Trong mơ màng, Dư Tắc Thành cảm thấy dường như mình đang ở trong một lục địa đầy cỏ xanh um. Nơi này gió nhẹ vi vu vờn hoa cỏ, vô số hoa tươi nỡ rộ trên thảm cỏ phát ra mùi hương thơm ngát, bên trên còn có bướm lượn tung tăng.
Dường như có thanh âm nhẹ nhàng vui sướng vang lên bên tai, khung cành vô cùng đẹp đẽ tự nhiên.
Nhưng không lâu sau, Dư Tắc Thành chợt phát hiện ra mặt trái của khung cành tươi đẹp này. Trong tự nhiên này, một con ve đang gáy vang vang, thình lình phía sau nó xuất hiện một con bọ ngựa. hai chân trước lớn như đao nhanh nhẹn bổ xuống, giết chết ve này. Nhưng bọ ngựa kia còn chưa kịp ăn mồi, chợt từ trên không xuất hiện một con se sẻ bay xuống nuốt chửng bọ ngựa.
Cỏ non trên mặt đất ngà nghiêng theo gió, một con nai đi tới, bắt đầu ăn cỏ ngon lành. Tuy rằng đám cỏ liều mạng giãy dụa, rốt cục cũng bị nai ăn sạch sẽ.
Thình lình một con mãnh hổ xuất hiện nhảy tới vồ mạnh, bất lấy con nai, sau đó bắt đầu xé xác ăn ngon lành. Rốt cục nó ăn no rời khỏi, máu thịt xương còn thừa vương vãi trên mặt đất cũng bị kền kền đáp xuống rỉa sạch.
Xương trắng như tuyết rốt cục hóa thành bùn đất, bị cỏ non hấp thu. như vậy Thiên Đạo tuần hoàn, cá lớn nuốt cá bé. Những thanh âm tốt đẹp vui tai dần dần trở nên nặng nề hung hiểm, nguy cơ sinh ra khắp nơi, đây chính là tự nhiên.
Đột nhiên tiếng sấm vang lên cuồn cuộn, trời đổ mưa to, Thiên Lôi đánh xuống trúng vào đại thụ. Mưa to điên cuồng như trút, dần dần hình thành lũ lụt, cuốn phăng hết thảy.
Thanh âm trong thiên địa trở nên đáng sợ vô cùng, ẩn chứa lực lượng hùng mạnh phá hoại hết thảy, đây cũng là tự nhiên.
Cành tượng vừa rồi chấm dứt, Dư Tắc Thành bay lên không, nhìn thiên nhiên dưới chân mình. Ngàn dặm núi sông, trăm vạn biển cả, hết thảy chính là tự nhiên.
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành cảm nhận thiên địa biến hóa, lắng nghe những tiếng động của tự nhiên, cảm thụ được vạn vật luân hồi, đạo pháp tự nhiên.
Những biến hóa này hội tụ lại thành một khúc ca thiên địa cao vút giữa không trung. Tiếng ca này hát lên đạo tự nhiên, giống như tiếng của trời, đây là âm thanh của tự nhiên. Nguồn truyện:
Truyện FULLDư Tắc Thành lắng nghe thanh âm này, không ngờ dần dần hắn cũng có thể hát theo. Vừa cất tiếng hát, hắn đã có thể động, hắn đã hiểu ra thế nào là tự nhiên, hắn đã nắm được lực lượng hùng mạnh của thế giới bên trong Thiên Lại Cự Nhân này.
Tự nhiên, ta chính là tự nhiên, ta chính là chúa tể thiên địa này, ta đại biểu cho lực lượng của tự nhiên, ta chính là ta. ta có thể được hết thảy những gì ta muốn.
Nháy mắt Dư Tắc Thành bắt đầu động, tâm thần ngưng tụ, huyết nhục ngưng tụ, trên người hắn xuất hiện vô số hào quang, trong hào quang này sinh ra hết thảy.
Trong ánh hào quang, người khổng lồ ngàn trượng hiện thân, đối mặt Chung Cực Thần Uy Sĩ xa xa. Dư Tắc Thành chậm rãi tụ tập hình thành thân thể Thiên Lại Cự Nhân của mình.
Thân thể hình thành. Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua tay mình, trong đầu vừa nghĩ. lập tức biến thành sự thật. Tay xuất hiện, trắng toát như bạch ngọc, trong suốt như kim cương.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua thiên địa, nháy mắt hắn thấy được ba ngàn Đại Đạo, tất cả những Đại Đạo này bày ra rõ ràng trước mất hắn. mặc tình cho hắn khống chế điều khiển, thậm chí thay đổi.
Liếc nhìn xuống chân, không ngờ vẫn còn một số tu sĩ còn sót lại đang kinh ngạc nhìn hắn. Trong đó có chín mươi ba người Thiên Đạo ngưng kết trên thân thể, mười một người trên thân toát ra hào quang chói mất. Những người này hoặc có được lực Thần Uy, hoặc có được Tiên Bảo Thần khí.
Phân thân của mình cũng ở trong đó, giống hệt như minh không khác chút nào.
Dư Tắc Thành mỉm cười, khẽ run tay, nháy mắt chạm vào một Đại Đạo, hóa thành pháp thuật, những tu sĩ còn lại lập tức bị truyền tống ra xa trăm vạn dặm. tránh ra xa khỏi chiến trường này.
Sau đó Dư Tắc Thành quay sang đối mặt Chung Cực Thần Uy Sĩ kia.
Lập tức trên thân thể Chung Cực Thần Uy Sĩ xa xa hiện lên vô số số liệu, đây là phân tích của Thiên Lại Cự Nhân đối với y, có đầy đủ số liệu về lực lượng, chiều cao, sức nặng...
Vô số số liệu hiện ra, tuy chúng rất nhiều, nhưng Dư Tắc Thành vẫn có thể đọc hiểu, phân tích rõ ràng chỉ trong khoảnh khắc.
Chung Cực Thần Uy Sĩ ở xa xa kia, quả nhiên không ngoài dự đoán của Dư Tắc Thành, chính là Tứ sư huynh của mình. Nhưng thông qua phân tích số liệu vừa rồi, có thể nói chỉ còn là một phần của Tứ sư huynh. Trong lúc y hấp thu lực Thần Uy, cũng đã bị Ma Già Bà tộc đồng hóa, mới khiến cho y roi vào họa mê muội như vậy.
Nhìn thân hình khổng lồ của Chung Cực Thần Uy Sĩ. nháy mắt xuất hiện vô số biện pháp cứu chữa cho Tứ sư huynh, tất cả đều có thể giúp y giải trừ trạng thái mê muội. Nhưng có một điều kiện bắt buộc, đó là phải đánh bại y.
Làm thế nào để đánh bại y... Lập tức có vô số biện pháp khác xuất hiện, đây là ích lợi của Thiên Lại Cự Nhân này, chỉ cần động niệm trong đầu, vô số biện pháp sẽ sinh ra.
Nếu Dư Tắc Thành không có lực Thần Uy hộ thể, hiện tại hắn đã bị đồng hóa hoàn toàn, chết không kịp ngáp. Nếu tiềm lực tiềm năng của hắn không đủ. hiện tại cũng đã bị vô số số liệu này phá nát.
Dư Tắc Thành nhìn Chung Cực Thần Uy Sĩ, không nói lời thừa, động thủ thôi...
Hắn vận lực chộp ra một trảo, khuấy động Thiên Đạo hệ Lôi trong ba ngàn Đại Đạo, lập tức trong tay xuất hiện vô số lôi điện hóa thành một thanh trường mâu, ném mạnh về phía Tứ sư huynh ở xa xa.
Trường mâu do lôi điện hóa thành này dài chừng ngàn trượng, xé rách trường không, bạo phát lôi quang vô tận bay đi ầm ầm.
Nháy mắt giữa không trung hóa thành hàng ngàn hàng vạn trường mâu lôi điện, Dư Tắc Thành đã khuấy động Thiên Đạo hệ Lôi, hóa sinh vô cùng.
Chung Cực Thần Uy Sĩ đối mặt trường mâu lôi quang này, chỉ khẽ nâng tay lên điểm ra, lập tức giữa không trung xuất hiện một lá thuẫn hư vô. Y hóa lỗ đen thành thuẫn, hấp thu trường mâu này.
Lỗ đen xoáy tròn, trường mâu lôi quang bị lỗ đen hấp thu.
Dư Tắc Thành gầm to, bạo phát lực lượng vô cùng tận, cho dù trường mâu lôi quang bị lỗ đen nuốt chửng, hắn cũng tiếp tục phóng ra liên miên bất tuyệt.
Để đệ thử xem, rốt cục huynh có thể nuốt được bao nhiêu trường mâu lôi quang...
Dư Tắc Thành nổi giận ném mạnh. Tinh Thần ra sức hấp thu, một ném một nuốt, hai người bắt đầu chiến đấu.
Một mâu sau cùng, Dư Tắc Thành dốc hết toàn lực, khiến cho Thiên Đạo hệ Lôi gần như ngưng tụ thành thực chất. Vật cực tất phản. Dư Tắc Thành tùy ý hấp thu Thiên Đạo hệ Lôi sử dụng như vậy, rốt cục nó không chịu đừng hấp thu nhiều như vậy, bùng nổ ầm ầm, hóa thành một đạo lôi quang tan biến, Dư Tắc Thành không còn sử dụng được nữa.
Một tiếng nổ vang chấn động tinh không, trường mâu lôi quang của Dư Tắc Thành vỡ nát. không thể ngưng kết được nữa. Nhưng số trường mâu lôi quang vô cùng tận mà Dư Tắc Thành đã ném vào trong thuẫn lỗ đen của đối phương cũng nổ vang, khiến cho lỗ đen tan tành, coi như hai bên lưỡng bại câu thương.
Dư Tắc Thành nhìn Tứ sư huynh, mỉm cười, nói với y bằng một loại dao động âm ba thần kỳ:
- Tứ sư huynh, không thể ngờ rằng huynh đệ chúng ta lại cặp nhau trong tình cành này, hai bên ở hai chiến tuyến, quả thật như giấc Nam Kha. khiến cho người ta khó lòng tin được.
Chung Cực Thần Uy Sĩ ở xa xa nhìn Dư Tắc Thành không nói, y không hiểu Dư Tắc Thành đang nói gì, bởi vì y bị mê muội làm cho mất hết thần trí.
Dư Tắc Thành buông tiếng than dài:
- Sư huynh ôi, thật là có lỗi, vỡ cho đệ...
Dường như cảm nhận được địch ý của Dư Tắc Thành. Chung Cực Thần Uy Sĩ kia gầm lên một tiếng, xông về phía Dư Tắc Thành. Nháy mắt y thi triến Thời Không na di, vượt qua vạn dặm tới trước mặt Dư Tắc Thành, tung ra một quyền.
Quyền này chấn động tinh không, ẩn chứa lực lượng vô cùng tận. Một quyền Kim Cương Giải của Ma Lễ Thanh trước mặt quyền này cũng như ruồi muỗi. Quyền này mang theo lực lượng gấp vạn lần Kim Cương Giải, kinh khủng vô cùng.
Nhưng Dư Tắc Thành chỉ cần khẽ động, đã có thể tránh khỏi quyền kia hết sức nhẹ nhàng. Sau đó hắn kéo một cái, lại rút lấy lực Thiên Đạo trước mặt mình.
Đây là ích lợi của Thiên Lại Cự Nhân, có thể lãnh ngộ tự nhiên, mà ba ngàn Đại Đạo chỉ là một phần tử của tự nhiên, cho nên hắn mới có thể tùy ý rút lấy lực Thiên Đạo mà sử dụng.
Lần này Dư Tắc Thành chọn Thiên Đạo Hư Vô của mình, hóa đạo thành kiếm, đây là Hư Vô Kiếm. Kiếm này cao thâm hơn Kiếm Ý Hư Vô của mình gấp mấy lần, vì sử dụng trực tiếp Thiên Đạo, lực Thần Uy.
Kiếm quang thoáng chuyển, nháy mắt cất lấy một miếng thịt trên thân thể Chung Cực Thần Uy Sĩ.
Miếng thịt kia vừa rời thân thể y, lập tức hóa thành sương máu, định quay về lại thân thể y. Thân thể Chung Cực Thần Uy Sĩ đã đạt tới cảnh giới dùng máu trùng sinh, bất tử bất diệt.
Nhưng Hư Vô Kiếm nhanh chóng biến hóa, hết thảy trở về hư vô, nháy mắt miếng thịt kia lập tức đồng quy ư tận cùng Hư Vô Kiếm, hóa thành lực Hư Vô.
Chung Cực Thần Uy Sĩ thét to, huyết nhục mất đi cũng là lực lượng của y mất đi, y lại tung ra một đòn.
Đòn này vừa ra, lập tức tinh không sáng như ban ngày, hào quang đủ các màu sắc xanh vàng đỏ trắng rợp cả đất trời điên cuồng bay ra. Trong đó mang theo thần lôi điên cuồng giăng rợp bầu trời, Hỏa Diễm cực nóng hủy diệt thế giói, sóng xanh cao ngất phá hủy vạn vật.
Tất cả lực lượng này lấy một điểm làm trung tâm, sau đó điên cuồng phóng xuất, tấn công về phía Dư Tắc Thành.