Tiên Ngạo

Chương 841: Trên đỉnh Đại Tuyết Sơn



Không hiểu vì sao sương mật của thiếu niên ở thành Giang Âm ngày nào cũng xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành. Không hiểu vì sao Dư Tắc Thành có cảm giác như y đang kêu gọi mình, thiếu niên kia có lẽ là một cố nhân, y đang chờ đợi mình.

Hôm đó là mồng năm tháng Sáu, Lạc Tĩnh Sơ kéo Dư Tắc Thành, hai người nháy mất ng di vạn dặm. xuất phát về Mạc Bắc.

Lần này hai người tới Đại Tuyết Sơn ở Lương châu, Mạc Bấc. Tới Đại Tuyết Sơn rồi, cái nóng khó chịu của sa mạc lập tức bị bó lại sau lung, trước mặt hai người là khí lạnh thối tới từng hồi.

Từ xa nhìn lại, ngọn tuyết phong cao ngất mây xanh dưới ánh dương quang chiếu rọi, vài cụm mây trắng soi bóng trên đó giống như vài đóa hoa thêu trên lụa gấm trắng phau. Nước do tuyết tan theo những khe núi chày xuống dưới, có hàng trăm hàng ngàn dòng nước nho nhô như vậy, chẳng khác những sợi dây chuyền bạc trắng tinh. Những dòng nước này hội tụ dưới chân núi thành dòng suối, bọt nước trắng xóa tung bay, trông như những đóa hoa sen trắng nỡ.

Đinh tuyết phong cao ngất phàn chiếu ánh dương quang vô cùng chói mất, quà thật là một bức tranh sơn thủy hùng vĩ bao la.

Hai người chậm rãi tiến lên trong thế giới đầy băng tuyết này, dần dần lên tới đinh Đại Tuyết Sơn. Ngày mai chính là mồng Sáu tháng Sáu, có thể tiến hành tế luyện bảo vật, kéo dài tuổi thọ cho Dư Tắc Thành.

Mồng sáu tháng Sáu, trên đinh Đại Tuyết Sơn tuyết trắng một màu, đinh núi nhấp nhô

nhìn từ xa như ngọc phong mỹ nữ. Núi trắng nối liền với nền trời đầy mây trắng như lẫn vào trong đó, tạo vẻ trang nghiêm thanh tĩnh, không nhuốm bụi trần, hoàn toàn xa lìa cõi trọc.

Mây mù lượn lờ trên núi, khiến cho người ta không thể trông thấy vầng dương đang lên. Bàn tay trắng trèo nuột nà của Lạc Tĩnh Sơ khẽ run lên, thiên địa lập tức biến hóa, sương mù dày đặc tiêu tan, bầu trời trong trở lại.

Lúc này những tia nắng ban mai đã chiếu rọi xuống nơi này, hai người tay trong tay nhau, mài mê ngắm vạn đạo dương quang chiếu rọi nhân gian.

Ánh nắng chiếu thẳng vào nên tuyết đọng từ ngàn thu, chói chang rực rỡ. Thái dương vừa lên. chiếu xuống đinh núi tuyết tạo nên ánh ngũ sắc rực rỡ huy hoàng, vô cùng xinh đẹp.

Hai người đứng lặng nhìn nắng ban mai, Dư Tẳc Thành chậm rãi lấy ra bảo vật kéo dài tuổi thọ mà Lạc Tĩnh Sơ cho hắn.

Lạc Tĩnh Sơ nhìn bảo vật này khẽ mìm cười, dường như đang nhớ lại chuyện xưa. Sau đó hai người bất đầu nghi thức, dung nhập bảo vật này vào trong huyết mạch của Dư Tắc Thành, kéo dài thọ mệnh.

Đầu tiên tiến hành bố trí pháp trận trên đinh Đại Tuyết Sơn. Pháp trận này có thể hấp thu hàn khí vạn năm của Đại Tuyết Sơn. kích hoạt bảo vật này, cho nên hai người mới phải tới đây.

Pháp trận được bố trí là pháp trận lập thể, trên nổi hẳn lên không, mật dưới chìm vào lòng núi, bao trùm cả phạm vi trăm dặm. Đại Tuyết Sơn cũng lọt thỏm vào trong.

Hai người bất đầu bố trí trận này, Dư Tắc Thành khẽ nhướng mày, phi kiếm xuất hiện,

kiếm quang như mưa sa. Hết thày tài liệu dùng làm mất trận chìm vào lòng núi, hoặc bay lên trên không lơ lửng.

Xung quanh người Lạc Tĩnh Sơ xuất hiện vô số dây leo, chúng quấn lấy những tài liệu bày trận, cũng chui vào lòng núi, hoặc hóa thành trụ. đứng sừng sững aiữa không trung.

Hai người cùng thi pháp, pháp trận khổng lồ hình thành rất nhanh. Hai người nhìn nhau, ánh mất chất chứa vạn thâm tình, tâm linh tương thông, tim hòa nhịp đập.

Pháp trận đã bố trí xong, bất đầu nhất nhất kích hoạt. Tức thì giữa thiên địa xuất hiện hào quang sáng chói, hàn khí của Đại Tuyết Sơn được pháp trận dẫn động, dần dần tụ tập lại ở trung tâm.

Dư Tắc Thành mim cười ngồi xuống, bất đầu thi pháp, dung nhập hàn khí kia vào thân thể của mình, sau đó dung nhập vào trong bảo vật. Mượn đó dung hợp, hấp thu linh khí. thay đổi huyết mạch của mình.

Lần trước Dư Tắc Thành đã dung hợp Chuyển Nguyên Phách thành công, kéo dài thọ mệnh một lần. Lần này xe nhẹ đường quen, luyện hóa không ngừng, Khí Linh Tinh Mộc kia dần dần phát sinh biến hóa. Trước hết nó tan ra, sau đó hóa thành hào quang màu lục, cuối cùng hào quang này chọt lóe lên sáng rực, linh quang đặc thù của nó rạng ngời, bừng bừng sức sống, chớp tất liên tục.

Linh quang này chiếu vào đinh Đại Tuyết Sơn. lập tức trên đó bất đầu mọc lên vô số tiên hoa kỳ dị. Những loài hoa này đều có hình dáng hết sức đặc thù, trên thế giới Thương Khung không hề tồn tại.

Những đóa tiên hoa này có loại vô cùng xinh đẹp, có loại cực kỳ xấu xí, có loại to tướng

khổng lồ... mỗi loại có nét đặc sắc riêng, muôn màu muôn vẻ. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Lạc Tĩnh Sơ nhìn ngây ngất những loài hoa lạ này, thinh thoảng ngất lấy vài đóa cất giữ. Những đóa hoa này chậm rãi nỡ ra, muôn hồng ngàn tía, nhờ có pháp lực của Lạc Tĩnh Sơ bảo vệ, dần dần lan tràn ra khắp đinh Đại Tuyết Sơn.

Thình lình linh quang trong pháp trận biến hóa, sinh ra đạo đạo phù văn màu lục, bất đầu xoay tròn càng ngày càng nhanh. Thiên địa nguyên khí điên cuồng rót vào trong đó, ép linh quang càng ngày càng nhô lại, cuối cùng hóa thành một điêm lục quang chói chang rực rỡ.

Thời điểm đã tới, Dư Tắc Thành ngừa cổ há miệng, hút mạnh một cái, điểm lục quang kia chui vào miệng, hóa thành một luồng lục quang lan tràn khắp thân thể Dư Tắc Thành. Lúc này trông thân thể hắn giống như một người bằng thủy tinh trong suốt, dường như huyết nhục xương cốt da lông trên thân thể đã tiêu tan trong lục quang này, sau đó lại sinh ra, lại tiêu tan. lại sinh ra... Sinh sinh diệt diệt chín lần như vậy.

Lúc này một đạo lục quang ở vị trí Đan Điền bất đầu khuếch tán ra bốn phía, rất nhanh đã hoàn thành lần sinh cuối cùng. Tất cả lục quang dần dần bị Dư Tắc Thành hấp thu hết sạch không còn. Dư Tắc Thành khôi phục nguyên hình dạng, thình lình cất tiếng gầm điên cuồng, thanh âm xuyên thấu chín tầng mây, vang khắp thiên địa.

Đại Tuyết Sơn dưới tiếng gầm điên cuồng của hắn. lập tức hình thành vô số trận tuyết lỡ, những thanh âm ầm ầm vang lên, pha lẫn tiếng gầm của hắn. tiếu ngạo trời cao.

Kéo dài thọ mệnh đã thành công, Dư Tắc Thành lặng lẽ thi pháp kiểm tra, chỉ thấy dương thọ của mình biến thành bảy mươi ba vạn sáu ngàn ba trăm hai mươi bảy ngày, tức gần hai ngàn năm dương thọ.

Thật ra bảo vật của Lạc Tĩnh Sơ có thể gia tăng tới ba ngàn sáu trăm năm dương thọ, nhưng vì trước đó Dư Tắc Thành đã sử dụng Chuyển Nguyên Phách, sau lại dùng tới bảo vật này, cho nên hiệu quà giảm còn phân nửa.

Bất quá nhờ bảo vật này có hiệu lực thần kỳ, lại mượn hàn khí Đại Tuyết Sơn dung hợp, cho nên phát huy linh lực của nó lên đến cực hạn. lần này Dư Tắc Thành mới kéo dài dương thọ được hai ngàn năm.

Thật ra thọ mệnh này cũng không có ý nghĩa quan trọng lắm. Chỉ cần sau trăm năm. lực Lôi Kiếp trong cơ thể Dư Tắc Thành tiêu tan, hắn lựa chọn pháp tấc Thiên Đạo là có thể thăng tiến Phàn Hư Chân Nhất, tương hợp Đại Đạo, cái aọi là dương thọ kia sẽ không còn ý nghĩa.

Kéo dài dương thọ thành công, Dư Tắc Thành ngẳng đầu nhìn Lạc Tĩnh Sơ, sau đó chậm rãi đi tới, đột ngột ôm chầm lấy nàng, sắc mật Lạc Tĩnh Sơ đỏ bùng, nàng biết Dư Tắc Thành muốn làm gì. nhưng cũng không hề chống cự.

Dư Tắc Thành thoáng động ý niệm, một đóa tiên hoa rất lớn giống như hoa sen, nhờ pháp lực của hắn thôi thúc lập tức hóa thành một chiếc lá sen giống như giường lớn.

Dư Tắc Thành ôm Lạc Tĩnh Sơ tiến vào chiếc lá sen này, lập tức chiếc lá cuốn lại, bao bọc hai người vào trong, không còn hàn khí băng tuyết như bên ngoài.

Dư Tắc Thành lặng lẽ hôn Lạc Tĩnh Sơ. Tuy rằng nàng là Phản Hư Chân Nhất, đã tồn tại ngàn năm. nhưng đây là lần đầu tiên của nàng, cho nên vẫn tò ra thẹn thùng e lệ như thiếu nữ.

Dư Tắc Thành vừa chậm rãi cời bò y phục, vừa ngọt ngào thù thi tâm tình, dịu dàng ve

vuốt mơn trớn. Không bao lâu sau, lửa dục trỗi dậy trong lòng Lạc Tĩnh Sơ, dần dần nàng thà lỏng thân tâm.

Thủ pháp chậm rãi biến hóa, Dư Tắc Thành cũng không nôn nóng, Cực Lạc Miên Miên Vô Tuyệt Kỳ chính là thần công đệ nhất trong thiên hạ. Hắn chậm rãi thi triển, dần dần gia tăng áp lực, dẫn động tình cảm của Lạc Tĩnh Sơ, dần dần đưa nàng vào trận mê hồn. Không bao lâu sau, nàng không còn chịu được, sương mật ừng đõ như ráng chiều, thân thể uốn éo theo bàn năng, miệng phát ra những tiếng rên ư ử.

Càng ngày Lạc Tĩnh Sơ càng không thể khống chế được thân mình, dường như trong lòng có ngọn lửa đang bùng cháy, dường như toàn thân sắp sửa nố tung, dường như chìm trong địa ngục, dường như bay bổng tận thiên đường. Thình lình nàng thà lỏng toàn thân, lập tức Dư Tắc Thành nắm hoàn toàn quyền chủ động, đưa nàng lên đinh Vu sơn...

Sau đó Dư Tắc Thành chậm rãi chờ nàng khôi phục, lại một lần nữa khơi gợi khiến cho nàng phải động tình. Hiện tại Lạc Tĩnh Sơ đang bàng hoàng chưa tinh táo, lại một lần bão táp mưa sa. Đột nhiên cảm giác đau đớn nơi hạ thân khiến cho nàng không nhịn được, phải cất tiếng rên lên khe khẽ.

Sau đó theo động tác của Dư Tắc Thành. Lạc Tĩnh Sơ hoàn toàn biến hóa. Lúc này nàng như một ngọn lửa đang bừng cháy, vồ chặt lấy Dư Tắc Thành như vừa vớ được cọng rơm cứu mạng, lại giống như muốn hủy diệt đối phương trong thân thể của mình.

Vòng eo ngọc cốt băng cơ mềm mại là lướt, dung nhan như ngọc, những thanh âm rên ri yêu kiều, sau đó là tiếng thở hồng hộc sau trận cuồng phong bão tố.

Dư Tắc Thành đã hoàn toàn đắm chìm trong đó, lúc này trong lá sen, sắc Xuân vô hạn.

Giống như Tương Vương gặp Thần Nữ tại Vu sơn.

Gió Thu sương ngọc chợt gặp nhau, hơn hẳn bao lần dưới cõi đời. Nhu tình như nước, ước hẹn đẹp như giấc mơ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.