Tiên Ngạo

Chương 692: Đại lễ nhập môn



Sau đó y nghiêm nghị nhìn Dư Tắc Thành:

- Sư phụ, xin người ân chuẩn...

Dứt lời bèn dập đầu một cái, nữ nhân kia cũng dập đầu theo.

Dư Tắc Thành buông tiếng than dài:

- Đây là duyên phận, năm xưa ta cũng từng nói qua những lời này. Được rồi, đồ đệ, duyên phận giữa hai ta cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, con hãy tự lo cho mình.

- Với tu vi cảnh giới Tiên Thiên Luyện Khí kỳ của con hiện tại, hẳn sẽ có một chỗ đứng trong thành Lâm Hải này. Nhưng con phải nhớ kỹ từ hôm nay trở đi, không được nói con là đồ đệ của Dư Tắc Thành ta, bằng không ta sẽ lấy mạng con dưới kiếm!

- Chúng ta đi thôi!

Dứt lời phất tay áo cuốn lấy cố Tâm Võ và Thanh Thành, ngự kiếm bay lên, phóng tận trời cao, trở về Hiên Viên kiếm phái.

Dư Tắc Thành đưa hai đồ đệ vào phi xa, bay nhanh trở về. Thật ra trong hai tên đồ đệ cố Tâm Võ và Lưu Nham. Dư Tắc Thành vẫn thích Lưu Nham hơn, bởi vì y cũng giống như mình thuở còn niên thiếu. Nhưng không ngờ y lại vì một nữ nhân mà bỏ mình ra đi, chuyện này khiến cho Dư Tắc Thành có cảm giác không biết nói gì.

Có lẽ cảm giác này cũng là cảm giác mà gia gia nhìn phụ thân mình năm xưa. Năm xưa phụ thân vì mẫu thân, cũng bỏ ra đi như vậy.

Số phận của ta phải do ta quyết định, ta không chịu để cho người khác an bày! Thình lình Dư Tắc Thành nhớ lại năm xưa, có một thiếu niên ở từ đường của Dư gia, cũng từng nói những lời này với vị gia gia quyền thế của mình.

Dọc trên đường đi, Dư Tắc Thành trầm ngâm không nói nửa lời, cố Tâm Võ và Thanh Thành thấy thái độ của sư phụ mình như vậy, cũng không dám hé môi. Kim Đăng Chiến Xa phi hành cấp tốc, không bao lâu sau ba người Dư Tắc Thành đã trở về Hiên Viên kiếm phái.

Lần trước lúc cố Tâm Võ và Thanh Thành rời khỏi Hiên Viên kiếm phái, mới chỉ năm, sáu tuổi mà thôi, không biết gì cả. Lần này trở về nhìn thấy Gò Hiên Viên bao la bát ngát, kiếm quang đầy trời, nhìn thấy thuyền đánh cá trên Cơ Thủy hà, lập tức có cảm giác ngạc nhiên hâm mộ, Dư Tắc Thành nói với chúng:

- Hoành tráng phải không, các con có biết phía trước là nơi nào không? Nguồn truyện: Truyện FULL

- Dưới chân chúng ta chính là Cơ Thủy hà, vào thời kỳ thượng cổ được gọi là Tịch Hải, bị Quỷ u Long nhất tộc chiếm cứ. Trong biển có bảy ngọn âm tuyền, không có bất cứ sinh linh nào có thể tồn tại trong biển. Ngay cả một cọng rong cũng không thể sống được, vùng biển ba ngàn dặm này hoàn toàn là một vùng nước chết.

- Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương của chúng ta tiêu diệt hết thảy, lấy Hiên Viên làm tên môn phái, lục tìm tất cả các loại điển tịch, cuối cùng chỉ tìm được một câu từ thời thượng cổ do Hiên Viên Hoàng đế ghi lại: "Con ta là Thiếu, họ Công Tôn, ngụ trên Gò Hiên Viên, họ cũ cũng là Hiên Viên, Sau ở bên dòng Cơ Thủy, đổi lại họ Cơ, tên nước Hữu Hùng, cũng xưng họ Hữu Hùng. Vua thuộc tính Thổ, Thổ có sắc vàng (hoàng), cho nên xưng Hoàng đế."

- Một ngày kia Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương lạc bước tới nơi này, lúc ấy nơi này còn gọi là Tịch Hải, trong biển không có một sinh linh nào, chỉ có độc long ác quỷ chiếm cứ nơi này. Tổ sư nhìn thấy biển này, lại tiện tay vẽ một vòng xung quanh chữ Tịch. Người cho rằng không cần tìm nữa, nếu đã không tìm thấy, vậy chúng ta tự xây dựng cho mình.

- Sau đó các vị tiền bối giết chết độc long, tiêu diệt vong hồn, phá âm tuyền, đổi địa mạch, thay đổi thiên địa, chuyển dời đại lục, tạo ra linh tuyền, xây nên Gò Hiên Viên giữa vùng biển rộng này.

- Lúc ấy tổ sư Vương Âm Dương đẩy hai châu Minh Lương ra xa, dựng nên một vùng đất có diện tích mười hai vạn chín ngàn sáu trăm dặm giữa Tịch Hải.

- Đây là nền của Gò Hiên Viên, sau đó ngài lệnh cho các tiền bối đi khắp nơi tìm danh lam thắng cảnh, sau đó dùng thần thông Thôi Sơn Điền Hải di chuyển về đây. Lúc tổ sư phi thăng, nơi này chỉ mới hoàn thành tám vạn tám ngàn dặm, đến nay đã tám ngàn năm trôi qua, mới xây dựng phát triển lên trên mười vạn dặm.

Dư Tắc Thành bắt đầu kể lại lịch sử của Hiên Viên kiếm phái, từ sự tích thành lập Gò Hiên Viên, đến vấn Tâm lộ nhất bộ nhất bái, tự cầu Thiên Đạo. Dưới những lời kể chậm rãi của hắn, lập tức thần sắc cố Tâm Võ và Thanh Thành tỏ ra vô cùng hưng phấn, bị sự tích huy hoàng của các tiền bối làm cho kích động vô cùng.

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành dẫn chúng vào Gò Hiên Viên, đưa chúng vào ở tạm ngoại môn, ba tháng sau sẽ chính thức thu nhận chúng làm đệ tử Hiên Viên kiếm phái.

Đây là trình tự cố định của Hiên Viên kiếm phái, đệ tử bình thường ai ai cũng phải đi qua, không ai là ngoại lệ. Cũng may tất cả mọi người đều biết hai người Thanh Thành là đệ tử do Dư Tắc Thành bồi dưỡng, cho nên không ai tiến hành tranh đoạt với hắn.

Dư Tắc Thành cố ý để cho hai đồ đệ của mình ở lại ngoại môn Hiên Viên kiếm phái một thời gian, thấu hiểu thêm về đời sống của đám đệ tử ngoại môn, hiểu biết thêm về nhân tình ấm lạnh. Thêm một phen từng trải đối với chúng, chính là có thêm một bài học về cảm ngộ đời người.

Dư Tắc Thành đơn độc trở lại Thiên Đạo phong. Hắn ra đi đã mười năm. Đại đồ đệ Tiểu Tam vẫn chưa trở lại, khiến Dư Tắc Thành vô cùng lo lắng, không biết y du ngoạn bên ngoài thế nào.

Sư phụ vẫn không thấy xuất hiện, cùng các vị Nguyên Anh Chân Quân khác tiếp tục nghiên cứu chuyện gì đó bấy nhiêu năm, xem ra vấn đề này quả thật không bình thường.

Chuyện duy nhất khiến Dư Tắc Thành hết sức vui mừng là Tứ sư huynh trở lại, hơn nữa y đã hóa sinh Nguyên Anh, trở thành Nguyên Anh Chân Quân.

Thật ra kiếp trước Tứ sư huynh đã trở thành Nguyên Anh Chân Quân, kinh nghiệm hóa Anh phong phú. Lại thêm đời này y khổ tâm chuẩn bị chừng hai trăm năm có dư, có được nền tảng vững chắc như vậy, tự nhiên hóa Anh hết sức dễ dàng.

Gặp lại Tứ sư huynh, Dư Tắc Thành thật sự rất vui mừng, Nhưng dần dần hắn cảm thấy Tứ sư huynh hơi khác trước, về phương diện tính cách, thói quen đều có chút thay đổi nhỏ. Có lẽ chuyện này liên quan với chuyện y dung hợp hai mảnh vỡ Nguyên Anh tiền kiếp.

Nói chuyện với Tứ sư huynh một lúc, Dư Tắc Thành mới biết được một chuyện hết sức đau lòng. Hai vị sư bá của hắn là Phù Mộng, Cô Tùng vất vả tu luyện, nhưng lục tục thất bại trong khi xung kích Nguyên Anh kỳ. Phù Mộng sư bá tẩu hỏa nhập ma mà chết, Cô Tùng sư bá thì đứt hết kinh mạch toàn thân, sau khi hay tin Phù Mộng sư bá chết đi, rốt cục ông cũng tự sát hủy mình.

Chuyện buồn vẫn chưa hết, sau khi biết phụ mẫu mình đã chết, Tình Phong sư tỷ lâm vào họa mê muội, đâm chết Tích Sinh sư huynh, sau đó giết sạch mười một tên đệ tử của mình, cuối cùng Nhạc Không sư huynh phải ra tay thanh lý môn hộ.

Nhạc Không sư huynh không chịu nổi chuyện sư huynh đệ, đồ đệ lâu năm chết hết, người mà mình yêu thương nhất cũng chết trên tay mình, cho nên cũng tự sát, coi như nhất mạch của sư bá ở Thiên Đạo phong hoàn toàn đoạn tuyệt.

Sau khi nghe được tin này, Dư Tắc Thành trầm ngâm rất lâu không nói, cảm thấy khó mà tin được. Còn nhớ lần đầu tiên mình gặp mặt Tình Phong sư tỷ, nàng đang ngồi trên ngọn giả sơn, phong thái hào hùng uy phong, hai vị sư huynh Tích Sinh, Nhạc Không lúc nào cũng theo sau kề cận. Ba người bọn họ tạo thành mối tình tay ba dây dưa không dứt, Dư Tắc Thành có thể nhìn ra, nhưng không ngờ kết cục của bọn họ lại trở nên bi thảm như vậy.

Về phần hai vị sư bá Phù Mộng, Cô Tùng, Dư Tắc Thành không có cảm tình nhiều lắm với bọn họ. Hai người này bỏ mặc con gái cùng đồ đệ, bỏ mặc trách nhiệm với Thiên Đạo phong, chỉ biết lo tu luyện. Khi Dư Tắc Thành nhập môn, lúc ấy bọn họ là thành viên của chín mươi chín Thiên tu sĩ, cuối cùng tu đi sửa lại, sư đệ Nam Thiên Chân Nhân cũng đã trở thành Chân Quân, bọn họ vẫn không thể tu thành Nguyên Anh.

Đáng tiếc nhất là đám đồ đệ nhỏ của Tình Phong sư tỷ. Đám hài tử ấy vô cùng ngoan ngoãn lại thông minh, mình từng cho chúng không ít lễ vật, tương lai nhất định là tinh anh của Hiên Viên kiếm phái. Đáng tiếc chúng đã chết hết trong đại họa lần này, coi như từ hôm nay trở đi Thiên Đạo phong đã đoạn tuyệt hết một chi.

Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng cảm khái, ở lại Thiên Đạo phong tiếp tục tu luyện. Ba tháng sau, hắn trở ra ngoại môn thu Thanh Thành, cố Tâm Võ làm đệ tử chính thức của mình.

Dư Tắc Thành dẫn theo chúng tới Tổ Sư đường, lần này có tổng cộng mười tên đệ tử gia nhập Hiên Viên kiếm phái. Bởi vì các Nguyên Anh Chân Quân biến mất, các vị Kim Đan Chân Nhân như Nhất Tâm Chân Nhân, Hương Xuyên Chân Nhân, Thần Hi Chân Nhân không hỏi tới chuyện đời, rốt cục Dư Tắc Thành trở thành người chủ trì đại lễ lần này.

Theo như trình tự, vào Tổ Sư đường bái tổ sư, hiện tại không còn là hai mươi mốt vị tổ sư nữa, có thêm Hữu Hùng sư tổ, tăng lên hai mươi hai vị.

Dư Tắc Thành chậm rãi kể lại lai lịch các vị tổ sư, kể lại lịch sử của Hiên Viên kiếm phái, lập tức thu hút cả mười tên đệ tử.

Sau khi kể xong, Dư Tắc Thành dẫn đầu, quỳ xuống trước họa tượng linh bài tổ sư, các đệ tử khác cũng quỳ xuống theo, Dư Tắc Thành lâm râm khấn vái:

- Liệt tổ liệt tông ở trên, đệ tử Dư Tắc Thành quỳ bái tổ tiên. Nay có đệ tử Thanh Thành, Cố Tâm Võ, Lưu Nhược Minh, Vương Tân Già, Lan Thương, Phá Nguyệt, Thanh Khâu, Vương Nhiễm, Trương Hợp. Mã Lan tổng cộng mười tên đệ tử gia nhập Hiên Viên kiếm phái. Cầu tổ tiên chúc phúc, ban cho vô thượng kiếm chủng, phát dương thần uy, hộ trì cho Hiên Viên kiếm phái ta!

Dứt lời Dư Tắc Thành cúi đầu thật sâu, các đệ tử, Chân Nhân phía sau cũng bái theo liên tục ba lượt. Sau ba lượt, lập tức trong đại sảnh xuất hiện một điểm sáng, điểm sáng này chói rực như quang minh vĩnh hằng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Một khí tức hùng mạnh toát ra từ trong điểm sáng, năng lượng của khí tức này hết sức tự nhiên, vĩ đại, hiền Hỏa, tràn đầy sức mạnh. Đây tuyệt đối không phải là khí tức của thế giới này, trong lòng các đệ tử vừa nhập môn, ai cũng có cảm giác như đây là tiên khí do tổ sư gia để lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.