"Ngươi!" Gần như đồng thanh, đám người Vạn Kiếm Tông vô cùng kinh ngạc vì sự có mặt cùng biểu tình hiện tại của Diệp Bất Phàm, bọn họ tìm không ra lý do khiến Diệp Bất Phàm phải trở thành như vậy, nếu ra tay tương trợ còn có thể vì ở giữa ít nhiều từng có giao tình nhưng giao tình kia không sâu đến mức để cho đối phương phát điên, giết gần như sạch sẽ đệ tử Vạn Yêu Cung.
Không hiểu chính là không hiểu, Diệp Bất Phàm cũng lười giải thích, bản thân hắn hành sự chính đáng, vì thiếu niên kia đem thân che chắn cứu hắn một mạng cho nên hắn thay đối phương đi hoàn thành tâm nguyện dang dỡ.
Cứu đệ tử Vạn Kiếm Tông, giết người Vạn Yêu Cung.
Hắn không giải thích càng là vì muốn đối phương nhớ lấy ân tình hôm nay.
Chỉ như vậy gần 20 tên đệ tử Vạn Kiếm Tông ở trước mặt Diệp Bất Phàm cúi đầu cảm tạ, ơn cứu mạng giống như ơn tái sinh đều nặng như núi về sau một đường hành tẩu không thể một hai ngày nói quên liền quên được, cái này cũng là kết ra một mối quan hệ bền chặt giữa Diệp Bất Phàm cùng Vạn Kiếm Tông, dù gì tông môn kia cũng thuộc vào hàng nhất đẳng.
Mà Diệp Bất Phàm như vậy càng khiến cho bọn họ đối với hắn kính sợ, trong mắt đa phần đệ tử Vạn Kiếm Tông hiện tại thì thiếu niên Trần Mộc kia hết sức bí ẩn, thực lực sâu không lường được...
Mai táng xong cho đám đệ tử chết trận, Diệp Bất Phàm tìm một chỗ vắng vận công điều tức, lúc sau Chu Như đi đến bên cạnh hắn nhẹ nhàng ngồi xuống giống như chờ đợi.
Nửa canh giờ, Diệp Bất Phàm mở mắt nhìn Chu Như mà đối phương cũng vậy nhập tâm nhìn hắn, ánh nhìn sâu xa tựa hồ muốn từ trên người Diệp Bất Phàm tìm kiếm cái gì, ở dưới khung cảnh ngại ngùng như vậy Diệp Bất Phàm bỗng nhiên ho khan trực tiếp chặt đứt.
Chu Như giật mình kêu lên một tiếng, thu hồi suy nghĩ loạn thất bát tao trong lòng, một lần nữa nhã nhặn ôm quyền cúi đầu, nhỏ giọng:" Cảm tạ ngươi..Nếu không có ngươi thì hôm nay chúng ta nhất định khó sống..Ân này Vạn Kiếm Tông trên dưới ghi nhớ, về sau ở giữa thiên hạ hành tẩu nếu như ghé ngang Bộ Giới Vực, Nghịch Trần Quốc nhớ đến Vương gia Hoàng Tộc...
Hay Đông Hoang.. Vạn Kiếm Tông, chúng ta tạ ơn!"
Mi cong môi đỏ, mặt tựa tranh vẽ, lời nói như gió, cúi đầu ôm quyền để cho vài lọn tóc đen thướt tha cuốn qua mặt Diệp Bất Phàm mang theo một làn thổ khí dìu dịu...Diệp Bất Phàm không đáp mà như cũ mỉm cười giống như chấp nhận, bọn họ sóng vai ngồi, ở dưới đại thụ cao lớn nhìn ra trời chiều một nửa vàng hoe, nhìn hoàng hôn chầm chậm xuống Khâu Sơn.
Thiên không đỏ vàng như lửa, mây về phương bắc giống như khói mù, bầu trời im lặng một mảnh cũng đang nhìn thiếu nam thiếu nữ hai người, khung cảnh quá mức tuyệt diệu để cho trái tim Diệp Bất Phàm trở nên bình lặng, tựa hồ không muốn sinh tồn nữa, không muốn chật vật giãy dụa Tu Tiên mà triệt để trở lại Thanh Phong Thành ngày còn nhỏ...
Ngày đó trước lúc ôm tâm cầu Tiên hắn đã từng mường tượng năm tháng về sau.
Làm một tên Lang Y cũng được, nếu không thì chăm chỉ đọc sách đợi đến lúc tuổi qua thiếu niên vào kinh thi thố, cầu lấy một cái chức quan nhỏ sống một đời liêm chính..
Hay mở cửa tiệm kinh doanh vùi đầu ở trong tiền tài thiệt hơn đi qua một đời, còn nếu không nữa thì làm một kẻ nông phu, sống một kiếp bình dị, cưới giai nhân nhà bên làm thê tử sinh ra con đàn cháu đống.
Hắn đã từng vẽ ra quá nhiều viễn cảnh tương lai nhưng cũng chỉ là hài tử mộng mơ, mà lúc đó không hề có bước đường này...Trùng hợp ngày kia ở bầu trời Thanh Phong Thành một đạo cầu vồng bỗng nhiên lướt qua mà bên dưới vạn người cúng bái, gọi vị kia một tiếng...Tiên Nhân.
Tâm hắn bé nhỏ mang theo mờ mịt mong chờ mới đi đến một bước như thế này.
Diệp Bất Phàm nghĩ quá nhiều giống như nhập tâm bỗng ngây thơ cười thành tiếng, tiếng cười mang theo chất phác, mang theo thiếu niên hồn nhiên không mưu toan không do dự, ở bên cạnh, Chu Như cũng nhìn được, trái tim nàng bỗng nhiên run lên một cái.
Trong mắt nàng, thiếu niên kia giống như không phải một người, kẻ đầu tàn bạo hiếu sát điên cuồng lạnh nhạt, kẻ sau lương thiện, đơn thuần giống như nụ cười của hắn vậy, nàng cũng chỉ là thiếu nữ mới lớn không nghĩ được quá nhiều...Nhưng mà đối phương quả thực rất giống vị ca ca kia.
Chỉ cần giống ca ca nàng thì tuyệt không phải người tầm thường...Ở Tiên Cương Quốc hắn mới hơn 30 tuổi đã là đệ nhất cường giả...Ca ca gọi Vương Bình..Chính là truyền kỳ.
10 tuổi bắt đầu Tu Tiên, bái vào Thiên Cơ Tông trở thành thiếu niên thiên tư đệ nhất, nửa năm Trúc Cơ...15 tuổi Kết Đan, 18 tuổi Nguyên Anh, 23 tuổi Hóa Thần làm một tên trưởng lão đệ nhất tông môn Đông Hoang..30 tuổi trở thành Thiên Nhân, là Thiên Nhân trẻ tuổi nhất lịch sử Bộ Thiên giới vực.
Truyền kỳ về Vương Bình có quá nhiều, đồn rằng hắn là người hai tính cách, ban ngày thiện lương chất phác cho nên tự xưng Tiêu Dao Chân Nhân, còn đêm xuống lại trở nên âm u quỷ dị tàn nhẫn hiếu sát, nhất là những đêm trăng tròn..
Cũng chính hắn diệt đi cả một tộc đàn vừa lúc sáng bản thân ra tay cứu giúp, hay chuyện bỗng nhiên phát điên đồ sát một trấn, mà trấn kia thờ phụng hắn xem hắn như Thần Linh, vì vậy thế nhân còn gọi.
Oán Sát Ma Vương.
Hắn xuất thân Vương gia Hoàng Tộc mà Vương gia kia cũng truyền kỳ không kém, nghe đồn Vương gia nhân mạch không phải người giới này mà là từ vực ngoại di cư đến...Thực hư ra sao chỉ có người Vương gia mới rõ, nhưng mà Bộ Thiên giới vực toàn tông tộc đối với Vương gia có thừa kính sợ.
Chu Như thân là Vương gia công chúa đáng lý không nên bái vào một cái Vạn Kiếm Tông nho nhỏ, nhưng mà hết thảy đều là chỉ thị cao tầng gia tộc, nàng không hiểu cũng không cần hiểu.
"Ngươi quả thực rất giống một người!" Chu Như cắt đứt im lặng bằng một câu hời hợt giống như buột miệng.
Diệp Bất Phàm nghiêng đầu nhìn, hiếu kỳ càng nhiều:" Giống điểm nào!".
"Tất cả đều giống, ta không nói được nhưng có một cái bí mật này có lẽ ngươi không biết.." Chu Như vuốt vuốt lọn tóc, liếc mắt nhìn Diệp Bất Phàm, tiếp theo giống như rơi vào trầm tư.
Diệp Bất Phàm im lặng, bình tĩnh lắng nghe.
"Phàm là kẻ tu ra Sát Lục chi đạo đều sẽ lập tức bị Thiên Phạt đánh giết, xưa nay vẫn vậy không ai sống sót, chỉ trừ một người..Mà trên người ngươi ta cảm nhận được dao động Sát Lục rất nồng...Nhưng ngươi cũng không bị Thiên Phạt truy, có thể ngươi sẽ là người thứ hai!" Chu Như trầm ngâm kể, trong lời nói cũng có dao động.
"A!" Diệp Bất Phàm nghe, bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh sợ, hắn quả thực tu ra một đạo Sát Lục chi khí, ban đầu chỉ xem nó có hơi hướng tà môn đang cân nhắc việc chặt đứt, nhưng hiện tại nghe được Thiên Phạt vậy mà loại bỏ Sát Lục chi tu, đáy lòng vì vậy không khỏi nổ vang.
"Kể cho ta nghe về người thứ nhất kia đi!" Diệp Bất Phàm thâm thúy nhìn, bình tĩnh hỏi, hắn không biết Chu Như lấy đâu ra hiểu biết, nhưng càng rõ ràng nàng sẽ không tự nhiên lừa gạt bản thân bởi cho cùng cũng không mang lại bất cứ lợi ích gì, mà nàng có thể dễ dàng nhìn ra đạo Sát Lục kia hiển nhiên không phải tầm thường như vẻ ngoài.
"Nghịch Trần Quốc, Thiên Cơ Tông đại trưởng lão Vương Bình..Tròn 30 tuổi, tu vi Thiên Nhân ngũ suy..." Chu Như chầm chậm nói, vừa nói vừa quan sát biểu tình Diệp Bất Phàm.
"Cái gì? 30 tuổi tu vi Thiên Nhân?" Trống ngực nổ vang, Diệp Bất Phàm khiếp sợ kêu lên thành tiếng.
Đáy lòng càng lẩm bẩm tự nói:"Em nó! 30 tuổi Thiên Nhân cảnh, tu từ trong bụng mẹ cũng không nên nhanh như vậy!".
Hắn không biết Thiên Nhân rốt cuộc khủng khiếp bao nhiêu nhưng mà Thiên Nhân cảnh ai nấy chẳng phải lão quái vài trăm tuổi, thậm chí mấy ngàn? Ngay như Thiên Hoàng Đại Đế danh chấn tứ phương tồn tại giống như Thần Linh cũng chỉ là Thiên Nhân...Như Bát Cực Tông vị lão tổ truyền kỳ kia khai tông lập phái cho đến nay hơn ngàn năm cũng chỉ là Thiên Nhân...Bọn họ thiên tư còn ít, thiên phú vẫn kém sao?.
Diệp Bất Phàm không tin cũng không dám tin, biểu tình trên khuôn mặt càng lúc càng trở nên quái dị, Chu Như nhìn thấy không khỏi ôm bụng cười.
"Ta biết ngay ngươi sẽ như vậy, những gì ta nói đều là sự thật...Hắn là truyền kỳ không những chỉ của Bộ Thiên giới vực, chỉ sợ mảnh thế giới này không ai bì kịp, tương lai có khả năng xông phá Phi Thăng kỳ, phi thăng Thánh Giới!" Chu Như nhặt lên một phiến lá cây vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn giống như đối với phiến lá kia cũng có hiếu kỳ.
"Thiên Cơ Tông đại trưởng lão? Chẳng trách được Đông Hoang hiện tại chỉ còn hai tông chưa quy thuận Thiên Hoàng, thì ra là vì úy kỵ vị kia..Thiên Nhân ngũ suy..Mà hắn là đại ca nàng..Nói như vậy?.." Diệp Bất Phàm nói thầm trong lòng, nghĩ đến cái gì bỗng nhiên giật mình kinh dị, đưa mắt nhìn tới thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh...