Chữ Cường này vang vọng khắp thế giới của Thích Đề Hoàn Nhân tộc, chỉ còn lại một thanh âm duy nhất.
Chỉ trong nháy mất, thiên địa không còn sự vật nào khác tồn tại. Nói thì chậm, thật ra diễn biến khi đó xảy ra rất nhanh, chỉ trong sáu lần hô hấp mà thôi. Giữa trời đất xuất hiện một thanh cự kiếm, kiếm này vừa xuất hiện lập tức phát ra ánh sáng chói chang, ánh sáng này lan tới nơi nào, mang theo hủy diệt tới nơi đó. Bất cứ sự vật gì cũng phải tiêu tan dưới ánh sáng này.
Sau đó kiếm kia đâm một cái, đâm vào thiên địa nơi này.
Một tiếng nổ rung trời vang lên, một đám mây hình nấm bùng lên, dâng lên rất cao, có chừng ba ngàn trượng.
Hết thày vạn vật trong thế giới của Thích Đề Hoàn Nhân tộc hoàn toàn sụp đổ, phòng ốc tan tành, lầu các biến mất. Kết giới cách ly giữa thế giới này và thế giới Thương Khung nháy mất tan tác, mật đất vạn dặm vang lên những tiếng nổ liên hồi.
Đòn này vừa phát ra. lúc chữ Cường đầu tiên vừa vang lên, cả cổ Lãng đào, Lục châu nháy mất roi vào một trạng thái yên tĩnh vô cùng quỷ dị. Khắp nơi không một thanh âm, những người được Dư Tắc Thành cứu trên cổ Lãng đào vốn đang vui mừng hoan hô, tiếng đánh nhau ầm ĩ hoàn toàn biến mất.
Sau đó bọn họ nhìn thấy trên ngọn núi cao nhất của cổ Lãng đào thình lình bộc phát một vầng sáng uốn khúc, lúc như khuếch trương ra, lúc như co rút lại, ẩn chứa năng lượng vô cùng đáng sơ.
Sau đó không có một tiếng động nào vang lên, vầng sáng kia đột ngột bừng sáng vô cùng chói mất. chiếu rọi tận trời cao, khiến không ai có thể mờ mất được.
Rốt cục một tiếng nổ vô cùng kinh khùng vang lên, một đám mây hình nấm dâng lên,
sóng xung kích lan tràn ra bốn phía.
Lục châu cách xa nơi đó hàng ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy vụ nổ kinh thiên động địa này. Cả đất trời bị hào quang này chiếu rọi không bó sót, vốn trời đã tối, hiện tại giống như bình minh, tất cả vạn vật hiện rõ. Cả Lục châu hoàn toàn chấn động, thiên địa đại biến.
Dư Tắc Thành dần dần tinh lại. Sau khi phát ra bàn mệnh pháp bảo Hiên Viên Kiếm, hắn lập tức chìm vào hôn mê. Thật ra không phải là hôn mê, mà Chuyển Sinh Minh Vương Quyết
chuyển sinh hắn. để chống đỡ lực nổ điên cuồng của đòn Hiên Viên Kiếm.
Dư Tắc Thành lồm cồm bò dậy nhìn quanh, chỉ thấy mình đang ở trong một cánh rừng rậm. cách sơn môn của Chư Nhược Không Vô tông chừng năm trăm dặm. Có nghĩa là mình đã bị lực nổ thổi bay xa năm trăm dậm.
Từ xa nhìn lại, ngọn cao phong sơn môn của Chư Nhược Không Vô tông đã hoàn toàn biến mất. Dư Tắc Thành lại nhìn khu rừng rậm xung quanh mình. Những cây cao từ sáu thước trở lên đã bị đốt cháy sạch, chỉ còn lại tro tàn, là do nhiệt lượng sóng xung kích đốt cháy, có thể thấy vụ nồ này kinh khùng tới mức nào.
Thật ra Hiên Viên Kiếm vốn không có lực bùng nổ kinh khùng như vậy, không hiểu vì sao lần này hùng mạnh tới mức này. Cũng không biết lần này mình đã ngũ bao lâu, không, phải nói chuyển sinh trong bao lâu. Bất quá lúc mình chiến đấu đang là nửa đêm, hiện tại thái dương đã dâng lên, xem ra tối thiêu cũng có ba, bốn canh giờ.
Xong rồi, lần này thi triển Hiên Viên Kiếm, bảo vật kéo dài tuổi thọ vất và lắm mới tìm được, gia tăng ngàn năm dương thọ, e rằng đã tiêu hao gần hết. Để xem thử thế nào...
Dư Tắc Thành chậm rãi sử dụng Độc Thọ thuật để xem dương thọ của mình. Đây là pháp thuật mà Thủy Lam Chân Nhân đã truyền thụ cho hắn ở Bạch Liên biệt phũ.
ờ đó, ngoại trừ Dư Tắc Thành dạy dỗ pháp thuật cho năm người các nàng, các nàng cũng dạy cho hắn nhiều loại pháp thuật.
Ba mươi mốt ngàn ba trăm chín mươi sáu ngày, theo như vậy, chỉ còn lại chín mươi năm dương thọ. Từ ngàn năm còn lại chưa tới trăm năm. xem ra nếu mình sử dụng Chuyển Sinh Minh Vương Quyết một lần nữa, e rằng mình sẽ ra đi mãi mãi, không thê nào sống lại được nữa.
Hơn nữa lần sau ăn bảo vật kéo dài thọ mệnh cũng chỉ còn lại một nửa tác dụng, ngàn năm sẽ còn lại năm trăm năm. Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành muốn khóc mà không ra nước mắt. bất quá hắn nghiến răng một cái... Đáng giá, tối thiểu mình cũng chưa chết, bằng không, trăm tên võ sĩ kia toàn là tinh anh của các tộc bên ngoài vũ trụ cũng sẽ đánh cho mình mệt chết. Xử lý xong bọn chúng chính là thu hoạch lớn nhất của mình.
Nhưng vì sao lần này Hiên Viên Kiếm lại bùng nổ mạnh mẽ như vậy, chẳng khác nào cho mồi lửa vào thùng dầu... Bất quá vô cùng đáng giá, chỉ có điều không biết Nhã Hương có bị nổ chết hay không... Dư Tắc Thành lặng lẽ nhớ lại, không khôi lấc lấc đầu, vào khoảnh khắc sau cùng, dường như hắn thấy Nhã Hương dịch chuyển trong nháy mất, xem ra đối phương không dễ dàng chết đi như vậy.
Lúc này ngoài xa truyền đến dao động chiến đấu, Dư Tắc Thành phóng xuất Thấu Không
Đại Thần Niệm thuật, tiến hành thăm dò, xem xét địa hình xung quanh, để xem ai đang chiến đấu. Thình lình có dao động thần niệm truyền đến:
- Tìm được hắn rồi, quà nhiên hắn vẫn chưa chết...
Sau đó dao động kia quấn quanh người Dư Tắc Thành, rõ ràng pháp thuật này không kém hơn Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của mình. Lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy trong lòng lạnh toát, đây nhất định là một trong trăm tên võ sĩ kia, tinh thông pháp thuật cùng loại với Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của mình, đã phát hiện được mình.
Phát hiện ư... Dư Tắc Thành không hề chống cự, cứ để mặc cho dao động thần niệm của đối phương tập trung vào mình. Thình lình hắn mờ bừng Khống Tử tiên nhãn, dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật đưa lực Tử Vong dung nhập vào dao động thần niệm của đối phương, truyền ngược trở về.
Chỉ nghe ngoài xa vang lên tiếng hét thảm, tiếng hét này là do tâm linh tan tác phát ra. Một sinh mạng đã tiêu tan, coi như xử lý được thêm một tên nữa.
Tiếng kêu thảm này vừa dứt. một nữ nhân thân khoác hồng bảo nháy mất ng di tới trước mặt Dư Tắc Thành, chính là Nhã Hương. Bất quá hiện tại nàng cũng không còn phong thái oai hùng như trước, mà đầu tóc rối bù, sắc mật dữ tợn nhìn chằm chằm Dư Tắc Thành, cất tiếng quát lớn:
- Tên khốn kiếp này, vì sao loại Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích của ngươi không thấy ghi lại? Ta đã khóa chặt ba trăm hai mươi bảy loại Phá Diệt Chung Cực Kích từng xuất hiện trong thời Tiên Tần đế quốc, thế nhưng vẫn chưa khóa được loại này. Ngươi có biết mình đã làm gì không?
- Tinh thuyền, thế giới của chúng ta, tộc nhân đang ngũ say của chúng ta đều bị hủy hoàn toàn. Ta chỉ kịp truyền tống đi mười ba tên võ sĩ tinh anh. ngoài ra hết thày đều bị hủy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Còn mười hai thôi, mới vừa đi đời một tên nữa, đỡ tốn công một kiếm của ta.
Nhã Hương nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm, ánh mất nàng vô cùng oán hận. Đúng lúc này, một tên võ sĩ hắc giáp ng di tới:
- Thống lĩnh Đại nhân, đã giết chết hết những người tra xét của Ma Ảnh tông, Bất Tử phái, Âm Dương giáo, Bát Thần quan. Bắc Minh Hàn Băng tông, Nhất Khí Chân Nguyên tông, nhưng nơi đây chỉ có thê thủ được sáu canh giờ. Xin Thống lĩnh Đại nhân hạ lệnh, chúng ta mau chóng rút lui khôi nơi này.
Nhã Hương nói:
- Không cần sáu canh giờ, Dư Tắc Thành, sau khi vụ nổ chấm dứt, ta đã cảm ứng được rằng ngươi không chết, cho nên ta vẫn tìm ngươi. Ta muốn bất lấy ngươi, cho ngươi nếm thử lửa giận của ta một phen.
Dư Tắc Thành nhìn nàng chỉ mim cười, thình lình hắn rống to:
- Cường cường cường cường...
Lập tức tên võ sĩ hắc giáp sợ tới mức ng di biến mất, Nhã Hương không khôi lui về phía sau một bước.
Dư Tắc Thành bật cười ngặt nghẽo:
- Ta chỉ đùa các ngươi chút thôi, bất quá đừng ép ta, ta vẫn có thể thi triển chiêu đó một lần nữa.
Nhã Hương nói:
- Không thể nào, công kích chiến lược đáng sợ như vậy, mỗi tháng có thể công kích một lần đã là hùng mạnh lắm rồi, nó cũng sắp sửa thuộc về ta.
- Thống hợp nguyên khí. phàn bàn quy nguyên, đại nhật đương không, vạn quang duy ngã. đốt!
Nhã Hương niệm chú ngữ ngắn ngủi, lập tức thân hình nàng dâng cao vạn trượng, sau đó phân chia ra giống như hư ào rồi lập tức biến hóa ngưng kết. Cả thân hình của Nhã Hương biến mất giữa vạn trượng trời cao, hóa thành một thái dương rất lớn, toát ra hào quang trắng xóa nuốt chửng hết thày ánh sáng. Hào quang này tỏa ra giữa không trung, vẽ nên từng đạo ấn ký thu hút lấy thiên địa nguyên khí xung quanh, làm vang lên những tiếng nguyên khí vận chuyển ù ù.
Dư Tắc Thành không nhịn được cất tiếng thóa mạ:
- Thái Dương!
Đúng vậy, chân thân của vị Thống lĩnh Đại nhân Thích Đề Hoàn Nhân tộc này rõ ràng là thái dương, kinh khùng hơn gấp vạn lần chân thân năng lượng của các tộc nhân Thích Đề Hoàn Nhân khác. Chân thân thái dương này không có gì khác với thái dương thật, khiến cho người ta nhìn thấy giữa không trung như có tới hai mật trời.
Bốn phía nhanh chóng ngưng kết kiếp vân, những tia thiểm điện chớp ngời, trên cổ Lãng đào mây đen bao phủ tầng tầng dày đặc. Lực lượng hùng mạnh như vậy xuất hiện, thế giới Thương Khung lập tức sinh ra Thiên kiếp, muốn tiêu diệt kè có lực lượng vượt qua cực hạn này.
Thái dương kia giáng ra một đòn, kiếp vân đầy trời trúng một đòn này lập tức thúng một lỗ to tướng, vô số điện xà vờn quanh, thình lình bùng nổ trên cao, khiến cho hào quang ngày càng chói mất.
Nháy mất lại một đòn nữa tung ra, kiếp vân trong phạm vi trăm dặm tan tác, lại một đòn nữa... Sau chín đòn như vậy, Thiên kiếp tan tành, chưa kịp phát ra đạo kiếp lôi nào đã bị Nhã Hương đánh nát tất cả.
Kiếp vân ngàn dặm tiêu tan. bầu trời sáng trong trở lại.