Dư Tắc Thành buồn bực không hiểu vì sao tất cả bọn họ đều nói mình như vậy, nhưng kinh doanh vẫn phải làm, bèn nói:
- Thuộc hạ có ba mươi cân huyền thiết, hai mươi cân trong đó đổi hai mươi viên linh thạch, mười cân còn lại đổi ngàn lượng hoàng kim.
Mã Lão Hắc lại ngẩn ra nói:
- Hay là ta đổi mười viên linh thạch, hai mươi cân còn lại cho ngươi ba ngàn lượng hoàng kim, ngươi thấy thế nào?
Trong mắt Mã Lão Hắc linh thạch đáng giá hơn, hoàng kim hoàn toàn không bằng linh thạch. Dư Tắc Thành vội vàng gật đầu, cứ như vậy ba mươi cân huyền thiết đổi được mười viên linh thạch, cùng với ba ngàn lượng hoàng kim.
Rời khỏi chỗ của Mã Lão Hắc, Dư Tắc Thành phát hiện ra điểm khác thường, vì sao Nhã Hương và Mã Lão Hắc đều nói mình như thế? Mình cũng không lãng phí thời gian kia mà? Vậy nguyên nhân là gì? Thôi được, không nghĩ ra sẽ không nghĩ nữa...
Dư Tắc Thành về đến nhà, lấy hai ngàn lượng hoàng kim giao cho mẫu thân và đệ đệ làm tiền chi tiêu trong nhà, còn lại ngàn lượng hoàng kim, hắn giữ lại trong túi càn khôn.
Dư Tắc Thành lại trở về trụ sở của mình, nghi vấn kia vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, lúc này thủ hạ có người báo lại với hắn, có Thạch đại phu đến bái phỏng.
Dư Tắc Thành vội vàng nghênh đón, đưa Thạch đại phu vào đại sảnh, dâng trà lên, quát lui tả hữu, hai người nói chuyện.
Du Tắc Thành nói:
- Tiền bối vẫn khỏe, không biết tới đây có chuyện gì?
Thạch đại phu đáp lại:
- Có tin rức nói rằng trong tay ngươi có huyền thiết, ta cần mấy khối luyện chế pháp khí, cho nên đến chỗ ngươi để mua.
Quả nhiên trên đời không có tin tức nào giấu được, chỉ cần xoay người. Thạch đại phu đã biết hết thảy. Dư Tắc Thành lập tức đáp lại:
- có, có, tiền bối cần bao nhiêu, xin cứ nói.
Thạch đại phu nói:
- Hai khối là được, đã đủ để làm khuôn mẫu.
Dư Tắc Thành lập tức lấy ra bốn khối, đưa cho Thạch đại phu, Thạch đại phu xem xong thu vào trong túi trữ vật, lúc này mới nói:
- Tắc Thành này, tiết Thanh Minh năm sau ta sẽ đề cử ngươi tham gia Đại Hội Thăng Tiên. Tiên duyên này là cơ hội khó cầu, ngươi không nên lãng phí thời gian quý giá vào loại chuyện vô dụng này, hy vọng ngươi tự biết suy xét.
Thạch đại phu thu huyền thiết, không hề nhắc tới chuyện trả tiền nửa lời, trái lại còn dạy bảo Dư Tắc Thành, xem ra là không định trả tiền. Mà Dư Tắc Thành tương lai có chuvện cầu tới lão chỉ có thể gật đầu lắng nghe, cuối cùng thật sự nhẫn nhịn không nổi, bèn hỏi:
- Tiền bối, ta có một chuyện không rõ, vì sao các người nghe nói ta tế luyện huyền thiết, đều khuyên bảo ta như vậy?
Thạch đại phu thu được huyền thiết, tâm trạng rất tốt, bèn giải thích:
- Tế luyện huyền thiết tuy rằng đơn giản, nhưng cần rất nhiều thời gian và chân nguyên kiên trì không ngừng, khi tế luyện không thể đình chỉ nửa khắc mới có thể luyện chế thành công. Ngươi bất quá chỉ mới đạt tới cảnh giới Dẫn Khí, bản thân chân nguyên tuyệt đối không đủ, cần có linh thạch bổ sung chân nguyên. Với cảnh giới của ngươi, tế luvện một cân huyền thiết cần tiêu hao khoảng chừng một viên linh thạch. Hiện tại một cân huyền thiết bất quá chỉ bán một viên linh thạch, quả thật chính là lỗ to. Cho nên tất cả mọi người đều khuyên ngươi như vậy.
Dư Tắc Thành há miệng định giải thích, bất chợt thoáng động trong lòng, chẳng lẽ năng lực của Nhị Khi Âm Dương Lô hấp thu linh khí mình tế luyện, không phải là thứ phổ thông đại chúng? Cho nên bọn Nhã Hương, Mã Lão Hắc không biết mình tế luyện huyền thiết tuyệt không tốn sức, nghĩ rằng mình dùng chân nguvên tế luyện phải dựa vào linh thạch để bổ sung chân nguyên, cho nên mới khuyên bảo mình như vậy?
Nghĩ vậy Dư Tắc Thành lập tức thu hồi lời giải thích của mình, không nói nữa. Thạch đại phu đối diện trong mắt chợt lóe tinh quang, tiếp tục nói:
- Tắc Thành, sang năm là tới Đại Hội Thăng Tiên, để ta nói rõ cùng ngươi một chút.
tránh cho ngươi không biết sâu cạn, để lỡ tiên duyên.
- Chắc ngươi cũng biết sáu phái liên minh Tây Lĩnh, toàn bộ năm mươi ba nước ở miền Tây Côn châu đều ở trong vòng khống chế của liên minh này. Mỗi cách năm năm, sáu phái sẽ cử hành một lần Đại Hội Thăng Tiên, chọn lựa những kẻ thiên tư không tồi, lai lịch trong sạch trong số người tham gia đại hội làm đệ tử, tiến vào trong sáu phái tu luyện.
- Đến lúc đó các gia tộc tu tiên, môn phái cỡ nhỏ, vô số tán tu ở năm mươi ba nước miền Tây đều tụ tập tại nơi này, tham gia đại hội bình chọn. Ai cũng cầu cá chép vượt long môn gia nhập sáu phái, học được vô thượng bí pháp, từ nay về sau đi lên tiên lộ bằng phẳng.
- Sau khi tham gia môn phái, tu hành có người dẫn đường dạy bảo, môn phái cung cấp linh thạch, pháp khí, tuyệt đối tốt hơn hàng vạn lần so với đám tán tu mò mẫm khổ tu không biết chút gì. Cho dù Trúc Cơ không được, cầu trường sinh không được, trở về quê nhà, dựa vào mạng lưới quan hệ môn phái mà ngươi tích lũy cũng có thể hưởng thụ một đời phú quý.
- Mỗi lần Đại Hội Thăng Tiên có thể nói rất là tàn khốc, trong ngàn người mói có một hai người được chọn, gia nhập sáu phái. Mỗi lần đại hội đều lập nên mười lôi đài, lôi đài này cũng không phái lấy đánh đấm, đấu pháp là chính, mà trong đó còn có luyện khí, chế phù, giảng pháp. Để cho những kẻ tham gia phô bày sở trường và công pháp mà mình lãnh ngộ như vậy sẽ dễ dàng tiến hành chọn lựa bọn họ.
- Tham gia đại hội này đầu tiên của tu sĩ báo danh phải dưới năm mươi, vượt qua tuổi này, gần như Trúc Cơ vô vọng.
- Tiếp theo phải có xuất thân tốt, lai lịch rõ ràng, có người đảm bảo nếu không tuyệt đối sẽ không được chọn làm đệ tử.
- Kế đó chính là Linh Căn của bản thân ít nhất phải ở trong vòng tam trọng. Nếu có các loại căn cốt Tiên Thiên như tiên cốt, Tuệ Căn, thần thông... vậy có thể châm chước xem lại.
- Sau đó phải trải qua kỳ thi khảo nghiệm đức độ, cho dù ngươi có thiên tư thật tốt nhưng vô đức vô năng, lấy oán trả ơn, không biết nhớ ơn, cho dù ngươi lấy được danh hiệu đệ nhất trong Đại Hội Thăng Tiên, cũng sẽ không được tuyển nhận.
- Cuối cùng chính là duyên pháp, tu tiên chú trọng duyên pháp, vận khí đến rồi, thần tiên cũng không ngăn được.
- Tuy rằng ngươi có xuất thân tốt, nhưng với tu vi và tố chất của ngươi là Ngũ Hành Linh Căn, tuyệt đối không có ngày ngẩng đầu lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- May mắn rằng ta chính là một trong những trưởng lão của Thủy Vân tông, mỗi lần Đại Hội Thăng Tiên có thể đề cử hai tên đệ tử trực tiếp tham gia Đại Hội Thăng Tiên, trở thành hạt giống nội môn, trực tiếp tiến vào trong nội môn sáu phái tu luvện. Có Hương Phi tiên tử cầu tình, vì thế ta quyết định cho ngươi một cơ hội, hy vọng ngươi có thể nắm chắc.
- Như gia gia ngươi xuất thân Vân Tụ phái, Dư gia các ngươi là một trong những chi nhánh của Thủy Vân tông, cho nên lão mới có thể đề cử một danh ngạch con cháu gia tộc tham gia Đại Hội Thăng Tiên, bất quá chỉ có thể làm ngoại môn đệ tử, còn cần khảo nghiệm rất nhiều mới có thể gia nhập nội môn.
Thạch đại phu giới thiệu Đại Hội Thăng Tiên như vậy, thật ra lão chỉ muốn nhắc nhở Dư Tắc Thành. Mã Lão Hắc và Nhã Hương nhìn thấy Dư Tắc Thành tế luyện huyền thiết, chỉ có khuyên bảo một phen, cho rằng hắn đang làm chuyện vô dụng, không chịu suy nghĩ sâu xa. Mà Thạch đại phu, từ chỗ nào đó không tầm thường phát hiện được bí mật cho nên lão mới đến đây tìm hiểu tin tức.
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút. Nhị Khí Âm Dương Lô của mình trên núi rất có thể là một bảo vật. Nếu như hiện tại mình không nói cho Thạch đại phu, giữ lại trong tay mình cũng không đổiikhông bao nhiêu ích lợi. Hơn nữa hiện tại Thạch đại phu đã sinh lòng nghi ngờ, đến lúc đó lão tra xét mình hoàn toàn không thể che giấu. Thay vì mang giấu đi ở một nơi nào đó không dùng tới không bằng hiện tại dùng nó đổi lấy ích lợi lớn nhất ngay trong tay Thạch đại phu.
Nghĩ đến đây, Dư Tắc Thành bèn nói:
- Tiền bối, ta không hiểu vì sao các người đều cười nhạo ta như vậy. Ta có một lò luyện đan, tên là Nhị Khi Âm Dương Lô hoàn toàn có thể hấp thu linh khí, tự động luyện hóa hắc thiết thành huyền thiết, cho nên ta mới luyện chế huyền thiết dễ dàng như vậy.
Thạch đại phu nghe xong, khẽ nhíu mày nói:
- Ngự dẫn linh khí nhập lò, tự mình tuần hoàn luyện vật, cũng không phải là tiên thuật kỳ diệu gì, các phái đều có truyền lưu pháp quyết. Bất quá Nhị Khí Âm Dương Lô chỉ là pháp lô nhất giai, hơn nữa toàn bộ địa mạch nguyên khí ở xung quanh lưu động cũng không có gì thay đổi. Không có phản ứng của loại lò luyện dẫn khí, chẳng lẽ là Phương Thốn Kiến Càn Khôn? Điều này quả thật khác thường, đi, ngươi dẫn ta đi xem.
Nói xong kéo Dư Tắc Thành đi ra phía ngoài, Dư Tắc Thành dẫn Thạch đại phu đi tới chỗ trang viên. Sau khi rời khỏi huyện thành Sơn Trúc, Thạch đại phu kéo Dư Tắc Thành, lập tức hai người bay lên trời ngự kiếm phi hành, bay trên không trung về phía ngọn núi kia.
Đây là ngự kiếm phi hành, Dư Tắc Thành giống như đứng trên một bàn đạp bay lượn trên không trung, phi kiếm dưới chân hoàn toàn chỉ là một luồng hào quang năng lượng, không thấy được hình dáng cụ thể.
Dư Tắc Thành lần đầu phi hành trên không, chỉ thấy núi lớn dưới chân nháy mắt lùi xa, phi hành cực nhanh, thật sự là tiêu diêu tự tại. Phi kiếm giống như phát ra một loại kiếm quang bảo hộ đánh tan gió lớn ập vào mặt cho nên chỉ có gió mát nhẹ thổi phớt vào mặt mà thôi.