Tiên Ngạo

Chương 97: Cuộc sống thần tiên



Lập tức những luồng hào quang chậm rãi biến mất, cuối cùng còn lại ba đạo ánh sáng, tất cả đều là A Nan Đà. Ba đạo ánh sáng này đều phát ra từ thú A Nan Đà hình lang. Dư Tắc Thành tùy tiện lựa chọn một đạo, lập tức đồ án kia bắt đầu biến hóa, từ đồ án hóa thành pho tượng, chiếm cứ một góc ở thượng tầng không gian, dần dần thực thể hóa.

Theo quá trình thực thể hóa của nó, lục quang phía dưới cũng bắt đầu thực thể hóa như có một tầng hào quang chiếu vào trên người nó. Lục quang này theo hào quang bắt đầu biến hóa, dần dần sinh ra hình thái mới, hóa thành một A Nan Đà hình lang.

Hình thái lục quang biến hóa dần dần ổn định, Dư Tắc Thành cẩn thận quan sát, tuy rằng không lớn nhưng hình thể đã hiện rõ. Chỉ thấy Hồn Si này là một con Phong Lang hai đầu. dưới chân khống chế gió mát, bập bênh trên không trung, ở miệng lang có thể mơ hồ thấy được nguyên khí ngưng kết.

Biến hóa chấm dứt, từ hình thái A Nan Đà này xuât hiện một cổ thân thức, đây là tự giới thiệu về nó:

"Song Đầu Phong Lang thuộc Tam Thiên A Nan Đà, nguồn gốc phát sinh từ Miêu Cương địa vực Huyền Không đảo, loài lang hệ Phong. Miệng phun đao gió, khống chế gió mát, phi hành không trung, tới lui như gió, có thần thông Phi Hành thuật, Phong Nhận Thuật, Phong Phược thuật..

Trong cảm nhận của Dư Tắc Thành về thần thức này, Song Đầu Phong Lang này bắt đầu vận động. Nó có thể phi hành trên không, tốc độ cực nhanh, miệng còn có thể phun ra lưỡi đao gió cắt xé đối phương. Nó còn có thể sử dụng khí xoáy tụ trói buộc kẻ thù, hơn nữa năng lực vật lộn của bản thân cũng không yếu. Mặt khác vì là Hồn Si của Đô Thiên, trời sinh còn có năng lực thực hồn, bộ hồn, chuyên khắc ác quỷ, ma đầu.

Hồn Si thú này có tốc độ cực nhanh, còn có thể phi hành, còn có thể công kích từ xa. Dư Tắc Thành hết sức hài lòng, đưa nó ra khỏi Đô Thiên Thần Giới, xây dựng chỗ gởi hồn cho nó.

Tự nhiên lựa chọn lần này chính là Kim Cương Xử. Đối với pháp khí này Dư Tắc Thành vô cùng hâm mộ, vừa có thể công kích từ xa đối thủ lại có thể biên ảo ra Kim Cương Phục Ma, có thể nói vô cùng hùng mạnh.

Dư Tắc Thành bắt đầu thi pháp, thúc giục chân nguyên, thi triển Dưỡng Si quyết trên Kim Cương Xử, chậm rãi xây dựng chỗ gởi hồn cho Song Đầu Phong Lang bên trong Kim Cương Xử.

Sau khi hoàn thành chuyện này Dư Tắc Thành bắt đầu bước tiếp theo, luyện chế một lão nhân khác để khống chế đài sen lục phẩm. Pháp khí này vừa có thể phòng ngự, lại có thể phi hành, còn có thể vây địch, tác dụng nhiều hơn, Dư Tắc Thành cũng rất thích nó.

Lão nhân kia cũng tế luyện thành thú A Nan Đà. Lần này không có đường nào lựa chọn, được một con Thổ cẩu. Loại chó này ở Lục Vực của thế giới Thương Khung đâu đâu cũng có, chỉ có thể dựa vào lợi trảo công kích kẻ thù, sức chiến đấu yếu ớt. Ưu điểm duy nhất của nó là am hiểu thổ độn, nếu tiến hóa có thể mang theo Dư Tắc Thành tiến hành độn thổ.

Dư Tắc Thành lại gởi hồn nó vào đài sen lục phầm. Hắn còn có một pháp khí, chính là nguyên châu thu được của lão nhân tế luyện, pháp khí này vô cùng thấp, Dư Tắc Thành không muốn sử dụng, nhưng rốt cục vẫn đưa hai trung niên kia vào Trong hồn lô tiến hành tế luyện.

Đáng tiếc hai lần này hoàn toàn thất bại, hai người này khi còn sống ý chí bạc nhược, sau khi chết đi linh hồn cũng suy yếu. Kết quả liên tiếp thất bại, hóa thành lửa trong lò, không được thứ gì cả.

Dư Tắc Thành nhìn linh hồn cuối cùng còn lại của thiếu nữ kia, lắc đầu, rời khỏi Bích Thúy Chi Sâm. Lúc này mình cũng không có pháp khí tốt, sẽ không lãng phí linh hồn này, cứ để cho nàng tồn tại thêm vài ngày nữa đi thôi...

Lúc này Dư Tắc Thành đã luyện chế thành công bốn Hồn Si, bao gồm: Chư Kiền Hồn Si Thú, Lục Tý Bạo Viên, Song Đầu Phong Lang, Lợi Trảo Thổ cẩu. Đồng thời hắn lại phát hiện một điểm huyền bí của Trảm Hồn điện: hồn thú mạnh hay yếu được quyết định bởi tu vi của sinh hồn bị bắt mạnh hay vếu và mức độ đầy đủ của nó, còn có trình độ chiến đấu khi bắt được. Càng là linh hồn vất vả mới đánh chết được, tế luyện Hồn Si lại càng mạnh mẽ.

Kim Hâm Tử thuộc loại ngoại lệ, đoạt xá mình, hoàn toàn tự dâng lên cửa, duy trì thần trí bất diệt, có nhiều lựa chọn, cho nên luyện ra được Chư Kiền Hồn Si Thú.

Mặt khác, luyện ra chủng loại Hồn Si thú thế nào còn có liên quan rất lớn với năng lực, pháp thuật, cùng tính cách bản thân linh hôn có được. Lục Thủ Chân Quân sở trường điều khiển phi kiếm, giống như có sáu tay khống chế, vô cùng dũng mãnh, trước khi tử trận phẫn nộ dị thường, cho nên luyện ra Lục Tý Bạo Viên.

Lão nhân bị mình đánh chết, bình sinh yêu thích nhất là nuôi dưỡng chó săn, cho nên huynh đệ bọn họ lần lượt luyện thành Song Đầu Phong Lang và Lợi Trảo Thổ cẩu.

Dư Tắc Thành chậm rãi tổng kết quy luật, sau đó bắt đầu tu luyện bước tiếp theo, vận chuyển Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết, bắt đầu tu luyện Huyết Cương Hợp Nhất.

Tu luyện tầng Huyết Cương quyết này Dư Tắc Thành đã hoàn thành một nửa, đạt được Huyết Cương chân nguyên lực, huyết năng cùng cương năng hòa hợp làm một, chỉ còn phải tu luyện một nửa phần còn lại. Đó chính là chờ đợi Huyết Yểm Chi Tâm sinh ra một loại thần thông lực, hóa thần thông này thành tuệ căn dung nhập huyết mạch, khi đó tầng công pháp này sẽ đại thành.

Khi đó Huyết Cương lực sẽ hiện ra đặc tính chí dương chí cương, đồng thời tu vi của Dư Tắc Thành sẽ đạt tới cảnh giới Thai Tức trung cấp, cũng chính là Luyện Khi kỳ tầng thứ năm. Sau đó có thể tiến vào tu luvện tầng tiếp theo Hóa Cương Vi Nhu, bắt đầu tế luyện Huyết Cương chân nguyên lực, hóa nó thành chí âm chí nhu. cương nhu đồng tiến.

Tu luvện Huyết Cương quyết xong, Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện tới Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật. Môn này hắn đã đạt tới tầng thứ ba Lưu Niệm Tùy Tưởng, nhưng muốn luyện đến tầng thứ tư Hóa Niệm Vi Thần không biết tới năm nào tháng nào, tầng này cần ngộ đạo, không phải khổ tu là có thể hoàn thành.

Bất quá hiện tại Dư Tắc Thành có thể tu luyện hai trong năm pháp môn phụ trợ. Một thứ tên là Vạn Vật Lưu Thần, có thể hóa ma niệm của mình thành mầm móng bám vào bất cứ vật thể nào, ma niệm này sẽ có thể bảo tôn trên vật thể ấy ít nhất trong thời gian mười ngày. Nếu vật thể kia là linh vật hoặc là pháp khí do người tế luyện, vậy thời gian sẽ kéo dài hơn.

Tác dụng của pháp thuật này ở chỗ là, Dư Tắc Thành chỉ cần ở trong vòng trăm dặm là có thể cảm nhận được vị trí của vật thể kia thông qua mầm móng ma niệm bảo tồn trên đó bất cứ lúc nào. Thậm chí có thể tiến hành dùng thần thức dò xét hoàn cảnh xung quanh vật thể kia ba lần liên tiếp. Sau ba lần, mầm móng ma niệm sẽ lập tức sụp đổ.

Pháp thuật này tựa như Dư Tắc Thành có được thêm vô số ánh mắt, có thể lưu lại mầm móng ma niệm ở bất cứ địa phương nào. Sau đó tiến hành ba lần quan sát, còn có thể tiến hành truy tung định vị vật thể ấy.

Pháp thuật thứ hai tên là Thần Thức Truyền Âm, Dư Tắc Thành có thể truyền tống thần thức của mình cho người khác trong phạm vi ngàn thước. Giống như đối thoại, truyền ý thức và suy nghĩ của mình tới cho đối phương, nhưng việc này chỉ là đơn phương, đối phương không thể trả lời.

Pháp thuật này có tác dụng ở chồ có thể dùng bí mật liên hệ, an toàn hơn nhiều so với thiên lý truyền âm, bí pháp truyền âm, rất khó bị người khác nghe lén.

Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện hai pháp thuật này. Thần Thức Truyền Âm rất dễ dàng tu luyện, không lâu sau. Dư Tắc Thành đã luyện xong pháp thuật này.

Vạn Vật Lưu Thần lại phi thường gian nan, Dư Tắc Thành vất vả tu luyện, lúc này mới có thể chạm tới chân nguyên lưu động pháp môn, phương pháp hòa hợp mầm móng ma niệm của pháp thuật này, xem ra phải khổ tu thêm hai, ba ngày nữa mới có thể hoàn thành pháp thuật này.

Lúc nàv trời không còn sớm, Dư Tắc Thành chấm dứt tu luyện, ngã lăn ra ngủ, tự nhiên Chư Kiền Hồn Si Thú hộ vệ cho hắn.

Dư Tắc Thành ngủ ba canh giờ, trời đã sáng, đoàn xe chuẩn bị lên đường. Dư Tắc Thành ngồi trên xe tiếp tục đi tới.

Ở trên xe cũng phải chờ đợi, Dư Tắc Thành lấy hai túi càn khôn thu được ngày hôm qua ra xem, hai túi càn khôn này đều là thứ phẩm bình thường nhất, xem ra Lang gia thật sự là nghèo khó.

Túi càn khôn thu được trên người thiếu nữ kia, bề ngoài có thêu vài con chó nhỏ, rất sống động, ngây thơ và dễ thương, có thể thấy được tay nghề thủ công của thiếu nữ không tồi. Dư Tắc Thành nhìn thấy vẫn không hề có phản ứng gì, lòng yên tĩnh như nước đứng, không chịu ngoại vật ảnh hưởng.

Mở cấm chế của hai túi càn khôn này vô cùng dễ dàng, nhưng bên trong không có linh thạch gì cả. Bất quá Dư Tắc Thàrih vẫn có phát hiện, trong đó có mười sáu linh cầu phong ấn, bên trong là Đấu Long Chi Linh mà Lang gia bọn họ vừa mới đào tạo được. Tuy rằng ba năm sau sẽ tiêu tan nhưng Dư Tắc Thành thông qua ký ức của lão nhân biết rằng Long Linh lấy ra từ đầu chó thân người này cũng không ít tác dụng hơn Long Linh chân chính bao nhiêu, cũng có thể coi như một loại vật phẩm thay thế.

Ngoại trừ những Long Linh này còn có một quyển bút ký mà gia tộc Lang gia dùng ghi lại thuật nuôi lang nuôi chó của mình, đây là trên người thiếu nữ kia, xem ra là nội dung mà nàng học tập. Dư Tắc Thành mở ra xem thử, bên trong ghi lại vô số điệu pháp tiến hành bồi dưỡng luyện tập cẩu lang, nhưng đối với mình không có tác dụng gì, bất quá giữ lại để xem chơi.

Dư Tắc Thành tiện tay giở đến trang cuối cùng, là biện pháp nuôi dưỡng Đấu Long Chi Linh, lập tức Dư Tắc Thành nổi giận. Phương pháp này ác độc vô cùng, đem linh thú đầu chó thân người cho sinh sôi nẩy nở, tra tấn giày vò, cha mẹ sinh con, con ăn cha mẹ, phân thể dung hợp, đoạn cốt luyện cân. Tuy rằng đầu chó thân người này là loài thú nhưng cũng là thân người, phương pháp nuôi dưỡng như vậy cũng quá ác độc, xem vài lần khiến cho Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Chuyện nàv vô cùng tổn thương thiên đạo, có lẽ trong hai trăm sáu mươi năm qua. Lang gia bọn họ làm bậy đã nhiều, ông trời nhìn không thuận mắt cho nên mới mượn tay mình tiêu diệt cả nhà bọn họ, rốt cục Dư Tắc Thành cũng tìm được cớ hay cho mình.

Dư Tắc Thành thu cất bút ký cùng Long Linh đi, sau đó lại bắt đầu tìm kiếm. Lần này hắn phát hiện ra đồ tốt, ba loại pháp dẫn luyện khí luyện kiếm, trong đó còn có pháp dẫn luvện kiếm thăng Cương Mộc kiếm thành phi kiếm Đấu Long Thiên Cương kiếm tam giai.

Nhìn thấy pháp dẫn này Dư Tắc Thành vui mừng hớn hở, sự khác biệt giữa phi kiếm nhị giai và phi kiếm tam giai chính là một trời một vực. Phi kiếm tam giai là có thể dẫn kiếm nhập thể, kết hợp cùng người thành một thể, tiến hành nuôi dưỡng. Đó là thể nửa vật chất, nửa năng lượng, có thể hoàn toàn chuyển hóa thành thể kiếm quang năng lượng trong khi chiến đấu, điều khiển nó có thể bay cao đến ngàn thước cao, xa đến ngàn dặm.

Đến lúc đó thăng cấp Trấn Hồn Cương Mộc kiếm thành Đấu Long Thiên Cương kiếm, luyện hóa Tử Giao Liệt Diễm kiếm, mình có thể điều khiển song kiếm, là có thể vừa phi hành vừa ngự kiếm chiến đấu. Khi đó dù là chiến đấu với người tu tiên cảnh giới Tiên Thiên, mình cũng không cần phải e ngại. Dù là Lý Dạ Bạch, Bích Nhãn Kim Cương đã tiến vào cánh giới đỉnh phong, mình cũng có lòng tin sẽ đánh chết được bọn họ.

Nghĩ đến đây Dư Tắc Thành lập tức cảm thấy trong lòng hưng phấn. Sau đó hắn bắt đầu xem cách làm thế nào thăng cấp nhưng xem một lúc lâu. sắc mặt của hắn trở nên ảm đạm. Phi kiếm này thăng cấp cần có tu vi Trúc Cơ kỳ, có giết chết hắn cùng không làm được.

Dư Tắc Thành thu hồi pháp dẫn luyện kiếm, cuối cùng lấy viên Đinh Thần Tam Âm Lôi kia ra tiến hành quan sát, đây là âm lôi. Người tu tiên đối địch có ba đại thủ đoạn, thứ nhất là phi kiếm, thứ hai là pháp bảo, thứ ba chính là lôi pháp cấm thuật.

Âm lôi có vô số chủng loại nhưng đại khái chia làm vài loại lớn như âm lôi, dương lôi. Các danh môn đại phái đều có lôi pháp của riêng mình, đủ loại âm lôi và dương lôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đinh Thần Tam Âm Lôi này giống như một quả trứng bằng sắt nhưng trong đó toát ra khí tức vô cùng nguy hiểm. Dư Tắc Thành nhìn thấy thích thú vô cùng, ném vật ấy ra có thể đả thương địch thủ, uy lực vô cùng. Nhưng không ngờ vật này lại không thể để vào trong túi càn khôn hay túi trữ vật, chỉ có thể mang theo trên người, khó trách thiếu nữ kia đặt nó trên bàn trang điểm.

Sau khi thu dọn xong xuôi. Dư Tắc Thành cảm thấy nhẹ nhỏm trong lòng. Hắn nhảy lên nóc xe ngựa, nghe tiếng hát của ca nữ trong đội ngũ, đột nhiên hắn cầm lấy hồ cầm cùng hát vang một khúc, cùng gia nhập mọi người giải trí. Cứ như vậy dọc trên đường đi an nhàn thoải mái vô cùng, đến tiết Thanh Minh đã nhìn thấy đất Tây Lĩnh.

Tới nơi này, Dư Tắc Thành chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tây Lĩnh, lập tức hắn hiểu ra vì sao sáu phái xưng là Tây Lĩnh liên minh. Tây Lĩnh này tuvệt đối không phái ngọn núi do thiên nhiên hình thành, nó đứng sừng sững trên bình nguyên, núi cao ngàn thước, chiếm diện tích vài dặm, hoàn toàn là do nham thạch tạo thành, có kết cấu hình tam giác, cùng loại với Kim Tự Tháp mà Mạc Bắc vương hầu hay xây dựng phần mộ cho mình. Nhưng nó còn lớn hơn khoảng chừng ngàn lần so với Kim Tự Tháp, hơn nữa bên trên không có chóp nhọn, ở giữa ngọn núi giống Kim Tự Tháp này như bị chém ngang phần chóp nhọn bên trên, hình thành một bình đài. Bình đài này rộng khoảng chừng mười dặm.

Còn cách Tây Lĩnh trăm dặm đã có thể nhìn thấv này ngọn núi thật lớn hình tam giác này. Dư Tắc Thành đứng sững sờ nhìn rất lâu, thật là to lớn!

Thân Hải Phong nhìn thấy Dư Tắc Thành thất thần, bèn nói:

- Thế nào, hùng vĩ quá phải không, mỗi năm năm chúng ta đi tới đây một lần, nhìn thấy Tây Lĩnh này cũng không uổng công vô ích...

Dư Tắc Thành gật đầu, nói:

- Rất to lớn. Núi này tuvệt đối không phải tự nhiên hình thành

Thân Hải Phong nói:

-Đúng vậy, nghe nói đây là Di tích Tiên Tần, đúng rồi ngươi hẳn là tham gia Đại Hội Thăng Tiên của người tu tiên. Nhanh lên sơn lĩnh phía trên bình đài đi thôi.

Dư Tắc Thành hỏi:

- Vậy các vị thì sao?

Thân Hải Phong đáp lại:

- Phàm nhân không được đi lên, cho dù người tu tiên cũng phải tốn tiền mới có thể lên đó được. Mỗi lần lên đó đều vì mục đích hình thành một phường thị cho riêng mình, lại phải bán những vật phẩm tiên thuật.

- Chúng ta có Tây Lĩnh thành ở bên dưới Tây Lĩnh, nơi đó là sáu phái chuẩn bị cho chúng ta, tiền thuê có thể chấp nhận được, là nơi dành cho phàm nhân chúng ta tụ tập, rất náo nhiệt, ở đó có sân khấu chuyên môn, có các loại quầy hàng bán thức ăn các loại, có chợ để tầm bảo. Rất nhiều phàm nhân đem các loại linh vật, khoáng thạch, bảo vật... mà mình tìm được nhưng không biết là thứ gì đến nơi đó buôn bán.

- Trong đó có không ít người tu tiên tới chỗ chúng ta đi chợ tầm bảo, gánh hát chúng ta chính là chuẩn bị vì bọn họ. Thật ra bọn họ mua bán rất dễ, nếu như bọn họ ăn được thức ăn của chúng ta, hoặc là xem trọng chúng ta biểu diễn, tùy thời có thể thưởng cho một viên linh thạch, có thể đổi được hai, ba ngàn lượng bạc trắng, đủ cho toàn gia sống cả đời.

- Nếu nhìn trúng thiếu nữ trong gánh hát chúng ta, gánh hát ta còn có mười thiếu nữ vẫn còn là xử nữ, bọn họ vẫn chờ đợi ngày này. Nếu có thể lưu lại huyết mạch, sau khi trở về sinh hạ một đứa con, nếu đứa con này có Linh Căn, vậy hai mẹ con sẽ trở nên giàu sang phú quý, vô số nhà giàu sẽ chạy đến xin làm thân.

Dư Tắc Thành nhìn Tây Lĩnh, gật gật đầu. Thân Hải Phong còn nói thêm:

- Hàng năm Đại Hội Thăng Tiên chấm dứt, chờ cho người tu tiên đi hết, chúng ta chỉ cần tốn chút bạc, có thể lên trên Tây Lĩnh du ngoạn, ở trên đó một ngày, cũng cảm nhận một chút những gì các tiên nhân cảm nhận. Vì sao ta lại không có Linh Căn, nếu không ta cũng sẽ ngự kiếm mà bay, trở thành một người tu tiên...

- Nói xa một chút, đến lúc đó ta sẽ kiếm tiền đầy túi, hoặc là về nhà làm phú ông, hoặc thích nơi nào thì tới nơi đó vui chơi, lại mua thật nhiều thiếu nữ xinh đẹp, chờ đợi năm năm sau lại đến đây du ngoạn, đây là cuộc sống thần tiên của ta.

Dư Tắc Thành nghe thế không khỏi gật gật đầu, nói thật hắn rất thích cảm giác được sống chung cùng gánh hát này, du ngoạn khắp nơi, kiến thức thiên hạ.

Thân Hải Phong lại tiếp tục nói:

- Ngươi nhất định là tham gia chọn lựa người tu tiên cho nội môn. Nhanh lên đó đi, phải nắm chắc cơ hội, gia nhập nội môn sáu phái, nội môn ngoại môn cách biệt nhau một trời một vực đó...

Dư Tắc Thành nói:

- Làm sao ngươi biết được?

Thân Hài Phong tiếp tục nói:

- Ta tham gia đại hội Thăng Tiên này đã tám lần, bốn mươi năm, tham gia nội môn chọn lựa đều là thiếu nam thiếu nữ tuổi dưới hai mươi tuổi, tham gia ngoại môn thì tùy ý, ta chỉ cẩn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Dư Tắc Thành cười, lại lấy ra mười lượng hoàng kim đưa cho Thân Hải Phong, nói:

- Gặp nhau chính là hữu duyên, ta tên là Dư Tắc Thành. Nhớ kỹ tên của ta, tương lai có việc có thể tới tìm ta. Ta phải đi rồi.

Sau đó cất bước bay lên, bay về phía bình đài nằm trên Tây Lĩnh.

Dư Tắc Thành bay đến nửa đường, phía trước liền bay ra hai tên đệ tử sáu phái, truyền âm nói:

- Người tới dừng lại, biểu hiện thân phận.

Dư Tắc Thành lấy tín vật Thạch đại phu đưa cho hắn ra, nói:

- Tại hạ là Dư Tắc Thành, đệ tử của trưởng lão Thạch Hải Thiên Thủy Vân tông.

Đối phương đưa tay ra, lập tức thu hồi tín vật kia, sau đó truyền âm nói:

- Được, mời ngươi theo ta, hiện tại chúng ta sẽ đưa ngươi vào Đại Hội Thăng Tiên.

Sau đó một người phi hành phía trước, dẫn Dư Tắc Thành bay về phía Tây Lĩnh. Trên đường Dư Tắc Thành nhìn thấy Tây Lĩnh thành chuẩn bị cho phàm nhân, bốn bề vuông vức, bên trong đầy người, thỉnh thoảng có người trên Tây Lĩnh bình đài ngự kiếm ngự khí bay xuống, tiến vào trong thành thị kia.

Người nọ mang theo Dư Tắc Thành bay đến dưới Tây Lĩnh, đi tới một cái thang nói:

- Tu vi của ngươi chưa đến Trúc Cơ kỳ, nơi này có đại trận hộ vệ, lần đầu tiên đến đây, không thể ngự kiếm bay lên. Ngươi phải leo lên thang này, bên trên sẽ có người tiếp đãi. Sau khi có minh bài là có thể tự do ngự kiếm lên xuống.

Sau đó trả lại tín vật cho Dư Tắc Thành, chỉ điểm Dư Tắc Thành làm thế nào leo lên. Dư Tắc Thành bắt đầu theo những bậc thang đá trèo lên phía trước, hắn vừa lên thang, vừa ngắm nhìn Tây Lĩnh. Tây Lĩnh này có thế núi bốn phía trơn dốc nhẵn bóng, không biết do vật chất gì tạo thành, nhưng cũng có điểm không có gì khác so vói những sơn lĩnh khác, bên trên còn có rừng cây xanh um tươi tốt. Tiên Tần lưu lại thứ này, ba vạn năm vẫn không hề tổn hại, quả nhiên là thần vật tiên gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.