Đáng tiếc rằng tia sáng này cũng không mạnh lấm, Kiếm Ý Như Thiên ngộ ra từ Kiếm Cưu Kiếm Đạo, không thể đột phá bình cảnh được. Chỉ có thể cường hóa Kiếm Đạo thứ hai Băng Tuyết Kiếm Đạo, hoặc Kiếm Đạo thứ ba Khô Vinh Kiếm Đạo.
Chỉ cần dung nhập một trong số đó là có thể sinh ra kiếm ý mói. Thật ra kiếm ý vô thượng của Băng Tuyết Kiếm Đạo, Dư Tắc Thành đã hiểu rõ ràng, đó chính là kiếm ý Hư Vô.
Sau khi Tuyệt Đối Linh Độ đóng băng hết thày, hình thành lực Hư Vô. Pháp tấc Thiên Đạo này năm xưa Băng Tuyết lão tổ đã sử dụng qua một lần, đánh tan tác thân thể của mình. Lần đó nhờ có pháp bảo trên người mình hộ thê, bằng không suýt chút nữa đã mất mạng.
Không biết hiện tại trận chiến của bọn Băng Tuyết lão tổ thế nào rồi, có chấm dứt hay chưa...
Lực Hư Vô hùng mạnh đáng sợ này, có thể chuyển hóa hết thày trở thành hư vô.
Cũng không biết kiếm ý của Khô Vinh Kiếm Đạo sau khi tiến hóa sẽ là gì, rốt cục nó sẽ trở thành pháp tấc Thiên Đạo thế nào.
Vậy mình nên nâng cao Kiếm Đạo nào đây... Dư Tắc Thành đắm chìm vào trầm tư. đúng lý ra hắn nên dung hợp Kiếm Đạo thứ hai Băng Tuyết Kiếm Đạo, nhưng không hiểu vì sao hắn lại có chút không hài lòng lực Hư Vô này. Lực Hư Vô vừa xuất hiện, vạn vật hóa hư vô, mà có lẽ mình sẽ bị hóa hư vô trước hết.
Tuy rằng mình có được Chuyển Sinh Minh Vương Quyết có thể sống lại, nhưng đối với
kiếm ý vô thượng này, Dư Tắc Thành chưa có đù thực lực để khống chế. Mình phải khống chế hoàn hào kiếm của mình, cho nên Dư Tắc Thành bó qua không dung hợp Kiếm Đạo thứ hai, mà dung hợp tia sáng này vào Khô Vinh Kiếm Đạo.
Nhất tuế nhất khô vinh, hữu thường vô thường, song thụ khô vinh. Nam Bắc Tây Đông, phi già phi không. Vạn vật trên thế gian đều bị quy tấc này ánh hường, vinh đại biểu cho sinh, khô đại biểu cho tử, chuyển hóa qua lại giữa sinh tử luân hồi.
Sinh mạng sinh ra rồi chết đi, lại sinh ra, huyết mạch kéo dài, chủng tộc sinh sàn, hung thịnh, diệt vong... Trong mơ hồ, dần dần Dư Tắc Thành cảm nhận được sinh tử luân hồi không ngừng, hung thịnh diệt vong không ngừng. Đây là luân hồi, có sinh ất có tử, có tử ất có sinh, vô hạn luân hồi. Giống như bánh xe quay tròn mãi, vòng đi vòng lại, không có giới hạn.
Đây là kiếm ý thứ hai của mình. Kiếm Ý Luân Hồi. Xuất kiếm ất có sinh linh phải roi vào luân hồi, xuất kiếm ất phải có người chết.
Kiếm ý thứ nhất của mình là Kiếm Ý Như Thiên, có thể hóa thành vô cùng vô tận, hủy diệt hết thày, thậm chí có thể dung nhập vào Thiên kiếp, khống chế Thiên kiếp.
Mà kiếm ý thứ hai Kiếm Ý Luân Hồi này lại là vô ánh vô hình, kiếm ý niệm, kiếm hồn phách. Không xuất kiếm thì thôi, xuất kiếm ất phải giết người.
Sau khi Dư Tắc Thành cảm ngộ được kiếm ý này, không dám xuất, không thể xuất ra một kiếm nào cả. Bời vì chỉ cần xuất ra một kiếm, ất có sinh linh bị đánh vào luân hồi. Kiếm ý này vừa thành. Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài. Lần này vào trong tuyệt địa, mình lại có thêm một phần thắng.
Dư Tắc Thành lặng lẽ chờ đợi, sáng ngày thứ hai, đã tới giờ Thìn. Hoa Vô Hà lại xuất hiện, hôi Dư Tắc Thành:
- Ngươi thật sự muốn đi sao?
Dư Tắc Thành gật đầu:
-Đi.
Hoa Vô Hà nói:
- Được, đi thôi. Ta có được pháp tấc Thiên Đạo chính là pháp tấc Không Gian, thế giới này không có nơi nào mà ta không tới được, Thanh Sơn Lục Thủy Thiên Địa Gian này cũng là như vậy. Nhưng ta chỉ có thể đưa ngươi tới đó, bởi vì lực lượng Thiên Đạo khắc chế lẫn nhau, ta không thê vào Thanh Sơn Lục Thủy Thiên Địa Gian. Nói cách khác, ta không thê xuất lực giúp ngươi, ngươi hoàn toàn phải dựa vào bàn thân mình.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Được, ta đã hiểu.
Hoa Vô Hà nói:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Dư Tắc Thành nói:
- Chậm đã.
Dứt lời, hắn hái một đóa hoa lan trong hoa viên, sắn nó lên ngực mình, nói với trăm hoa đua nỡ trong vườn:
- Tĩnh Sơ, nàng hãy xem ta báo thù cho nàng.
Sau đó quay sang nói với Hoa Vô Hà:
- Chúng ta đi thôi.
Hoa Vô Hà nói:
- Được, chúng ta đi. Thời Không xoay chuyển, Ng Di Càn Khôn, Vực Ngoại vô hạn. mục tiêu Thanh Sơn Lục Thủy Thiên Địa Gian, đi!
Nháy mất hai người chìm vào một màng sương mù dày đặc, sau đó bay thẳng lên không. Vô số rừng núi sông ngòi lướt nhanh qua dưới chân hai người, đây là pháp thuật Ng Di Càn Khôn của Hoa Vô Hà. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Đám sương mù này bay ra khỏi thế giới Thương Khung, phi hành trong Thanh Minh bao la bát ngát. Bên trong Thanh Minh vô cùng đen tối, nhưng trong bóng tối này có vô số hành tinh tồn tại, chúng có khi là một dài ngân hà. hoặc là tinh vân hình xoắn ốc, xinh đẹp vô cùng.
Hai người phi hành cấp tốc giữa Thanh Minh, cách đó không xa phía trước chợt xuất hiện một điểm sáng, Hoa Vô Hà chỉ điểm sáng kia nói:
- Đó chính là Bồng Lai tiên sơn của Thập Giới Vực Ngoại.
Lúc này hai người đã tới gần điểm sáng kia, dần dần điểm sáng biến thành một thế giới thật lớn. một ngọn phù sơn khống lồ lơ lửng giữa Thanh Minh. Phù sơn này rộng hàng trăm vạn dặm. bên ngoài có một tầng linh khí bảo vệ.
Từ xa nhìn lại, trên phù sơn chia làm mấy tầng thế giới, mỗi thế áới lại có một địa hình khác nhau. Có biến cả, có lục địa, có tuyết sơn, có sa mạc, trong đó đều có sinh linh tồn tại.
Nháy mất hai người bay qua bên cạnh phù sơn, Dư Tắc Thành hôi:
- Thì ra đây là Bồng Lai tiên sơn, sau khi chấm dứt chuyện này, ta nhất định phải đi tới đó một chút. Đúng rồi, Tam Thiên giới có ở gần đây hay không?
Hoa Vô Hà nói:
- Tam Thiên giới ở ngược đường với chỗ chúng ta sắp tới. So ra Tam Thiên giới ở gần thế giới Thương Khung hơn. ở một bên khác của hư không.
Dư Tắc Thành lại hôi:
- Vậy Thiên Lại cổ thành thì sao?
Hoa Vô Hà nói:
- Nơi đó cách đây không xa, để ta dẫn ngươi đi xem.
Nói xong bèn chuyển hướng, không lâu phía trước hiện ra một thế giới sáng rực, giống như một thành lũy rất lớn xuất hiện trong mất hai người. Thành lũy này hoàn toàn là do sất
ròng tạo thành, to lớn vô cùng, bên ngoài có một tầng pháp trận bảo vệ rất lớn, bao phủ xung quanh tòa thành này.
Hoa Vô Hà nói:
- Xem ra ngươi cũng đã biết đại hội Thiên Lại, mỗi ba trăm sáu mươi lãm năm. pháp trận bảo vệ kia mới lộ ra một khe hở. Chỉ có vào lúc đó, các tu sĩ mới có thể tiến vào Thiên Lại cổ thành.
- Được rồi, chúng ta đã tới, điểm sáng phía trước chính là Thanh Sơn Lục Thủy Thiên Địa Gian, nơi đó rộng bảy ngàn dặm. tự hình thành một thế giới. Bên ngoài có bốn trong Thập Tuyệt trận bảo vệ. Ta có thể đưa ngươi qua tuyệt trận, nhưng lúc đi ra, ngươi phải dựa vào mình đê vượt qua phòng ngự của tuyệt trận.
Sát khí Dư Tắc Thành toát ra lạnh như băng:
- Yên tâm đi, lúc ta đi ra sẽ không còn tuyệt trận gì, sau ngày hôm nay, Thanh Sơn Lục Thủy Thiên Địa Gian này sẽ trở thành quá khứ, ta sẽ phá hủy nó hoàn toàn. Dám làm nữ nhân của ta bị thương, thù này khôngbáo, thề không làm ngườiỉ
Từ xa nhìn lại, Thanh Sơn Lục Thủy Thiên Địa Gian là một nơi quang minh rực rỡ. Nơi này dường như hoàn toàn yên lặng, giống như một ngôi sao sáng dẫn đường ngạo nghễ giữa trời cao, lại có cảm giác như vực sâu không đáy. Từ xa nhìn lại, giống như một lỗ đen có thể dung nạp bất cứ thứ gì.
Dư Tắc Thành tập trung mục lực cẩn thận nhìn ra xa, có thể thấy đó hoàn toàn là một đại lục trôi nổi trong Thanh Minh.
Trên đại lục này có sơn có thủy, có bốn đạo hào quang lóe lên, chính là bốn trong Thập Tuyệt trận trong truyền thuyết: Thiên Tuyệt, Địa Liệt, Hàn Băng, Kim Quang.
Hoa Vô Hà nói:
- Ta có thể đưa ngươi vượt qua bốn trận này bình yên, bất quá trong thân thể của ngươi phài ấn chứa một trong ba ngàn Đại Đạo mới được. Ngươi đã dung hợp Niết Bàn kinh, ta nghĩ hẳn không có vấn đề gi, chuần bị đi, ta sẽ đưa ngươi qua.
Dư Tắc Thành gật gật đầu. lấy thư và nhẫn trữ vật ra:
- Nếu ta không trở về, làm phiền tiền bối đưa những thứ này cho sư phụ ta là Nam Thiên Chân Quân.
Hoa Vô Hà nói:
- Ngưoi còn lời gì trăn trối, cứ việc nói ra, ta sẽ làm cho.
Dư Tắc Thành nói:
- Được, chuẩn bị sẵn cho ta một bình hào tửu. Thanh Sơn Tiểu Đạo, thế giới Tiểu Thiên gì đó, một kiếm mà thôi, chúng ta đi!
Hoa Vô Hà điểm vào người Du Tắc Thành một cái, miệng niệm chú:
- Bính Đinh chỉ tinh, nguyên khí dương minh, uy trùm thiên hạ. dập tắt Hỏa thần, cấp cấp như luật lệnh, đi!
Lập tức Dư Tắc Thành hóa thành một đạo lưu quang, bay về phía Thanh Sơn Lục Thủy Thiên Địa Gian ở xa xa.
Cái gọi là thế giới Tiểu Thiên, chính là cách gọi chung của các thế giới nơi Vực Ngoại giống như vậy, có thể hình thành một hệ thống sinh thái.
Thế giới Tiểu Thiên này là do thế giới Bàn cổ của Thanh Sơn Tiểu Đạo biến thành. Lão sinh sống trong thế giới này, không có Thiên kiếp, thiên địa nhất thể, vĩnh sinh bất tử, thật sự là thọ ngang trời đất, hết sức tiêu dao. Dù là phi thăng thành tiên, lão cũng không muốn.
Bốn tuyệt trận bên ngoài chính là hệ thống bảo vệ tương đương với màn sương đen trong thế giới Bàn Cổ của Dư Tắc Thành, chuyên bảo vệ thế giới này. Nếu không nhờ Hoa Vô Hà nắm giữ pháp tấc Không Gian, muốn vượt qua bốn tuyệt trận này là muôn vàn khó khăn. Quan trọng nhất là nếu ỷ mạnh xông trận, sẽ làm kinh động Thanh Sơn Tiểu Đạo, lão sẽ điều động toàn bộ lực lượng thế giới, chưa tới gần được thế giới này, đã bị đánh chết.
Dư Tắc Thành hóa thành đạo lưu quang chậm rãi tới gần bốn tuyệt trận giữa không trung kia. Thật ra bốn tuyệt trận này cũng là hệ thống phòng ngự vòng ngoài của thế giới Tiêu Thiên này, bất kể là thái dương phong, độc quang, tà hỏa... trong Thanh Minh phóng ra, hay thiên thạch bay trong đó đều bị bốn tuyệt trận này ngăn càn bên ngoài.