức phân biệt được đây là Nguyên Anh Chân Quân của Nghệ Xạ Khoái Kiếm Tông.
Nghệ Xạ Khoái kiếm tông dùng khoái kiếm lập phái, bọn chúng tự tuyên truyền rằng tổ sư gia của mình là Đại Thần Uy Sĩ Hậu Nghệ vào thời Hiên Viên Hoàng đế, lấy Thập Nhị Sắc Khoái Kiếm tung hoành Mạc Bắc. Tên Nguyên Anh Chân Quân sử kiếm quang màu lục kia là đệ tử của tông này
Ba tên còn lại cũng kết hợp thành một thể, bày ra kỳ trận ba người, khi thì tụ lại, lúc chia ra, tụ tập lực lượng lại. Trận pháp năm xưa Dư Tắc Thành từng lãnh giáo qua, chính là kiếm trận của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, năm xưa mình đã giao thủ với đệ tử kiếm phái này ở Đan môn.
Đây là Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, môn hạ đệ tử sở trường kiếm thuật hợp kích, có thể bày ra vô số kiếm trận, nháy mắt nhiều người hợp nhất.
Còn có một tên giống như một dải ngân hà vắt ngang trời, kiếm khí hết sức uy nghiêm, đây nhất định là Nguyên Anh Chân Quân của Ngân Hà Tinh kiếm tông.
Ngân Hà Tinh kiếm tông xuất thân từ Thiên Hà kiếm phái, mỗi một kiếm trải rộng như ngân hà vô số vì sao, ức vạn kiếm quang màu bạc hợp nhất, phối hợp với Cửu Diệu Thập Nhị Tinh kiếm thuật âm thầm đả thương người trong vô hình, lập nên uy danh hiển hách ở địa vực Tuy Viễn.
Bảy người này đại chiến với nhau, chiến trường vắt ngang ngàn dặm, thân hình bọn họ hoàn toàn hóa thành kiếm quang kiếm khí, tung hoành giữa đất trời. Hai vị Nguyên Anh Chân Quân Khai Sơn, Phá Hải song kiếm hợp bích, đối chiến năm Nguyên Anh Chân Quân của ba kiếm phái.
Một chiến trường nữa nằm trên một hải đảo, nơi đó cũng toát ra kiếm quang mãnh liệt, bất quá diện tích chiến trường chỉ có trăm dặm, hẳn là Kim Đan Chân Nhân đang đại chiến nơi đó. Dư Tắc Thành lập tức điều khiển phi xa bay tới nơi này.
Dư Tắc Thành còn chưa tới chiến trường, trên không nháy mắt có hai đạo kiếm quang vọt tới, chính là hai tu sĩ Trúc Cơ ngự phi kiếm ngăn cản phi xa của hắn.
Hai tên nọ quát lớn:
- Liên minh Lục Kiếm đang hành sự nơi này, mời đạo hữu quay lại!
Hai tên nay ngự phi kiếm bay nhanh như chớp, nhìn qua đã biết chính là tu sĩ của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông.
Dư Tắc Thành điều khiển Kim Đăng Chiến Xa biến hóa, lập tức trở lại hình dáng vốn có của nó. Sau đó hắn giơ tay phát ra một đạo kiếm khí bay thẳng lên không, lập tức không trung xuất hiện một tiêu ký hình kiếm rất lớn, chính là Hiên Viên Kiếm của Hiên Viên kiếm phái.
Tiêu ký này vừa xuất hiện, lập tức không khí cả chiến trường biến đổi. Mọi người nhìn thấy dấu hiệu này đều biết rằng viện quân của Liệt Thiên kiếm phái đã tới, tất cả trở nên hết sức khẩn trương.
Hai tên tu sĩ Trúc Cơ kia nhìn thấy tiêu ký này, sắc mặt đại biến, sau đó nghiến răng một cái, phóng xuất hai đạo kiếm quang công kích Dư Tắc Thành.
Chỉ là nhân vật nho nhỏ cũng dám xuất kiếm trước mặt mình. Dư Tắc Thành thu hồi Kim Đăng Chiến Xa, ở đây toàn là kiếm tu, sử dụng chiến xa này quả thật vô cùng mất mặt. Hắn bước ra một bước, toàn thân hóa kiếm quang, Thân Kiếm hợp Nhất, lập tức xông về phía trước.
Một kiếm như cầu vồng, lập tức va chạm với phi kiếm của hai tu sĩ Trúc Cơ kia. Đối phương kiếm vỡ người vong, chỉ cần một kiếm đã chém tan xác bọn chúng.
Dư Tắc Thành phóng nhanh về phía chiến trường, hắn muốn đánh một trận, ai dám ngăn cản trước mặt hắn, ắt kẻ đó phải chịu diệt vong.
Phía trước có một đạo hào quang truyền đến, giống như một dải ngân hà, là một Kim Đan Chân Nhân của Ngân Hà Tinh kiếm tông ra ngăn cản Dư Tắc Thành. Nhiệm vụ của y là phụ trách đề phòng địch nhân có viện thủ.
Hai người xông thẳng vào nhau, không ai giảm tốc độ, hai người gặp nhau, kẻ dũng sẽ thắng, cả hai đều hóa thân thành kiếm, dốc hết toàn lực.
Dư Tắc Thành Lục Kiếm hợp nhất, lập tức sử dụng lực Kiếm Cưu, hóa kiếm thành cưu.
Một tiếng kiếm ngâm vang lên, một kiếm cưu đâm mạnh vào dải ngân hà kia, hai bên va chạm tạo ra một tiếng nổ rất lớn.
Tên này có thể phụ trách nhiệm vụ ngăn chặn địch nhân bên ngoài cứu viện, cũng là Kim Đan Chân Nhân có tiếng trong liên minh Lục Kiếm. Y đã lãnh ngộ kiếm ý Ngân Hà, nắm được lực Thiên Đạo, có lẽ tương lai sẽ là một Nguyên Anh Chân Quân, xưng hùng một cõi.
Đáng tiếc sẽ không có chuyện này, nếu nói về Kim Đan Chân Nhân lãnh ngộ lực Thiên Đạo, Dư Tắc Thành hoàn toàn có thể xưng là đệ nhất nhân, chuyện này khiến cho kiếm thuật của hắn vượt xa những Kim Đan Chân Nhân khác.
Sau một đòn này, kiếm cưu nhảy bổ vào dải ngân hà, ngân hà bạo phát, sau đó nổ tung tóe bốn phía. Tên Kim Đan Chân Nhân kia chỉ cần một kiếm mà thôi, đã bị kiếm cưu Dư Tắc Thành đánh cho tan tác, thậm chí Kim Đan còn không kịp chạy ra đã hình thần câu diệt.
Dư Tắc Thành nhanh chóng phóng về phía đảo kia, đánh chết cường giả Kim Đan này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Trên chiến trường Kim Đan Chân Nhân, tất cả hai phe đều biến sắc, mọi ánh mắt đổ dồn vào người Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành hóa thành người trở lại, ung dung cất bước tiến về phía chiến trường, dáng vẻ hết sức nhàn nhã, bước từng bước một. Trên người hắn kiếm quang lượn lờ, sát khí dày đặc, Dư Tắc Thành muốn đại khai sát giới.
Sau khi đánh chết cường địch chỉ với một kiếm, xung quanh Dư Tắc Thành ai nấy hoang mang. Chỉ trong thoáng chốc, không còn địch nhân nào xông tới, đối phương đang tính toán làm cách nào để đối phó với Dư Tắc Thành, cho nên trong thời gian ngắn cũng không có ai tiến tới khiêu chiến.
Dư Tắc Thành quan sát toàn trường, chỉ thấy chiến trường này chủ yếu diễn ra trên một tiểu đảo. Đảo này rộng chừng ba mươi dặm, trên đảo cũng không có người sinh sống, chỉ có một vài mảnh rừng rậm và bãi biển đá ngầm.
Bất quá liếc mắt nhìn qua, hải đảo kia dường như sống vậy, bất kể là sóng biển gần bờ hay dãy đá ngầm ven biển, hay rừng cây trên đảo, trông giống như một thanh phi kiếm bảo vệ nơi này.
Vạn Kiếm Ma tông là một trong năm đại kiếm phái, lấy thiên địa vạn vật là kiếm. Xem ra trên đảo kia tối thiểu cũng có hai vị Kim Đan Chân Nhân của Vạn Kiếm Ma tông.
Bọn họ khống chế hải đảo, vạn vật hóa kiếm, chiếm cứ địa lợi để phòng thủ. Mà xung quanh đảo, có khoảng mười sáu Kim Đan Chân Nhân của liên minh Lục Kiếm, bọn chúng đang hợp lực vây công năm Kim Đan Chân Nhân của năm đại kiếm phái.
Kiếm khí của năm vị Kim Đan Chân Nhân này vô cùng mạnh mẽ, Dư Tắc Thành dùng cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật quét qua, phát hiện trong đó có ba vị Kim Đan Chân Nhân kiếm khí xung thiên, không gì ngăn nổi, rõ ràng là Liệt Thiên kiếm khí. Hai vị Kim Đan Chân Nhân còn lại kiếm khí biến hóa vô cùng, hoặc là liệt hỏa, hoặc là Hàn Băng, đây là Kim Đan Chân Nhân của Hỗn Nguyên kiếm phái.
Bọn họ lấy năm chống mười sáu, mỗi người thường xuyên lấy một chống ba, chiến đấu kịch liệt giữa không trung. Theo tình hình đại chiến trước mắt, hai phe đang ở vào thế cân bằng.
Trong năm vị Kim Đan Chân Nhân của năm đại kiếm phái có hai nữ nhân vô cùng dũng mãnh. Hai nàng thường xuyên lấy một chọi bốn, chọi năm, cứng rắn ngăn cản cường địch. Có thể nói nhờ vào hai nàng rất nhiều, năm người này mới có thể chống đỡ được đối phương cường công.
Nếu các nàng không địch lại sẽ lập tức rút lui về phía sau, lui về phạm vi của đảo, lập tức được Kim Đan Chân Nhân của Vạn Kiếm Ma tông cứu viện. Tức thì vạn vật trên đảo hóa kiếm, ngăn cản đám Kim Đan Chân Nhân của liên minh Lục Kiếm truy sát hai nàng.