Dư Tắc Thành ngự kiếm bay về phía núi lửa kia, từ ngoài xa ngàn dặm có thể nhìn thấy cột khói dâng lên, hơi nóng bừng bừng của lửa dung nham, cả sơn mạch quả thật chẳng khác gì một tòa hỏa diệm sơn.
Xem ra chuyện núi lửa Hỏa Vân tông bùng nổ năm xưa tuyệt đối không đơn giản, không phải như trong tưởng tượng của mình, nhất định còn ẩn chứa huyền cơ trong đó.
Dư Tắc Thành tiến tới chân núi lửa, còn cách ba trăm dặm, phía trước đã có đồng tử đón khách xuất hiện, truyền âm hỏi:
- Xin vị Chân Nhân kia hãy dừng bước, xin hỏi tới Hỏa Vân tông ta có chuyện gì?
Dư Tắc Thành ngừng bước, giơ tay bắn ra một chiếc bái thiếp, miệng đáp:
- Ta là Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, tới đây bái phỏng Phần Hỏa Chân Nhân của quý phái. Ta với y chính là hảo hữu, xin mau mau báo giùm.
Hai tên đồng tử kia đón lấy bái thiếp, một người báo vào trong môn, một người đưa Dư Tắc Thành tới nghỉ tạm trong một lương đình.
Không đến một khắc sau, hỏa vân phía trước chợt động, một người tiến ra nghênh đón Dư Tắc Thành. Người nọ ngự trên hỏa vân, khí thế bừng bừng, đầy trời hỏa vân.
Dư Tắc Thành nhìn kỹ, rõ ràng không phải là Phần Hỏa Chân Nhân. Đây là Tam Hỏa Chân Quân năm xưa cùng đi tới Vô Lượng tông với Phần Hỏa Chân Nhân, đích thân lão ra nghênh đón Dư Tắc Thành.
Thấy lão ra đón, Dư Tắc Thành lập tức đứng dậy cung kính thi lễ, nói ra ý định của mình.
Tam Hỏa Chân Quân nói:
- Phần Hỏa sư diệt hai năm trước đã bắt đầu xung kích cảnh giới Nguyên Anh, bế quan không biết đến bao giờ. Ta thay mặt y tới tiếp ngươi.
Dư Tắc Thành lập tức nói:
- Vãn bối có tài đức gì mà có thể khiến cho tiền bối ra đây nghênh đón, thật là áy náy...
Tam Hỏa Chân Quân nói:
- Khách sáo, khách sáo, ngươi có thể tới đây là vẻ vang cho chốn nhà tranh vách lá này rồi. Không thể ngờ hiện tại ngươi đã đạt tới cảnh giới Giả Anh, thật sự đáng mừng.
Dư Tắc Thành nói:
- Tiền bối quá thương mà nói vậy, hóa Anh... hóa Anh... thật sự là vô cùng gian nan.
Tam Hỏa Chân Quân đưa Dư Tắc Thành vào Hỏa Vân tông, khoản đãi nhiệt tình, làm tròn phận sự chủ nhân nơi này.
Hôm sau, Dư Tắc Thành bái biệt Tam Hỏa Chân Quân, rời khỏi Hỏa Vân tông.
Dư Tắc Thành tỏ ra vô cùng cung kính với Tam Hỏa Chân Quân. Mặc dù trên đường tới Vô Lượng tông năm xưa, lão nhân này không nói nửa lời, không hề tỏ uy phong của một vị Nguyên Anh Chân Quân, tất cả mọi chuyện đều để cho các đệ tử quyết định, tỏ ra có vẻ yếu đuối. Nhưng Dư Tắc Thành biết người này vô cùng hung hãn, năm xưa Mộ Yên Tiên Tử đã bị lão cùng hai Nguyên Anh Chân Quân khác ra tay xử lý.
Dưới sự móc nối của Trương Tông Đạo, Tam Hỏa Chân Quân bỏ ra một ngàn vạn linh thạch tham gia hàng ngũ chiến đấu, mục đích của lão chỉ là muốn giết chết Mộ Yên Tiên Tử. Người này không thể coi thường, cũng không thể đắc tội.
Thật ra khó có thể coi thường bất cứ Nguyên Anh Chân Quân nào. Dù là Nguyên Anh Chân Quân đơn giản nhất mình từng đấu qua như Cửu Diệt Lôi Thần. Nguyên Anh Chân Quân của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông. Cho dù bọn chúng thất bại cũng thừa sức chạy xa ngàn dặm, muốn giết chết bọn chúng là vô cùng gian nan. Chỉ có đám Đại Yêu Ma, Hồng Hoang Vệ kia tuy rằng có được tu vi của Nguyên Anh Chân Quân, nhưng Dư Tắc Thành lại có thể giết chết chúng một cách dễ dàng.
Dư Tắc Thành càng suy nghĩ lại càng kiên định quyết tâm hóa Anh của mình. Tục sự đã kết thúc, mình lập tức trở về Hiên Viên kiếm phái, bắt đầu tu luyện hóa Anh.
Lần này trở về Hiên Viên kiếm phái, con gái Dư Tắc Thành đã hơn hai tuổi, có thể tự đi lại, bi bô tập nói. Dư Tắc Thành ngắm nó mê say, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Được hai vị bảo mẫu nuôi nấng chăm sóc, con gái Dư Tắc Thành trưởng thành vô cùng khỏe mạnh, khiến cho hắn cao hứng, lập tức thu hai đứa con của bọn họ làm đồ đệ của mình.
Hai đứa bé này cũng vô cùng kháu khỉnh đáng yêu, còn Linh Căn của chúng, Dư Tắc Thành không thèm để ý tới. Mình là Ngũ Hành Linh Căn còn có thể tu luyện như vậy, chúng là Linh Căn thế nào cũng được, không thành vấn đề với mình.
Dư Tắc Thành tiếp tục cuộc sống vừa tu luyện, vừa xử lý các chuyện vặt vãnh của Hiên Viên kiếm phái, vừa chăm sóc cho con mình.
Cuộc sống như vậy cứ trôi qua từng ngày, quá trình suy diễn bí pháp của Sát Ma tông, Tinh Cơ Kiếm tông đã kết thúc, vốn Sát Ma tông lấy sát nhập đạo, kiếm tẩu thiên phong, phải tàn sát mười vạn sinh linh, mượn cỗ sát khí ấy hóa sinh Giả Anh. Công pháp này Dư Tắc Thành không thích, chỉ có thể dùng tham khảo.
Bí pháp của Tinh Cơ Kiếm tông lại có vài phần tương tự với thuật hóa sinh Giả Anh của đạo Thần Dương mà Dư Tắc Thành đã từng ngộ ra. Cho nên hắn bắt đầu tu luyện thuật này, đêm nào cũng ra ngắm sao.
Thời gian lặng lẽ xuôi dòng, quang âm như bóng câu bên cửa sổ, chớp mắt đã vài năm qua đi. Dư Tắc Thành nhờ Thất Tinh quán trợ lực, ngày ngày quan sát hàng ngàn hàng vạn tinh tượng trên trời, rốt cục sau vài năm cũng đạt thành Đại Đạo.
Sáng hôm ấy, đột nhiên Dư Tắc Thành thấy trong lòng có chút sở ngộ, bèn đi vào đình viện, đứng ở đó rất lâu không nhúc nhích.
Nhìn vầng dương trên không, đột nhiên Dư Tắc Thành có cảm ngộ. Mặt trời, mặt trăng và các vì sao lưu chuyển hàng ngày, Dư Tắc Thành cũng không nhúc nhích, chỉ ở đây quan sát vạn vật trên không. Từng ngày trôi qua như vậy, Dư Tắc Thành vẫn đứng yên không nhúc nhích, lần này đứng hết ba mươi ngày, cảm ngộ lực Thiên Đạo. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLNhật nguyệt lưu chuyển, thời gian thấm thoát thoi đưa. Dư Tắc Thành vẫn ở đây nhìn trời, không nói một lời, cũng không cử động.
Đến một hôm vào chính Ngọ, thái dương ở đỉnh đầu, ánh nắng chói chang.
Đột nhiên Dư Tắc Thành mỉm cười, sau đó bật cười ha ha, chỉ tay lên không. Lập tức không trung biến hóa, sao hiện giữa ban ngày, hàng ngàn hàng vạn vì sao hiện ra xung quanh vầng dương sáng chói.
Những vì sao này hiện lên thật ra chỉ là hào quang của chúng bị Dư Tắc Thành hấp thu, cho nên mới làm nổi bật chúng lên như vậy, cũng không phải là sao hiện chân chính. Bất quá trong mắt những người khác, đây quả thật chính là dị tượng sao mọc giữa ban ngày.
Những đạo hào quang này tụ tập lại với nhau từ trên không bắn xuống, giống như một dòng sông từ trên chín tầng trời trút xuống, trút vào trong cơ thể Dư Tắc Thành.
Tinh quang này đã tồn tại từ thời viễn cổ cho tới ngày nay, chính là một phần vĩnh hằng của thế giới, vĩnh hằng vô biên, thiên địa tự nhiên, thế nhưng hôm nay chúng đã bị Dư Tắc Thành hấp thu.
Trong khoảnh khắc này, thể xác và tinh thần Dư Tắc Thành tự động thôi thúc Thấu Không Đại Thần Niệm thuật. Nó chính là nền tảng của hết thảy, Dư Tắc Thành dựa vào nó hấp thu tất cả lực lượng hình thành.
Thấu Không Đại Thần Niệm thuật khuếch tán ra vô cùng mạnh mẽ, lúc này không còn là trăm dặm như bình thường, mà là dao động không ngừng, truyền ra ngoài ngàn dặm. Theo nó khuếch tán, các vì sao cũng khuếch tán ra, từ trời sao trăm dặm hóa ra ngàn dặm.
Xung quanh động phủ Hiên Viên ngàn dặm, thái dương trên cao, tinh quang sáng chói. Vô số tinh quang tập trung vào đầu Dư Tắc Thành, dần dần dung nhập vào trong cơ thể hắn. Theo tinh quang tiến vào, vô số thượng cổ yêu văn xuất hiện, tự động biến hóa, nổi lên trên thân thể Dư Tắc Thành. Từng đám yêu văn có chủ có phụ, phối hợp lại với nhau hình thành lực lượng kỳ dị.
Tinh quang nhập thể, hóa thành vô tận quang điểm dung hợp vào Kim Đan của Dư Tắc Thành. Lúc này lực Tinh Thần trong Đan Điền, trong Kim Đan của Dư Tắc Thành đột ngột bạo phát, hóa thành một đạo ngân hà bay ra khỏi Kim Đan, lặng lẽ xoay tròn xung quanh Kiếm Tâm Thông Huyền Đan trong Đan Điền.
Đạo ngân hà này vừa xuất hiện, lập tức đứng vào vị trí đối xứng với Giả Anh do đạo Thần Dương sinh ra qua tâm là Kim Đan, cả hai đều xoay tròn không ngừng. Mà thượng cổ yêu văn trên thân thể Dư Tắc Thành theo lực Tinh Thần vô tận kia tụ tập tất cả vào ngân hà này.
Dải ngân hà này không ngừng xoay tròn xung quanh Đan Điền, các điểm tinh quang dần dần tụ tập lại với nhau, chậm rãi hóa thành hình người. Đó là Nguyên Anh có dáng vẻ như đứa trẻ, đáng tiếc Nguyên Anh này cũng trong trạng thái nửa hư nửa thật, chỉ là giả Anh.
Bất quá Giả Anh này vừa thành, nháy mắt trên người Dư Tắc Thành phát ra vô số cường quang, bầu trời đầy sao trong phạm vi ngàn dặm bị Dư Tắc Thành hấp thu tinh quang, bất chợt lóe lên không ngừng, kết nối lại với nhau, dường như sinh ra thông đạo nối liền. Qua thông đạo này, lực Tinh Thần vô tận kia chảy vào Giả Anh trong người Dư Tắc Thành, khiến cho Giả Anh của hắn càng ngày càng trở nên chân thật, rõ ràng hơn.
Đúng lúc này, trên Hiên Viên kiếm phong xa xa nổ vang một tiếng, cũng hấp thu lực lượng tinh quang trên trời. DỊ tượng sao mọc ban ngày này bắt đầu dần dần khuếch tán, lần này lan tràn vạn dặm, mười vạn dặm, bao trùm cả diện tích Gò Hiên Viên vào trong.
Chuyện Hiên Viên kiếm phong hấp thu lực lượng của dị tượng sao mọc ban ngày này cũng không ảnh hưởng tới Dư Tắc Thành. Tất cả tinh khí thần của hắn đang bị Giả Anh mới sinh ra thu hút, cảm ngộ lực Tinh Thần. Lực Tinh Thần này ẩn chứa khí tức viễn cổ, ẩn chứa lực lượng hùng mạnh, ẩn chứa vô tận huyền bí.
Ầm!
Rốt cục Giả Anh đã hấp thu lực Tinh Thần đạt tới cực hạn, thông đạo nối tiếp lập tức tan biến. Lúc này không còn lực Tinh Thần giáng xuống, những vì sao xuất hiện trên trời cũng biến mất, dị tượng tiêu tan.
Chuyện này khiến cho Hiên Viên kiếm phong cũng ngừng hấp thu lực Tinh Thần, hết thảy trở nên yên tĩnh.