Dưới Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của Dư Tắc Thành cảm ứng, tên của những điểm sáng này xuất hiện trong đầu hắn: Đế Lưu Tương.
Nhược Thủy hồ trải rộng khắp mười hai vạn chín ngàn sáu trăm dặm, chính là thủ đoạn cuối cùng ngăn cản Yêu Hoàng phục hưng Yêu tộc. Đế Lưu Tương là thứ để tạo ra Yêu tộc, nhưng mãi cho tới ngày nay, Yêu tộc vẫn không thể phục hưng. Cho dù Đế Lưu Tương xuất hiện trên bầu trời đại lục Thương Khung, mỗi lần cũng chỉ phủ trên phạm vi vài chục dặm mà thôi.
Nhưng Đế Lưu Tương lại tạo ra trận mưa to phủ khắp phạm vi mười hai vạn chín ngàn sáu trăm dặm Nhược Thủy hồ, hơn nữa kéo dài trong một canh giờ. Nếu trận mưa này rớt xuống đại lục Thương Khung, mỗi lần mưa xong sẽ sinh ra hàng ngàn hàng vạn Yêu tộc trong thiên địa, lúc ấy chuyện Yêu tộc phục hưng không còn là giấc mộng nữa.
Lập tức Dư Tắc Thành phát hiện ra mình vừa bừng hiểu được chuyện gì, lại nhìn Thái Huyền sơn, cảm giác như nó mới vừa biến hóa.
Đế Lưu Tương bao phủ phạm vi mười hai vạn chín ngàn sáu trăm dặm, hơn nữa còn mưa tới một canh giờ, khó trách cổ Tinh Ma Linh lại xuất hiện ở nơi này. Nhất định là chúng tới đây để nuốt Đế Lưu Tương, người đời không nhìn ra được chuyện này nên cho rằng chúng ngự trên những điểm sáng kia mà đến, cho nên xưng là Tinh Hồn Vũ.
Lúc này không trung mây đen cuồn cuộn, dường như vạn mã đứt dây cương. Trên mặt đất từ xa tới gần, cho tới ngút tầm mắt toàn là quang vũ vô tận từ trên không rơi xuống.
Đế Lưu Tương này chậm rãi rơi xuống Nhược Thủy hồ, không làm dậy ba đào, gặp nước lập tức dung nhập vào trong đó, biến mất tích.
Quang vũ điên cuồng rơi xuống, cương phong gào thét giận dữ, biển mây cuồn cuộn, sóng thần dồn dập, vạn vật trong thiên địa tạo thành một bức họa vô cùng bao la hùng vĩ. Tất cả các tu sĩ trước cảnh sắc này cũng không khỏi chấn động tinh thần, trước mặt sức mạnh to lớn của thiên địa, tất cả đều vô cùng nhỏ bé.
Lúc này trong đám người tu tiên trong mây mù, chợt có kẻ kêu to:
- Tới rồi, tới rồi, bọn cổ Tinh Ma Linh đã tới!
Giữa mây đen đầy trời, cương phong gầm rú càng ngày càng mạnh, giữa Đế Lưu Tương đổ xuống càng ngày càng lớn, từ phía chân trời xa dần dần bay ra vô số quang thú ngũ sắc. Bọn chúng ngự trên cương phong vô tận, phi hành giữa Đế Lưu Tương, chúng vừa phi hành vừa kêu la, vừa nuốt lấy Đế Lưu Tương từ trên trời đổ xuống.
Chúng ngự cương phong, cương phong che chở cho chúng, cả hai lập tức bao phủ cả trời không.
Cổ Tinh Ma Linh này thật ra là một loài sinh vật kỳ dị có nguồn gốc từ Vực Ngoại, cũng giống như bọn ác quỷ ma đầu mà Dư Tắc Thành từng giết chết dưới u Minh giới, là sinh vật thuộc loại ác quỷ ma đầu không có thân thể, chỉ có thần hồn.
Dư Tĩnh Hân nhìn đủ loại cổ Tinh Ma Linh bay đầy trời, lên tiếng nói:
- Đây chính là đệ tứ cảnh Vân Vũ Huyền Sơn của Thái Huyền sơn. Đại ca, chúng ta đi thôi, chỉ cần bắt được một con cổ Tinh Ma Linh sẽ bị truyền tống ra ngoài Thái Huyền sơn, sau đó không vào được nữa. Chỉ có thể chờ đến khi Tinh Hồn Vũ chấm dứt mới có thể tiến vào, khi đó chúng ta sẽ tập hợp lại.
- Hãy nhớ, chỉ có cổ Tinh Ma Linh hóa hình thành công mới có thể sử dụng làm Kiếm Linh, ngàn vạn lần đừng động vào cổ Tinh Ma Linh chưa thể hóa hình, bằng không Đại ca cũng sẽ bị truyền tống ra ngoài, phí công vô ích.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Được, đi thôi.
Lúc này đã có nhiều người tu tiên nhảy vào giữa cuồng phong mưa bão, tìm bắt loại cổ Tinh Ma Linh mà mình thích, vô số kiếm quang ào ạt xông vào, che trời phủ đất.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, cũng tiến vào trong làn Tinh Hồn Vũ. Lập tức hắn bị cương phong thổi cuốn đi, bên tai tiếng gió ù ù, khí Khảm Thủy vô tận xâm nhập toàn thân, ngũ quan suy yếu đến cực điểm, chỉ có thể nhờ vào thần thức cũng đã suy yếu mò mẫm xác định phương hướng.
Nhưng chuyện này đối với Dư Tắc Thành lại như đi trên đất bằng. Bất kể là Thấu Không Đại Thần Niệm thuật hay Kiếm Ngã thuật, dưới tác dụng của chúng, hết thảy sự vật trong Khôn Cực Khảm Linh Phong này trở nên hết sức rõ ràng. Có thể nói Khôn Cực Khảm Linh Phong này hoàn toàn không gây ra tác dụng gì với hắn, đối với hắn là một chuyện đơn giản vô cùng.
Dưới cảm ứng của Dư Tắc Thành, có thể nhận biết đám tu sĩ xung quanh đang cố gắng mò mẫm tiến tới trong Khôn Cực Khảm Linh Phong này. Trong đó có người ngũ quan mờ mịt, cố gắng đuổi theo cổ Tinh Ma Linh Dẫn dần bị mất phương hướng, tiến vào phạm vi Nhược Thủy, lập tức hét thảm một tiếng, không thể ngự kiếm được nữa, rơi xuống chìm vào Nhược Thủy hồ, mất tăm mất tích.
Có tu sĩ nỗ lực đuổi theo, đại chiến một hồi, rốt cục bắt được một con cổ Tinh Ma Linh. Lập tức bạch quang chợt lóe, cả người lẫn yêu cùng nhau biến mất, bị truyền tống ra khỏi Thái Huyền sơn.
Mà trong số cổ Tinh Ma Linh đầy trời này, Dư Tắc Thành chậm rãi quan sát, dần dần phát hiện chúng chia làm ba loại. Loại thứ nhất là cổ Tinh Ma Linh bình thường, thậm chí bọn chúng không có hình thể, chính xác hơn là không có hình thể cố định, chỉ là một luồng hư vô, hoặc một luồng quang điện nhiều màu sặc sỡ. Hình dạng của chúng biến hóa vô cùng, không theo quy luật nào cả. Chúng ngự cương phong nuốt lấy Đế Lưu Tương, càng nuốt nhiều Đế Lưu Tương, thân thể chúng dần dần xuất hiện hình dạng cố định, chỉ là cương phong thổi qua hơi lảo đảo.
Loại thứ hai chính là cổ Tinh Ma Linh khi xuất hiện đã hóa hình thành công, có thân thể cố định, có lẽ trước đó đã từng hấp thu vô số Đế Lưu Tương. Có con là mãng xà có sừng, có con như Cửu Vĩ Hồ Ly, có con có một chân trâu, một chân chim, có con như quạ đen ba chân. Trong sách cổ có ghi lại tên của những Cổ Tinh Ma Linh này, tỷ như Hải Giao, Cửu Vĩ Hồ, Điệp Ngưu. Tất Phương, Kim ô... toàn là thần thú vào thời kỳ thượng cổ Hồng Hoang.
Chúng có trí tuệ của mình, ngoại trừ nuốt Đế Lưu Tương trên không rơi xuống, còn nuốt lấy đám Cổ Tinh Ma Linh chưa có hình thái cố định. Thậm chí chúng còn lén lút tập kích người tu tiên, ăn thịt bọn họ. Chỉ cần bắt được loại cổ Tinh Ma Linh này là có thể mang về luyện chế Kiếm Linh.
Loại Cổ Tinh Ma Linh cuối cùng là sinh vật vô cùng đáng sợ, chúng ngự ở trên cao, không thèm nuốt Đế Lưu Tương rơi xuống đầy trời. Chúng tựa như những đấng quân vương vô cùng ngạo mạn, coi thường hết thảy cương phong. Đám Cổ Tinh Ma Linh thành hình nhìn thấy chúng lập tức run lên cầm cập, tránh đi rất xa.
Loại Cổ Tinh Ma Linh ở trên cao này toát ra uy áp vô cùng ngạo nghễ, thân thể chúng đã hoàn toàn thực thể hóa, giống như Thần Ma từ thuở Hồng Hoang trở về thế giới này.
Kim ô toàn thân đầy lửa cháy bừng bừng, Kim Sí Đại Bằng điểu che cả đất trời, Khổng Tước Minh Vương toát ra hào quang ngũ sắc, Chu Yếm là loài tinh tinh khổng lồ, Tướng Liễu chín đầu vô cùng ngạo nghễ. Thắng Ngộ Trĩ có bộ lông đỏ rực như lửa, Hợp Dũ Thú mặt người thân heo, Lỏa Ngư cất tiếng gáy như chim. Hóa Xà có mình sói cánh ưng...
Dư Tắc Thành nhìn đám dị thú trên cao chăm chú, đây mới là mục tiêu của hắn. Hắn ngự kiếm bay luồn lách qua Khôn Cực Khảm Linh Phong vô tận, bay về phía một con Kim Sí Đại Bằng đang đứng thẳng giữa không trung.
Kim Sí Đại Bằng này có sải cánh rộng chừng mười dặm, nhìn Dư Tắc Thành đang bay về phía mình với vẻ vô cùng kiêu ngạo, không hề có ý thối lui. Trong mắt nó Dư Tắc Thành chỉ là châu chấu đá xe, không biết sống chết là gì.
Thấy Dư Tắc Thành càng ngày càng gần, bất chợt nó gáy lên một tiếng thật dài. Lập tức phạm vi trước người Dư Tắc Thành mười dặm bị một loại khí tức cuồng bạo đáng sợ bao vây. Cương phong vô tận, thiên địa nguyên khí hỗn loạn bùng nổ thành từng luồng lôi điện vô cùng mạnh mẽ trong đó.
Giữa trận lôi điện này, Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được cương phong bị ảnh hưởng của tiếng gáy kia lập tức trở nên vô cùng hung hãn. Khí Khảm Thủy trở nên sắc bén như kim, không ngừng đè ép thân thể hắn. Tuy rằng đã có kiếm quang hộ thể, ngăn chặn khí Khảm Thủy bên ngoài, nhưng hàn ý của nó dường như thấm sâu vào trong xương tủy.
Thình lình Kim Sí Đại Bằng giương cánh bổ ra một đòn. Trên người nó bay ra trăm chiếc lông vũ, hóa thành trăm đạo kim quang đâm về phía Dư Tắc Thành. Trăm chiếc lông vũ này vô cùng ảo diệu, ngăn cản hoàn toàn đường lui cả trước sau Dư Tắc Thành, đòn này muốn lấy mạng người ta ngay tức khắc.
Kim Sí Đại Bằng thậm chí không thèm liếc nhìn, loại tu sĩ không biết sống chết là gì này, trước kia nó từng giết chết vài người, không ai chịu nổi một đòn, chỉ cần trúng đòn ắt phải chết. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.xyz
Đột ngột kiếm quang chợt lóe, trăm chiếc lông vũ của nó đã hoàn toàn trật đích, tên cường địch kia đã biến mất đi đâu không thấy.
Kim Sí Đại Bằng tỏ ra vô cùng sửng sốt, tuy rằng nó từng chiến đấu với vô số dị thú khác, cũng từng giết chết qua vài tu sĩ, nhưng những tu sĩ này cũng thuộc hạng kém cỏi, cho nên nó chưa từng gặp phải cao thủ chân chính.
Chỉ trong thoáng chốc Dư Tắc Thành thi triển Thốn Bộ Thiên Lý, thân thể na di tới trên đầu Kim Sí Đại Bằng, bắt đầu phóng xuất lực Giả Anh của mình.
Lập tức trong Đan Điền của Dư Tắc Thành, bốn Giả Anh thình lình mờ bừng mắt, nháy mắt một lực lượng hùng mạnh xuất hiện. Bốn Giả Anh này lấy thân hóa kiếm, đạo Thần Dương hóa thành Kiếm Quang Ngục, lực Sát Ma hóa thành Kiếm Ngưng Lão, lực Tinh Thần hóa thành Kiếm Tinh Vũ, đạo Phân Phân Hợp Hợp hóa thành Kiếm Tiêu Diêu.
Đồng thời lực Huyết Mạch cũng hóa thành Kiếm Tâm Tuệ, lực Lôi Kiếp hóa thành Kiếm Phi Dực, chẳng qua hai loại lực Thiên Đạo này chưa thành Anh, không thể hóa kiếm, cần phải điều khiển phi kiếm Tâm Tuệ kiếm và Phi Dực kiếm thật để phối hợp với bốn Giả Anh hóa kiếm kia.