Nhã Hương ôm chặt Dư Tắc Thành, bên ngoài thân thể nàng chỉ còn lại một tầng dương quang. Nếu so với lúc hóa thái dương hùng mạnh nhất, hiện tại kém hơn cả trăm lần, nhưng vẫn còn nhiều hơn chân nguyên của Dư Tắc Thành hàng chục lần, khống chế hắn chặt chẽ.
Nhã Hương liều mạng phi hành chạy trốn, sau khi Hiên Viên kiếm cưu đánh tan phân thân của nàng, lập tức xông về phía nàng. Chợt Nhã Hương quát lớn:
- Ngăn lại cho ta. tử chiến!
Lập tức mười hai võ sĩ còn lại đồng thời bạo phát, dao động năng lượng các loại bùng lên. Bọn chúng điên cuồng xông về phía kiếm cưu. hoàn thành sứ mệnh ngăn càn kiếm cưu khổng lồ này cứu viện Dư Tắc Thành.
Đây là mười hai cường già siêu cấp, có thể chạy thoát khôi Hiên Viên Kiếm của Dư Tắc Thành khi nãy, thực lực siêu quần. Nhưng trước mật Hiên Viên kiếm cưu. từng tên tan tác, hầu như không thê ngăn càn được, tìm 8 tên bị đánh chết trong thế xông tới mãnh liệt của Hiên Viên kiếm cưu.
Nhưng cái chết của chúng cũng không phải là vô ích. nhờ một sát ng ngăn càn này, rốt cục Nhã Hương đã bay lên không, hóa thành một đạo hào quang bay thăng về phía mật trời lặn.
Kiếm cưu vẫn đuổi theo sau, nháy mắt hai bên đã bay ra xa vạn dặm.
Nhã Hương ôm chặt Dư Tắc Thành phi hành, thấy khoảng cách giữa mình và kiếm cưu càng ngày càng xa, thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, một dao động tử vong vô cùng đáng
sợ đột ngột truyền khắp toàn thân nàng, mục đích của dao động này chính là tử vong.
Nhã Hương kêu to, ra sức chống cự lại khí tức tử vong này, lập tức dao động kia tan biến, Khống Tử tiên nhãn trên trán Dư Tắc Thành nổ tung tan tành. Khống Tử tiên nhãn của hắn không đù sức hủy diệt vị Thống lĩnh Đại nhân của Thích Đề Hoàn Nhân tộc, bị pháp lực cắn trà ngược lại, lập tức nổ tung.
Nhã Hương bật cười ha hà. hết sức điên cuồng:
- Đây là sát chiêu của ngươi đó sao, thật không ngờ... Nhưng ta không yếu ớt như những tộc nhân khác, ngươi thua rồi, hết thày những gì của ngươi sẽ là của ta.
- Không ai có thể cứu được ngươi, chỉ cần ta bay về phía mật trời lận, như vậy mật trời sẽ vĩnh viễn không lận, sẽ không ai có thể đuổi kịp ta, bời vì bàn thể của ta chính là thái dương.
Vừa dứt lời, Nhã Hương ôm Dư Tắc Thành tăng tốc phi hành đuổi theo mật trời, càng bay càng nhanh, nhanh đến cực điểm, vượt xa tất cả tốc độ từ trước tới nay, rốt cục Hiên Viên kiếm cưu không thể nhìn thấy nàng đâu nữa.
Nhã Hương nói tiếp:
- Thất bại rồi, không còn gì nữa, ngoại trừ ta ra, tộc của ta đã chết hết, thật sự là không cam lòng. Dư Tắc Thành, ta hận ngưoi muốn chết...
- Bất quá ta sẽ không trầm luân, đau khổ vì thất bại này đã làm cho bàn năng của Thích Đề Hoàn Nhân tộc vĩ đại trong ta thức tinh một chút. Không quan trọng, chỉ cần lấy được thế giới Bàn Cổ của ngươi, hết thày đều đáng giá.
Trong quá trình nói chuyện, Nhã Hương bất đầu cời bó y phục của mình, hồng bảo bó ra, áo trắng bên trong xé nát, lập tức thân hình nàng không mành vài ôm lấy Dư Tắc Thành phi hành. Sau đó nàng bất đầu cời y phục Dư Tắc Thành, động tới Hiên Viên Tử Vệ Bảo, Nhã Hương quan sát một chút, sau đó mới nói:
- Thì ra ngươi nhờ thứ này mà có thể sống lại, bảo bối, coi như thuộc về ta.
Nháy mất Dư Tắc Thành cũng trần như nhộng, hắn nhìn Nhã Hương, không biết nàng muốn làm gì. nhưng hắn có muốn động cũng không thể được.
Nhã Hương lại nói:
- Chúng ta ân ái dưới ánh mật trời đi thôi, ta có thể khống chế thân thể hai ta, ta sẽ làm cho ngươi tận hứng. Như vậy cơ thể này của ta sẽ mang thai, sinh ra một đứa con.
- Có lẽ ngươi không biết chuyện này, thế giới Bàn cổ có thể di truyền, có thể truyền cho hậu duệ của mình. Tuy rằng xác suất thành công không lớn lấm, nhưng dưới sự khống chế của ta. nhất định có thể thành công.
- Sau đó hài tử của ngươi sẽ kế thừa thế giới Bàn cổ của ngươi, đồng thời ta sẽ lấy nó làm pháp thể của ta, pháp thể này sẽ là hoàn hào nhất, cho ta có được hết thày.
- Ngươi thật là may mắn, pháp thể hiện tại của ta chưa từng có nam nhân nào động tới, cũng là Nhã Hương tỷ của ngươi, bất quá đây cũng là lần sung sướng cuối cùng của ngươi.
- Sau hôm nay, ta sẽ tra tấn ngươi một phen, cho ngươi hoàn toàn điên cuồng mới thôi. Đợi đến khi sinh hạ hài tử này, ngươi sẽ bị ta tra tấn vĩnh viễn muôn đời, ta muốn rứa sạch nỗi nhục mà ngươi gây ra cho ta.
Trong quá trình Nhã Hương còn đang nói, thân thể Dư Tắc Thành không khống chế được, bất đầu xuất hiện biến hóa. Dần dần hạ thân của hắn trở nên cứng rắn. sau đó Nhã Hương nhìn hắn mim cười, chậm rãi phơi bày trọn thân hình. Hai người bất đầu hợp hoan giữa không trung, trong lúc phi hành, trong khi Hiên Viên kiếm cưu vẫn đang nỗ lực đuổi theo. Thình lình Dư Tắc Thành cảm thấy như mình vừa tiến vào một nơi ấm áp, lúc vừa vào còn gặp phải thứ gì trở ngại, nhưng nháy mất đã phá...
Nhã Hương theo từng động tác của Dư Tắc Thành bất đầu phát ra những tiếng rên ri. Nàng cũng không chú ý, khóe mất nàng có nước mất rơi. Nàng khống chế thân thể của mình và Dư Tắc Thành, dưới ánh dương quang bao phủ tiếp tục tmy đuối mật trời.
Nửa canh giờ sau, cả hai người cùng nhau run rẩy, phát ra những thanh âm hổn hển cao vút.
Nhã Hương lấy Hiên Viên Tử Vệ Bảo của Dư Tắc Thành khoác lên người mình, cười nói:
- Cảm giác này quà thật là thần diệu, từ trước tới nay ta chưa từng nếm trài. Đây... đây có lẽ là hiện tượng giống với tổ tiên... Ta quyết định về sau cứ làm như vậy mỗi ngày vài lần, khiến cho ngưoi mệt chết...
Dư Tắc Thành trầm ngâm rất lâu. bất chợt hắn mim cười, lấc lấc đầu:
- Không có về sau nữa, tái kiến!
Thình lình một dao động kỳ dị xuất hiện, không trung xung quanh hai người chợt xuất hiện hoa tuyết, sau đó biến thành hàn băng. Tuyệt Đối Linh Độ, xuất hiện năng lượng vượt qua cả Tuyệt Đối Linh Độ, đó chính là Vô, lực lượng trên cả Tuyệt Đối Linh Độ chính là lực
Hư Vô.
Dưới lực lượng hùng mạnh này tấn công, cả hai người nháy mất hóa thành hư vô, cùng nhau tan biến.
Lực Hư Vô xuất hiện, chính là lực lượng đáng sợ trên cả Tuyệt Đối Linh Độ. Vạn vật lặng yên, Thời Không ngưng trệ, hết thày trở về hư vô.
Cho dù Thống lĩnh Đại nhân của Thích Đề Hoàn Nhân có được lực Thái Dương, pháp lực vô biên, nhưng dưới lực Hư Vô đáng sợ này cũng không thể nào chống đỡ. Lực Thái Dương tan tác, toàn thân bất động hóa hư vô.
Lúc này pháp thể Nhã Hương, bàn thể Thống lĩnh Đại nhân Thích Đề Hoàn Nhân tộc, Dư Tắc Thành, tất cả cùng hóa thành hư vô, hoàn toàn tan biến.
Trạng thái hư vô này duy trì không lâu, dần dần từ không sinh có, nháy mất Dư Tắc Thành xuất hiện giữa không trung, sau đó rơi xuống đất.
Thân thể hắn roi xuống nhanh như một ngôi sao băng, chạm vào đại thụ làm gãy đổ mười mấy cây, rốt cục lực xung kích tiêu tan. mới có thê ngừng lại được.
Dư Tắc Thành há miệng thở hổn hển. chậm rãi đứng lên nhìn xung quanh. Thành công rồi, rốt cục mình đã thành công, đánh chết Thống lĩnh Đại nhân của Thích Đề Hoàn Nhân tộc, mình đã giảnh được thắng lợi.
Lần này Dư Tắc Thành đi từ không đến có, khôi phục trở lại bình thường, nhưng không hề sử dụng tới Chuyển Sinh Minh Vương Quyết. Bời vì đây là ứng dụng Kiếm Đạo mới nhất của hắn. cảnh giới tối cao Vô Trung Sinh Hữu.
Lực Hư Vô chính là lực Kiếm Đạo mới nhất của Dư Tắc Thành. Kiếm Đạo thứ hai, Băng Tuyết Kiếm Đạo.
Lúc Dư Tắc Thành bị Thống lĩnh Đại nhân Thích Đề Hoàn Nhân tộc khống chế, Khống Tử tiên nhãn nổ tung, muốn cử động cũng không thể được. Nhưng hắn vẫn không chịu bó cuộc, vẫn tiếp tục suy nghĩ làm cách nào tiếp tục chiến đấu.
Khống chế như vậy vô cùng đáng sợ, khiến Dư Tắc Thành không thể điều động thế giới Bàn Cổ, cũng không thể sử dụng Quy Hư Động Chân Hồn Nguyên quyết. Có thể nói hắn không làm được gì, hoàn toàn mất hết hy vọng.
Nhưng Kiếm Đạo Thần cấp của hắn còn đang vận chuyển, lực Kiếm Cưu vẫn còn đang tính toán rất nhanh, tìm cách phá giải cục diện bế tắc hiện tại, đánh chết đối phương. Cho đến giờ phút cuối cùng, lực Kiếm Cưu vẫn không bỏ cuộc.
Sau khi kết thúc hợp hoan cùng Nhã Hương, rốt cục Kiếm Đạo Thần cấp đã tính ra được biện pháp đánh bại đối phương, đó chính là sinh ra lực Kiếm Đạo thứ hai.
Kiếm Đạo thứ nhất của hắn là Kiếm Cưu Kiếm Đạo, có thể tự mình tiến hóa vô cùng, có thể dung hợp hết thày pháp thuật, có thể hủy diệt hết thày, là thủ đoạn công kích mạnh nhất của Dư Tắc Thành.
Nhưng sau khi nó không thể tiêu diệt Thống lĩnh Đại nhân của Thích Đề Hoàn Nhân tộc, nó bất đầu tự động tiến hóa. Thật ra đây là thân thể của Dư Tắc Thành, cả thân tâm hắn chìm vào trạng thái huyền diệu, dốc hết toàn lực bất đầu tính toán tiến hóa. Rốt cục đã tính ra biện pháp đánh bại đối phương, chính là dựa trên cơ cờ Kiếm Cưu Kiếm Đạo thứ nhất sinh ra Kiếm Đạo thứ hai.
Kiếm Đạo thứ hai này chính là thay đổi tính chất của nguyên thần phân thân Dư Tắc Thành ấn trong Tiên Thiên Linh Bảo Tuyết Hồn Châu, từ trạng thái phân thân hóa thành trạng thái Kiếm Đạo. Đây là Kiếm Đạo thứ hai của Dư Tắc Thành. Băng Tuyết Kiếm Đạo.
Tuyết Hồn Châu là Tiên Thiên Linh Bảo, có thể tồn tại vĩnh viễn, ẩn chứa mười hai loại lực Thiên Đạo Băng Tuyết. Sau dung hợp vào trong Nhất Nguyên Thủy pháp thân, trở thành phân thân của Dư Tắc Thành.
Nhưng lúc gặp công kích tự sát của u Chân Chân Quân, phân thân này đã bị lỗ đen tiêu diệt, chỉ còn Tuyết Hồn Châu tồn tại, trong đó ân chửa một tia nguyên thần phân thân, làm cho hắn muốn cũng không thể triệu tập Nhất Nguyên Thủy pháp thân được nữa. Cho nên hắn không dùng tới. cất vào trong thế giới Bàn Cố.
Trong lúc nguy cấp, nhờ có Kiếm Cưu Kiếm Đạo tiến hóa tính toán, Kiếm Đạo thứ hai của Dư Tắc Thành sinh ra. Đó chính là biến nguyên thần phân thân của mình nằm trong Tiên Thiên Linh Bảo Tuyết Hồn Châu trở thành Kiếm Đạo thứ hai.
Ý niệm này vừa nổi lên trong đầu, lập tức Tuyết Hồn Châu biến hóa. nguyên thần phân
thân Dư Tắc Thành trong đó dựa theo kiếm pháp Kiếm Tiêu Diêu vận chuyển, lập tức hóa thành lực lượng của bàn thân Dư Tắc Thành.
Cứ như vậy, Kiếm Đạo thứ hai đã sinh ra, lực Băng Tuyết xuất hiện, từ tuyết hóa băng, tiến hóa từ Tuyệt Đối Linh Độ thành lực Hư Vô. Lập tức hóa Thống lĩnh Đại nhân của Thích Đề Hoàn Nhân tộc thành hư vô, tử vong triệt đê.
Mà Dư Tắc Thành roi vào trạng thái Vô Trung Sinh Hữu, nháy mất xuất hiện trở lại thế gian này.
Dư Tắc Thành vẫn còn thở hổn hển, không thể tin được mọi diễn biến xảy ra tự nãy giờ. Kiếm Đạo thứ hai bị ép sinh ra trong lúc nguy cấp này thật ra hoàn toàn thoát thai từ Hiên Viên kiếm pháp, nhưng nó khác với Hiên Viên kiếm pháp, hoàn toàn có thê sánh ngang hàng cùng Hiên Viên kiếm pháp.
Băng Tuyết Kiếm Đạo sinh ra đại biểu cho một khời đầu mới, một kỷ nguyên mới. Nó cực kỳ hùng mạnh, không kém gì Hiên Viên Lục Kiếm, không, phải nói là không kém gì Cưu Kiếm thuật. Hơn nữa Dư Tắc Thành có linh cảm rằng, năm xưa mười bảy lộ kiếm pháp của
Kiếm Lão Nhân có lẽ cũng sinh ra trong trường hợp như vậy.
Dư Tắc Thành há miệng thở hồng hộc, khẽ vung tay lên, một luồng gió lạnh bay ra, mật
đất dưới chân hắn bất đầu biến sắc, hóa thành màu trắng. Màu trắng này nháy mất lan tràn trong phạm vi mười dặm. lập tức cây lặng, gió ngừng, mây không trôi.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyzCó một con chim vừa bay lên lập tức ngưng lại giữa không trung. Có một giọt nước vừa roi xuống, lơ lửng giữa không trung.
Trong khoảnh khắc, tất cả màu trắng hóa thành băng, thì ra phạm vi mười dặm xung quanh đã bị Dư Tắc Thành dùng Băng Tuyết Kiếm Đạo đóng băng lại. Đây là đóng băng tuyệt đối, thậm chí tư tường cũng bị đóng băng.
Sau đó là vỡ nát. tiếng răng rắc vang lên một màng, tất cả vạn vật trong vòng mười dặm vỡ nát thành băng vụn. Nháy mất trong phạm vi mười dặm xuất hiện một không gian hư vô, đại thụ, đất đá. cỏ cây chim chóc hoàn toàn vỡ nát. Đây là Kiếm Đạo thứ hai, Băng Tuyết Kiếm Đạo của Dư Tắc Thành.
Đây là cột mốc đánh dấu sự kiện Dư Tắc Thành đạt được một Kiếm Đạo khác, nhưng hắn vẫn chưa phát hiện ra rằng Tâm Ma Tàn Ảnh vốn bị trấn áp chặt chẽ trong thế giới Bàn cổ, bời vì Kiếm Đạo thứ hai sinh ra đã kích hoạt cấm chế nào đó, thình lình chợt động. Không ngờ nó có thể phá vỡ tầng tầng trấn áp, hơn nữa Lão Thất hoàn toàn không hay không biết.
Tâm Ma Tàn Ánh dường như đã cảm nhận được chuyện gì, dần dần nó cảm ứng được Kiếm Đạo thứ hai, dường như nó đang cười, cười chăng khác gì người thật. Thình lình trên thân nó xuất hiện biến hóa. không còn là hình dạng một quyển sách nữa, mà biến thành một màn sương đen. trong màn sương đen ấy là một quyển tiên điển.
Nháy mất nó biến mất, không ngờ đột phá thế giới Bàn cổ, đột phá cả thân thể Dư Tắc Thành, bay lên trên đinh đầu Dư Tắc Thành chừng ngàn trượng. Nó như nhìn Dư Tắc Thành một lúc, sau đó thình lình biến mất, không còn thấy tung tích.
Cả Dư Tắc Thành và Lão Thất đều không cảm nhận được chuyện Tâm Ma Tàn Ảnh âm thầm biến mất. Dư Tắc Thành còn đang cảm ngộ Kiếm Đạo thứ hai mới sinh ra của mình.
Kiếm Đạo thứ hai này có thể nói đã mờ ra một cánh cửa mới trong lòng hắn. Đã có Kiếm Đạo thứ hai, vậy có thể có Kiếm Đạo thứ ba.
Không biết vì sao, Dư Tắc Thành không bao giờ muốn tạo ra phân thân nữa. Câu nói sau cùng của phân thân Vạn Thân Thái Át Ngầu trước khi tiêu tan: "Cuộc sống thật tốt. đáng tiếc, tái kiến!" đã khiến Dư Tắc Thành có cảm giác vô cùng khó chịu. Dường như hắn đang chứng kiến chính mình chết đi một cách không cam lòng vậy. Cho nên Dư Tắc Thành quyết không bao giờ tạo ra phân thân nữa, không để cho bọn chúng chết thay mình.
Nguyên thần phân thân của Vạn Thân Thái Ắt Ngầu lưu lại trong Vạn Niên Mộc Tâm, hoàn toàn có thê tiến hóa thành Kiếm Đạo thứ ba, bất quá hiện tại không nên nôn nóng, đợi mình thấu hiểu rõ ràng Kiếm Đạo thứ hai rồi hãy nói.
Kiếm Đạo thứ nhất giống như thân cây đại thụ, trong lực Kiếm Cưu của nó lại ẩn chứa lực Ngũ Hành. Nó là lực của tự nhiên, lực của nền tàng, là cơ sỡ của mọi thứ.
Mà Kiếm Đạo thứ hai chính là một nhánh mọc ra từ thân cây đại thụ kia, đi từ lực Băng Tuyết đến Tuyệt Đối Linh Độ, tới lực Hư Vô, tới Vô Trung Sinh Hữu, tuyệt đối tới cực điêm, tinh thuần tới cực điểm...
Dư Tắc Thành chậm rãi bay lên. nhìn thoáng qua cả thiên địa. Đáng tiếc Nhã Hương đã chết, hoàn toàn tiêu tan cùng Thống lĩnh Đại nhân của Thích Đề Hoàn Nhân tộc. Hẹn gặp lại, Nhã Hương tỷ, cảm tạ năm xưa tỷ trợ giúp cho ta, đáng tiếc ta vô dụng, không thể cứu được
ôi... Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, lúc này trời đã về chiều, vầng dương dần gác núi, vô tình một tia nắng chiều tà chiếu vào mật Dư Tắc Thành, thình lình hắn cảm thấy như mình vừa có điều sỡ ngộ.
Trời chiều đẹp biết bao, chỉ có điều gần sụp tối.
Những tia nắng cuối cùng lúc hoàng hôn lại là rực rỡ chói chang nhất, lấn át tất cả sự vật khác.
Trong nháy mất, Dư Tắc Thành thình lình tinh thông pháp tấc Tịch Dương này, giống như hắn chính là tịch dương, là thiên địa này vậy.
Đây là pháp tấc Thiên Đạo Tịch Dương, một trong ba ngàn Đại Đạo, Dư Tắc Thành chỉ cần lãnh ngộ pháp tấc Thiên Đạo này là có thé trở thành Phàn Hư Chân Nhất.
Trong khoảnh khắc này, hết thày chân nguyên trong cơ thể Dư Tắc Thành chấn động ầm ầm. Chỉ cần hắn tiếp tục lãnh ngộ trọn vẹn pháp tấc Thiên Đạo Tịch Dương này, Phàn Hư Chân Nhất ngay trước mất.
Dương thọ, tu vi gì đó, trong khoảnh khắc này không còn quan trọng, Dư Tắc Thành chỉ muốn đột phá cảnh giới Luyện Thần Hoàn Hư, lãnh ngộ pháp tấc Thiên Đạo này đê trở thành Phàn Hư Chân Nhất.
Chỉ cần mình kiên trì thêm một lúc nữa. mình sẽ trở thành Chân Nhất Thần Quân. Diệt Độ Chân Quân sẽ biến thành Diệt Độ Thần Quân. Mình sẽ trở thành đệ tam nhân của Hiên Viên kiếm phái, chỉ đứng sau lão điên, lão bất tử. Dương thọ cũng không thành vấn đề, tối thiểu từ nay về sau mình có thể sống thêm mấy ngàn năm. nếu tu dưỡng cho tốt, vạn năm cũng không phải là chuyện xa vời.
Tiến thêm một bước nữa sẽ là Phàn Hư Chân Nhất, nhưng Dư Tắc Thành chỉ mim cười. Hắn lùi lại một bước, bó qua Đại Đạo này, chỉ thu lấy một phần trong đó dung nhập vào Nguyên Anh của mình. Lập tức từ pháp tắc Thiên Đạo Tịch Dương lui xuống thành đạo Tịch Dương, chỉ là một phần vạn trong Đại Đạo thiên địa.
Như vậy ngoài bảy loại lực Thiên Đạo cơ sỡ của mình. Dư Tắc Thành lại có thêm một lực Thiên Đạo nữa. là đạo Tịch Dương. Đạo Tịch Dương này vừa khéo đối xứng cùng đạo Thần Dương, một là thái dương vừa lên vào buổi bình minh, một là thái dương gác núi vào lúc hoàng hôn.
Vốn Dư Tắc Thành cao ngạo tới cực điểm, cho dù pháp tấc Thiên Đạo này cũng là một trong ba ngàn Đại Đạo, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thỏa mãn. Hắn có rất nhiều bí pháp, một pháp tấc Tịch Dương này không đù đê thóa mãn dã tâm và kỳ vọng của hắn. Cho dù trở thành Phàn Hư Chân Nhất, tối thiểu cũng phải gom góp đù pháp tấc Thái Dương như pháp tấc Thần Dương, pháp tấc Trung Ngọ, pháp tấc Liệt Nhật, pháp tấc Tịch Dương... tối thiểu cũng phải có được pháp tấc Đại Đạo Thái Dương hoàn mỹ như Thống lĩnh Đại nhân của Thích Đề Hoàn Nhân tộc, đó mói là mục tiêu mà Dư Tắc Thành theo đuổi.
Đạo Tịch Dương mà minh vừa ngộ ra có lẽ có liên quan tới cái chết của Thống lĩnh Đại nhân Thích Đề Hoàn Nhân tộc. Y lãnh ngộ pháp tấc Thái Dương, nhưng bị lực Hư Vô của mình tiêu diệt, tia chân nguyên cuối cùng của y xâm nhập khống chế cơ thể mình, rốt cục bị mình hấp thu. cho nên mình mới có thê lãnh ngộ pháp tấc Tịch Dương trong nháy mất như vậy.
Phàn Hư Chân Nhất... Không thể ngờ rằng mình buông bó cơ hội trở thành Phàn Hư Chân Nhất... Dư Tắc Thành không khôi lấc lấc đầu, lần này không thấy chường môn Thạch
Cơ tới đây, e rằng ông vẫn còn đang bế quan lãnh ngộ pháp tấc Thiên Đạo. Người khác cầu mà không được, mình có được dễ dàng lại bó đi. Phải chăng mình hơi kiêu ngạo, hơi ngông cuồng một chút?
Trở thành Phàn Hư Chân Nhất chỉ có một cơ hội lựa chọn pháp tấc Thiên Đạo, mình bó pháp tấc Tịch Dương là muốn có được pháp tấc hùng mạnh hơn nữa. Mình phải có được pháp tấc Thiên Đạo duy ngã độc tôn, mặc tình hoành hành Tiên Giới. Bó đi thu hoạch hiện tại, chính là vì vô số thu hoạch tương lai.
Đây chính là ta. là Dư Tắc Thành ta. ta vốn dĩ kiêu ngạo như vậy, ta sẽ tiên ngạo thiên hạ.
Dư Tắc Thành vừa bó qua cơ hội trở thành Phàn Hư Chân Nhất, lập tức pháp tấc Thiên Đạo Tịch Dương tiêu tan. Tàn dư lực Thiên Đạo hình thành một đạo khí trụ thật lớn, đứng sừng sững giữa trời cao.
Nhờ có dấu hiệu hết sức rõ ràng này, nháy mất phía trước xuất hiện một bóng người, không ngờ lại là trung niên nhân, một trong ba phân thân của lão điên.
Y nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, sau đó khẽ gật gật đầu:
- Vì sao ngươi lại bó qua, đó là Phàn Hư Chân Nhất kia mà?
Dư Tắc Thành đáp:
- Ta không muốn.
Một câu là đủ, không cần giải thích thêm gì nhiều.
Trung niên nhân gật gật đầu:
- Đòn vừa rồi của ngươi chính là đạo Hư Vô của Băng Tuyết Thần Cung, đây là đạo nằm trong một trăm lè tám Đại Đạo hùng mạnh nhất của ba ngàn Đại Đạo, có nó rồi không cần tới pháp tắc Tịch Dương nữa, quyết định của ngươi rất chính xác.
- Còn trẻ như vậy mà đã đạt tới trình độ này, khá, khá lắm.
Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, lão điên và các phân thân của lão cũng đã tới đầy đủ. Nháy mắt các phân thân hợp nhất, chỉ còn mình lão điên ở nơi này.