Bảy loại kiếm ý bạo phát, tuy rằng ngũ quan Dư Tắc Thành bị mê hoặc, nhưng lúc hắn thi triển kiếm ý, trong đó ngầm ẩn lực Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, tuần hoàn sinh ra lực Tự Nhiên.
Lực Tự Nhiên này ẩn chứa thiên địa bên trong, hết sức bình phàm nhưng không gì có thể che mất được. Dư Tắc Thành nhờ vào lực Tự Nhiên này xác định vị trí của Vương Thư Nguyên, để tránh khỏi lực Thần Uy của y.
Vương Thư Nguyên đánh tới nỗi hứng chí. thay đồi kiếm ý liên tục bên trong lực Thần Uy của mình, tấn công Dư Tắc Thành điên cuồng. Hai người đại chiến với nhau chấn động cả thiên địa, dư chấn khiến cho đất trời không ngừng run rẩy.
Thình lình Vương Thư Nguyên rống lên một tiếng giận dữ, nháy mắt phi kiếm y hóa thành một đạo hắc quang dài chừng ba thước, rộng một ngón tay, hình dáng như phi kiếm.
Đạo hắc quang này đen như mực, vô cùng hỗn loạn, chẳng phân càn khôn, hồn nhiên một màu. vô tướng vô thường, vô hình vô sắc, vô hướng vô định.
Hắc quang bay tới đâu. bảy loại kiếm ý của Dư Tắc Thành lập tức bị phân giải tới đó. Dư Tắc Thành thi triển Súc Địa Thành Thốn tránh đi một kiếm này. Kiếm này tiếp tục đâm lên tới chỗ Thiên kiếp, nháy mắt đã tới noi vạn vật hư vô, sau đó thành không.
Dư Tắc Thành thấy lực Thần Uy như vậy thất kinh hỏi:
- Đây là lực Thần Uy gì vậy?
Vương Thư Nguyên nói:
- Đây là lực Thần Uy thứ hai của ta, Hỗn Độn Kiếm. Nghe đồn Phá Diệt Chung Cực Kích của ngươi còn có tên là Hiên Viên Kiếm, vậy ta cũng có Hỗn Độn Kiếm.
- Một kiếm vừa rồi của ta bất quá chỉ là thử chút mà thôi, chỉ dùng có một phần mười lực đạo. Hay là ngươi xuất ra Hiên Viên Kiếm, chúng ta đấu nhau thử xem sao.
Dư Tắc Thành nhìn theo Hỗn Độn Kiếm vừa tiêu tan, bất chợt cười nói:
- Hỗn Độn Kiếm ư? Khá lấm. thử thì thử. ngươi tấn công ta thêm kiếm nữa, lần này nếu ta tránh né, vậy ta không phải họ Dư.
Vương Thư Nguyên quát lớn:
- Không biết xấu hổ, xem kiếm!
Nháy mắt y lại xuất ra một kiếm, kiếm lần này nhanh như điện chớp, nhanh gấp trăm lần so với kiếm vừa rồi.
Dư Tắc Thành đứng yên bất động, trước ngực chợt loé, mở thế giới Bàn cổ ra, lập tức hấp thu Hỗn Độn Kiếm này, hóa thành màn sương đen bên trong thế giới Bàn cổ.
Dư Tắc Thành nói đầy vẻ thâm tình:
- Cảm tạ sư đệ, đã quá, mùi vị thật ngon lành, đúng là bảo bối.
Vương Thư Nguyên nhìn Dư Tắc Thành trân trối. Lúc trước y dựa vào kiếm này đánh chết Tử Thanh Thần Quân của Hỗn Nguyên kiếm phái, không ngờ Dư Tắc Thành hứng chịu Hỗn Độn Kiếm này lại không rụng một sợi lông.
Dư Tắc Thành cố ý kích nộ Vương Thư Nguyên, với tính tình y trước kia ắt sẽ nổi giận, mình sẽ nhân cơ hội phản kích. Không ngờ Vương Thư Nguyên thình lình nhẹ nhàng mỉm cười nói:
- Quả nhiên là Diệt Độ Chân Quân, may là ta vẫn còn lực Thần Uy khác. Kiếm này không tính, có thể tiếp tục.
Không hề nổi giận, quả thật tính tình lão gia gia trong lòng Vương Thư Nguyên đã trở nên tốt hơn trước kia.
Hai người tái chiến, thiên địa nổ vang, họa trời xuất hiện. Trong phạm vi bảy trăm dặm thiên địa hỗn loạn, may là nơi đây nằm trong sơn mạch hoang vắng, ít người qua lại, bằng không sẽ không biết có bao nhiêu người phải chết.
Hai người chiến đấu kịch liệt nửa canh giờ, trận chiến kịch liệt này đã sớm thu hút sự chú ý của năm đại kiếm phái. Bọn họ bắt đầu thanh lý xung quanh phạm vi ba ngàn dặm. đuổi những phàm nhân đi hết, kể cả môn phái tu tiên. Lại bố trí pháp trận, chuẩn bị cho một trận chiến sắp tới.
Trên không ngoài ngàn dặm. vô số tu sĩ đứng quan chiến.
Dư Tắc Thành dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật quét qua một lượt, chợt động trong lòng. Mình khổ chiến cùng Vương Thư Nguyên như vậy có ý nghĩa gì, dù là phân thắng bại thì đã sao, cũng không có nghĩa.
Mục đích của mình là tới đây tìm ái thê Lưu Thi Vận. Cho dù thua một trận thì đã sao, dù mất mạng cũng là đáng giá.
Trên đường trở về, mình đã phát thệ có thể bỏ qua hết thảy, chỉ cần đổi lại một câu nói của nàng. Hiện tại chuyện đã tới nước này, đã tới lúc thực hiện lời thể của mình.
Bại thì bại vậy, tuy rằng mình chưa bao giờ thua Vương Thư Nguyên, nhưng vì Lưu Thi Vận. hết thảy đều đáng giá.
Cần gì khổ chiến, dù là hy sinh dương thọ, chỉ cần có thể nhìn thấy Lưu Thi Vận sống lại cũng là đáng giá. Nếu như mình thắng, mình giết chết Vương Thư Nguyên, vậy chăng phải mục tiêu kế tiếp của năm đại kiếm phái sẽ là Lưu Thi Vận hay sao? Để y tồn tại, đại chiến với mọi người, mình có thể tranh thủ cơ hội thức tỉnh Lưu Thi Vận.
Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành buông tiếng than dài. Thật ra lúc bắt đầu chiến đấu, hắn đã định ra kế hoạch. Lực Thần Uy của Vương Thư Nguyên không thể nào sử dụng lâu được, nếu sử dụng như vậy trong thời gian dài, ắt sẽ làm thương tổn bản thân. Chỉ cần mình giằng co với y, tới cuối cùng y sánh chịu hậu quả, trận chiến này mình tất thắng không thể nghi ngờ.
Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành không còn lòng dạ nào đánh nữa, quyết định buông tha chiến thắng, nhận thất bại một lần.
Hắn bèn lớn tiếng thóa mạ:
- Không thể nào, không có khả năng, ta không thể nào bại dưới tay ngươi, con bà nó... Hãy xem tuyệt kỹ của ta, Nộ Hỏa Thiêu Tận Cửu Trùng Thiên... Vì sao như vậy, đừng ép ta, ta giận, ta giận, Nộ Hỏa Thiêu Tận Cửu Trùng Thiên...
Theo tiếng thóa mạ của Dư Tắc Thành, hắn dùng một tư thế kỳ dị xuất ra bảy pháp quyết. Theo động tác của hắn. trên người hắn bùng lên ngọn lửa vô cùng. Ngọn lửa này từ đỏ hóa trắng, toát ra uy năng vô tận.
Sau đó hắn đánh ra một đòn, chỉ thấy thiên địa nổ ầm ầm, sấm sét từ trên không giáng xuống, trời sầu đất thảm, nhật nguyệt ảm đạm. núi sông chấn động.
Biển lửa bừng bừng dâng lên, một đám mây hình nấm khổng lồ sinh ra, hào quang soi sáng ngàn dặm. sóng xung kích quét ngang thiên địa, vạn vật hóa thành tro bụi.
Chiêu này nhìn bề ngoài hết sức hùng mạnh, nhưng Dư Tắc Thành chỉ tu luyện tới cảnh giới tầng hai, không đầy đủ uy lực, hãn là Vương Thư Nguyên có thể tránh né.
Quả nhiên Vương Thư Nguyên vừa nhìn thấy Nộ Hỏa Thiêu Tận Cửu Trùng Thiên, lập tức kêu to:
- Hỗn Độn hóa nhị khí. Lưỡng Nghi âm dương biến!
Nháy mắt trên người y xuất hiện Thái Cực Âm Dương Đồ, Nộ Hỏa Thiêu Tận Cửu Trùng Thiên vừa lan tới bên mình y, lập tức bị âm dương khẽ chuyển, tiêu tan biến mất.
Thình lình y chỉ tay về phía Dư Tắc Thành, quát lớn
- Hãy xem lực Thần Uy thứ ba của ta, âm dương nghịch chuyển, Hỗn Độn Hóa Âm Dương, đây là ngươi dạy cho ta!
Nháy mắt bên cạnh Dư Tắc Thành xuất hiện Thái Cực Âm Dương Đồ, quét qua một cái.
Lực Thần Uy này Dư Tắc Thành thành thạo vô cùng, nháy mắt nhìn ra sơ hở, hắn hoàn toàn có thể tránh né, nhưng chỉ nhắm nghiền mất lại, không chạy trốn mà kêu to:
- Không thể nào...
Dư Tắc Thành hóa thành sương máu, tan thành tro bụi.
Sau đó tiếng phạm âm vang lên, Chuyển Sinh Minh Vương Quyết, Dư Tắc Thành sống lại.
Sau khi sống lại, Dư Tắc Thành làm ra vẻ vô cùng giận dữ, thét lớn:
- Làm sao có thể như vậy được? Làm sao có thể như vậy được? Làm sao ta lại thất bại như vậy... không... không...
Nếu Vương Thư Nguyên để ý một chút, sẽ thấy dáng vẻ Dư Tắc Thành giống hệt như dáng vẻ của y khi thất bại năm xưa. Nhưng hiện tại Vương Thư Nguyên đang đắm chìm trong men say thắng lợi, không phát hiện ra vấn đề này.
Dư Tắc Thành lớn tiếng gào thét, cuối cùng nỡ một nụ cười áo não:
- Ta bại, ta thật sự bại rồi...
Vừa nghe như vậy. lại nhìn thấy bộ dạng thảm não của Dư Tắc Thành. Vương Thư Nguyên bật cười vang, cười tới nỗi ngã lăn ra đất lăn tròn mười mấy vòng, lúc ấy mới chịu đứng dậy.
Y cũng gào to:
- Ta thắng, ta thắng rồi, ta đã thắng Dư Tắc Thành, các ngươi có thấy không?
Y vừa gào thét vừa khóc nức nỡ, vui sướng vô cùng.
Dư Tắc Thành nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Vương Thư Nguyên như vậy, trong lòng chợt có cảm giác khó tả vô cùng. Có lẽ Vương Thư Nguyên tới nông nỗi như hôm nay, cũng một phần là do mình.
Hắn thấy Vương Thư Nguyên đã bình tĩnh lại bèn nói:
- Thư Nguyên, ta đã bại, hoàn toàn thất bại, bất quá ta có thể cầu xin đệ một chuyện không? Hiện tại Thi Vận đang ở nơi nào, đệ có thể nói cho ta biết được chăng? Hãy cho ta biết, ta đi tìm nàng, ta van đệ, xin hãy nể tình chúng ta quen biết nhau từ trước, hãy cho ta biết...
Dứt lời, Dư Tắc Thành vái dài sát đất. Vương Thư Nguyên nhìn Dư Tắc Thành một cái, sau đó mới nói:
Nguồn: http://truyenfull.xyz- Nàng ở trong Hàn Mai cốc, ngoài ba ngàn dặm phía Đông.
Dư Tắc Thành đáp:
- Đa tạ.
Dứt lời lập tức thi triển Súc Địa Thành Thốn, nháy mắt ra ngoài năm trăm dặm. thân hóa kim quang bay về phía Đông.
Vương Thư Nguyên thấy Dư Tắc Thành rời khỏi, trong lòng sàng khoái vô cùng, hít một hơi thật dài, nói:
- Ta thắng rồi, rốt cục ta đã thắng được Dư Tắc Thành, ta đã thắng...
Lúc này xung quanh y, vô số tu sĩ năm đại kiếm phái đã xông tới.
Người đi đầu chính là ứng Long sư tổ.
Vương Thư Nguyên nhìn thấy ứng Long sư tổ, vội vàng kêu lên:
- Sư phụ, sư phụ, con đã thắng Dư Tắc Thành, hắn không phải là đối thủ của con, hắn đã thất bại hoàn toàn.
ứng Long sư tổ nhìn Vương Thư Nguyên với vẻ đau buồn, trong mất rưng rưng lệ.
Nháy mắt dường như Vương Thư Nguyên đã hiểu ra.
Một Nguyên Anh Chân Quân bên cạnh ứng Long sư tổ quát lớn:
- Tâm Kiếm Thiền Tông, ai cũng có quyền chém giết. Sư phụ, đệ tử báo thù cho người đây, Vương Thư Nguyên, ngươi còn nhớ tiên sư Tử Thanh Thần Quân không, trả mạng lại đây!
Y gầm to, phát ra một đạo lôi quang, xuất ra một đòn mãnh liệt.
Vương Thư Nguyên lập tức lui lại một bước, sau khi y đánh bại Dư Tắc Thành, hoàn toàn tỉnh táo, mới nghĩ ra mình đã làm gì.