Tiên Nghịch

Chương 100: Vương Lâm bỏ mạng



Nhìn cảnh ba vạn tinh hồn tiến vào trong cơ thể cự long thì rất náo nhiệt. Thoáng cái Đằng Hóa Nguyên nhanh chóng ngẩn người ra vì cự long đã xuyên qua tinh hồn lao về phía hắn.
 
Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên thay đổi cực nhanh, không kịp nghĩ thêm chút nào nhanh chóng lui lại phía sau. Đồng thời, hắn cũng ném ra mấy cái pháp bảo phòng ngự để ngăn cản bước tiến của cự long. Nhưng những pháp bảo đó dù biến hóa thành hình gì cũng đều không thể ngăn cản cự long. Cự long giống như không nhìn thấy pháp bảo trực tiếp xuyên qua, điên cuồng há chiếc miệng tanh tưởi của mình nhằm về phía Đằng Hóa Nguyên.
 
Sắc mặt Lâm Dịch có chút cổ quái, nhìn người người khổng lồ ở giữa không trung, phát hiện ra vẻ mặt hắn cũng cổ quái giống mình. Hai người nhìn nhau một lúc, người khổng lồ cười ha hả, nhìn về phía cự long với vẻ mặt chơi đùa.
 
Đằng Hóa Nguyên nhìn thấy chiếc miệng máu của cự long chưa tới gần mà hơi thở máu tanh của nó đã ập tới, uy thế của cự long vô cùng hung hãn, nhưng khi đụng phải thân thể lão, long đầu biến mất vô thanh vô tức.
 
Đằng Hóa Nguyên đã lâu rồi không có cảm giác mồ hôi lạnh chảy ra, nhưng vừa rồi chỉ trong nháy mắt sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
 
- Huyễn thuật. - Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên sau một hồi trắng xanh liền hồng trở lại, hắn nhịn không được mắng một tiếng. Hắn từ sau khi tiến vào cảnh giới Kết Đan kỳ đã mấy trăm năm rồi chưa từng thất thố như vậy.
 
Ở trước mặt toàn bộ tu chân giả của Triệu quốc, bị một màn huyễn thuật hí lộng làm cho cả người dính toàn bụi đất. Lửa giận trong lòng Đằng Hóa Nguyên trong nháy mắt bùng phát. Hắn âm trầm vỗ vào túi trữ vật bên người muốn lấy ra chiếc tiểu kỳ màu đen, bóp chết hết linh hồn trong đó.
 
Khiến cho toàn bộ thân nhân của hắn giết không còn một mống. Nhưng đúng vào lúc này một vệt lốm đốm xuất hiện ở giữa không trung, sau đó chúng dung hợp lại một chỗ, thanh niên nhân lại một lần nữa xuất hiện.
 
Hắn không nói hai lời, tay phải vung lên, một đạo lục quang chợt lóe sáng, mang theo khí tức băng hàn phóng về phía Đằng Hóa Nguyên, trong nháy mắt đã tới bên người lão.
 
Đằng Hóa Nguyên cười lạnh một tiếng, thân hình chẳng những không lui lại mà còn tiến lên trước một bước, bàn tay hóa thành trảo, ngoại miệng châm chọc nói:
 
- Lần đầu tiên là huyễn thật, lần thứ hai cũng chưa chắc đã là thật.
 
Vương Lâm chẳng nhẽ ngay cả một chút kỹ xảo nhỏ này cũng không biết?
 
Vừa nói, tay lão vừa chộp vào thanh phi kiếm. Lục quang chợt lóe lên, thanh phi kiếm biến mất, sau đó hiện ra đằng sau Đằng Hóa Nguyên, mũi kiếm đâm về phía sau lưng hắn.
 
Chỉ nghe một tiếng đinh vang lên, phi kiếm phảng phất như bị đâm vào một khối kim loại vậy, trực tiếp văng ra xa. Từ chỗ góc áo vị phá hỏng của Đằng Hóa Nguyên người ta có thể nhìn thấy một bộ nội giáp màu vàng.
 
Ánh mắt Đằng Hóa Nguyên lóe lên hàn quang, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Khi thân hình lão xuất hiện ở trước người thanh niên, tay phải hóa thành trảo, đầu ngón tay được mấy đạo hắc ti bám lấy chộp về phía thanh niên.
 
Cùng lúc đó tay trái lão vung lên, tám đạo quang trụ màu đỏ nhất thời xuất hiện ở bên hai bên người. Tám đạo quang trụ màu đỏ như máu sau khi chiếu sáng cùng một chỗ lập tức hình thành một chiếc lồng giam.
 
Lúc này, thanh niên ở giữa không trung không lộ ra nửa điểm kinh hoảng, ngược lại còn có một tia châm chọc. Khi bàn tay Đằng Hóa Nguyên chộp tới thân thể hắn lập tức hóa thành hư ảnh, chậm rãi tiêu biến tại chỗ.
 
Khi thanh niên biến mất, từ trong thân thể hiện ra hai đốm ánh sáng màu xanh, hai đốm sáng này rất nhanh tụ họp lại một chỗ.
 
Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên nhanh chóng thanh đổi, đúng lúc này, từng gợn sóng màu lam dần khuếch tán ra, trong nháy mắt đã bao trùm phương viên mấy ngàn thước. Trong mấy ngàn thước vuông lúc này đều bị đóng một lớp băng màu lam.
 
Hai mắt Lâm Dịch hơi híp lại, nội tâm thì thầm:
 
- Thật sự thú vị. Tiểu gia hỏa này vừa có Thiên Huyễn của Huyễn thành, lại còn có cả Lam Băng Thiểm của Hoàng Tuyền Tông. Ý! Thanh phí kiếm kia cũng không đơn giản, mặc dù chỉ là mô phỏng theo nhưng uy lực cũng không nhỏ.
 
Lúc này người khổng lồ trên không cũng tỏ vẻ sửng sốt, liếc mắt nhìn thoáng qua về phía thông đạo Quyết Minh Cốc, hé miệng lộ ra nụ cười cổ quái.
 
Trên bầu trời, cái thông đạo hình tròn do hai con giao long tạo thành với lớp mảng mỏng cũng đã tan rã bảy tám phần.
 
Bốn phía thân thể Đằng Hóa Nguyên đều là cột sáng màu đỏ. Trong nháy mắt chúng phát ra thanh âm "ca ca", đông lạnh thành tám tòa băng điêu.
 
Ngoại trừ tác dụng của lồng giam ra còn lại đều mất đi hiệu quả.
 
Cùng lúc đó, tầng tầng lam băng theo hai chân hắn nhanh chóng lan dần lên. Đằng Hóa Nguyên rõ ràng cảm giác được từng trận âm hàn khí đang nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể. Tay chân dần cứng ngắc, bất quá hắn cũng không tỏ vẻ kinh hoảng, mức độ hàn khí này đối với hắn không có ảnh hưởng lớn. Linh lực trong cơ thể nhanh hắn nhanh chóng được điều động, chân tay dần khôi phục lại cảm giác ban đầu.
 
Đúng lúc này, ở một chỗ tối trong thông đạo Quyết Minh Cốc, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thân thể hắn phút chốc tiêu biến tại chỗ, hai lần thuấn di còn sót lại cũng được hắn tiếp tục sử dụng thêm lần nữa.
 
Khi những gợn sóng mà lam xuất hiện, trong nháy mắt Vương Lâm nhờ vào thân thì có thể chống cự lại với âm hàn chi khí cho nên không bị ảnh hưởng mà vô thanh vô tức đến bên người Đằng Hóa Nguyên.
 
Hắn biết rõ thực lực bản thân, căn bản là không thể chống lại Nguyên Anh kỳ cao thủ. Chỉ cần đối phương nhấc tay một cái đã có thể giết hắn vô số lần. Cho nên Vương Lâm cũng không có ý định muốn báo thù. Dù trong đáy lòng tràn ngập sát khí nhưng vẫn bị hắn cưỡng chế. Trong nháy mắt khi hắn hiện thân, tay phải tìm tòi một chút, sau đó chụp vào túi trữ vật trên lưng Đằng Hóa Nguyên.
 
Đằng Hóa Nguyên khi nhìn thấy Vương Lâm xuất hiện, thấy hành động của đối phương, nội tâm lập tức hiểu được sự tình. Tuy nhiên tay chân hắn đang dần khôi phục, hành động vẫn còn cứng nhắc. Hơn nữa do Vương Lâm xuất hiện đột ngột, đợi khi hắn Đằng Hóa Nguyên nhìn thấy hành động của đối phương, thì tay của hắn đã đặt lên túi trữ vật.
 
Gương mặt Đằng Hóa Nguyên lộ vẻ dữ tợn, hắn khẽ quát lên:
 
- Bạo!
 
Tay Vương Lâm trong nháy mắt đặt lên túi trữ vật, đột nhiên cảm nhận được một cỗ năng lượng mang tính chất hủy diệt từ bên trong túi trữ vật truyền ra. Sau đó nó theo cánh tay của hắn truyền vào cơ thể, một tiếng nổ vang lên. "Bùm" một tiếng, từ đầu ngón tay của hắn bắt đầu nổ mạnh, tiếp đó dần lan ra. Vương Lâm cắn chặt răng, tiểu kiếm màu xanh biếc trong nháy mắt tới bên người. Nó không chút do dự chém xuống cánh tay phải của hắn. Thân thể nương theo dư chấn của vụ nổ nhanh chóng lui lại phía sau.
 
Cùng lúc đó, tay trái hắn hóa thành trảo, Dẫn Lực Thuật nhanh chóng được điều động tóm lấy túi trữ vật.
 
Lúc này thân thể Đằng Hóa Nguyên đã khôi phục lại hành động như trước, hắn bước lên một bước đã rời khỏi băng quyển màu lam, đuổi theo Vương Lâm.
 
Trong nháy mắt đuổi theo, bàn tay Đằng Hóa Nguyên hóa thành trảo, miệng quát:
 
- Vương Lâm! Ngươi cho rằng lấy được túi trữ vật của lão phu là có thể mở ra sao? Lúc trước ngươi giết chết cháu ta, hôm nay ta muốn bắt hồn phách của ngươi để luyện thành hồn phiên, cho ngươi chịu cực hình thảm khốc nhất của thế gian mà chết.
 
Tay phải Vương Lâm bị đứt đoạn. Trong lúc hắn lui về sau nhanh chóng điều chuyển linh lực làm đông cứng vết thương, tránh cho máu trong người bị thất thoát. Túi trữ vật của Đằng Hóa Nguyên hắn cũng không dám trực tiếp cầm, mà dùng Dẫn Lực Thuật khống chế lấy cách mình một đoạn.
 
Trong lòng Đằng Hóa Nguyên có chút căm tức. Làm nhiều trò như vậy trước mặt bao nhiêu đồng đạo chỉ để đối phó với một tiểu tử Trúc Cơ kỳ, đây vốn là chuyện rất tổn hại tới thân phận. Nếu có thể bắt sống hoặc giết chết đối phương thì cũng tạm được. Nhưng lúc đầu hắn bị một màn huyễn thuật lừa gạt, làm cho bụi đất bám đầy người trông rất vất vả. Cuối cùng lại bị băng tinh màu lam lan tới, khiến cho bản thân lão xuất hiện tình trạng tạm thời bị đóng băng. Tuy có thể khôi phục lại bình thường một cách nhanh chóng, nhưng cũng bị Vương Lâm đoạt mất túi trữ vật.
 
Loại cảm giác này không thua gì bị người ta tát thẳng vào mặt hắn, làm cho hắn vô cùng căm tức. Mà rõ ràng đối phương không thể chịu nổi một kích của hắn, nhưng lại nắm giữ Thuấn Di thuật, khiến cho trong lòng hắn phải giật mình. Phải biết rằng Thuấn Di là pháp thuật sở hữu độc quyền của cao thủ Nguyên Anh kỳ trở lên.
 
Trừ những điều đó ra, làm cho Đằng Hóa Nguyên cũng cảm thấy kinh hãi là đối phương vô cùng quyết đoán và cứng cỏi, dám chặt đứt cánh tay phòng ngựa vụ nổ tiếp tục lan tràn. Về điểm ấy Đằng Hóa Nguyên không tự chủ được cũng phải tán dương. Nhưng chỉ một chút tán thưởng đó trong nháy mắt đã bị cừu hận trong mắt lão bao phủ.
 
Đối phương càng quyết đoán, Đằng Hóa Nguyên lại càng muốn giết hắn hơn.
 
- Vương Lâm, lúc trước ngươi giết cháu ta thì kết quả hôm nay không nên oán người khác. Bất quá ngươi yên tâm, đợi sau khi ta giết được ngươi, ta sẽ để cho Đằng Lệ truy sát cả nhà Tức Mặc lão nhân, để cho bọn chúng làm bạn đồng hành với ngươi. - Nội tâm Đằng Hóa Nguyên cười lạnh. Bàn tay của lão không chút do dự vung lên. Nhất thời từng cơn gió nổi lên từ bốn phía, ba vạn linh hồn đang phiêu đãng xung quanh lập tức lao về phía Vương Lâm.
 
Vì phòng ngừa Vương Lâm một lần nữa sử dụng thuấn di, Đằng Hóa Nguyên vỗ ngực một cái. Nguyên Anh lập tức từ bên trong người thoát ra, kêu lên một tiếng. Nguyên Anh nhanh chóng thu nhỏ đi không ít. Ngay sau đó, Nguyên Anh phun ra một quả huyết cầu. Khi huyết cầu xuất hiện lập tức biến thành một tấm lưới máu bao phủ lấy bốn phía.
 
Hai người nhanh chóng bị một tia Trớ Chú bao phủ. Thân thể Vương Lâm lập tức bị giam cầm trong một chỗ không thể di động. Trong lòng hắn thầm thất kinh, đang muốn thuấn di thì đột nhiên nhìn về phía trước thân hình không nhịn được run lên. Hắn nhìn chằm chằm vào phía ba vạn tinh hồn đang lao tới. Một linh hồn ở phía trước đang rơi xuống hai hàng huyết lệ, gương mặt thống khổ - Người đó là phụ thân của hắn.
 
Đằng Hóa Nguyên chú ý tới vẻ mặt của Vương Lâm nên cũng không nóng nảy đuổi theo, hắn cười âm u nói:
 
- Thấy được sao? Ngươi tưởng rằng lão phu đem hồn phách cả nhà ngươi đặt ở trong hồn kỳ sao? Vương Lâm. Ngươi quá ngây thơ rồi.
 
Vừa nói, ngón tay phải của hắn giơ lên, ba vạn linh hồn ở bốn phía nhanh chóng ngưng lại. Tiếp theo đó hồn phách phụ thân Vương Lâm một mình bay ra lao về phía hắn.
 
Vương Lâm cắn chặt hàm răng, một vòi máu tươi từ trên khóe miệng chảy ra, hắn nhìn hồn phách phụ thân lọt vào trong cơ thể, chịu đựng từng cơn đau từ bên trong cơ thể lan ra. Hắn ngửa mặt lên trời cười bi thảm, tiếng cười càng lúc càng lớn, miệng liên tục chảy ra máu tươi, hắn ngẩng đầu nhìn trời, cười to nói:
 
- Tu tiên. Nguyên lai đây chính là tu tiên. Được. Được!
 
Dứt lời hắn đưa tay vỗ mạnh lên trán, một tia linh khí âm hàn tràn vào bên trong, hồn phách phụ thân của hắn nhanh chóng bị bao vây lại, dưới tình huống không hề tổn hại mà dần đóng băng lại.
 
Đằng Hóa Nguyên nhìn Vương Lâm, trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia hàn ý. Nhưng ngay sau đó, hắn cảm thấy có chút buồn cười, mình mà lại phải sợ hãi một tên tu luyện giả Trúc Cơ kỳ sao? Đằng Hóa Nguyên hít sâu một hơi linh khí, tay phải đưa lên cao. Từ ba vạn tinh hồn xung quanh một lần nữa xuất hiện một hồn phách. - Đó chính là mẫu thân Vương Lâm.
 
Thân hình Vương Lâm khẽ run rẩy, Dẫn Lực Thuật được hắn điều khiển bắt lấy túi trữ vật cũng được buông ra. Đồ vật này bây giờ đối với hắn đã mất đi tác dụng.
 
Trí nhớ lúc còn nhỏ, khi tiến vào Hằng Nhạc phái, nhanh chóng như thủy triều tràn về trong ký ức.
 
- Vương Lâm. Ngươi xem ta đối với ngươi rất nhân từ, cho ngươi cùng phụ mẫu được đoàn tụ. - Đằng Hóa Nguyên vừa nói, đầu ngón tay hơi điểm, hồn phách mẫu thân Vương Lâm chui vào trong cơ thể của hắn.
 
Đau đớn của thân thể làm sao có thể sánh được với đau đớn về tinh thần.
 
Vương Lâm có thể cảm giác được, trong lòng mình đang chảy máu. Hắn nhìn chằm chằm về phía Đằng Hóa Nguyên, sau đó một lần nữa đem linh khí âm hàn đóng băng hồn phách của mẫu thân lại.
 
Đằng Hóa nguyên cười lạnh nói:
 
- Được rồi. Trò chơi tới đây kết thúc. Ta biết ngươi có ý định nhờ vào chiến trường ngoại vực để đảo tẩu. Bất quá ta cũng sớm đoán ra, cho nên ý
 
nghĩ này của ngươi hãy bỏ đi.
 
Vừa nói, tay phải hắn hóa thành trảo, túi trữ vật của Vương Lâm nhanh chóng bay lên rơi vào trong tay Đằng Hóa Nguyên. Dùng tinh thần quan sát một chút, nhất thời túi trữ vật vỡ nát, toàn bộ vật phẩm ở bên tỏng, kể cả lệnh bài tư cách cũng bị tiêu hủy.
 
Cùng lúc đó, ba vạn tinh hồn ở bốn phía bắt đầu điên cuồng chui vào trong cơ thể Vương Lâm. Cắn nuốt cơ thể và linh lực của hắn, trên người hắn hiện lên vô số gương mặt.
 
Có rất nhiều hồn phách nhằm vào băng tinh - Nơi bảo vệ hồn phách phụ mẫu Vương Lâm, nhưng đều bị hắn dùng thân thể bảo vệ.
 
Ngay sau đó, cánh tay trái Vương Lâm nhanh chóng bị cắn nuốt không còn chút gì, tiếp theo tới hai chân của hắn. Cả quá trình cắn nuốt ngay cả tiếng hừ Vương Lâm cũng không thốt ra, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt Đằng Hóa Nguyên. Ánh mắt của hắn làm cho đáy lòng của Đằng Hóa Nguyên tràn ngập hàn ý.
 
Người khổng lồ ở trên không vốn luôn quan sát tình hình bên dưới, trong mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt, trong lòng thầm nghĩ:
 
- Lệ khí. Đây chính là lệ khí a.
 
Ba vạn tinh hồn cắn nuốt cơ thể của Vương Lâm khiến cho cơ thể của hắn dần tiêu tán đi. Gương mặt Đằng Hóa Nguyên lộ vẻ dữ tợn, miệng thì thào nói:
 
- Lệ nhi. Thái gia gia đã vì cháu mà báo thù. Ngươi xem đi, còn chưa có hết, chờ cho thân thể của hắn sau khi bị ăn hết hoàn toàn, thái gia gia sẽ rút hồn phách của hắn ra.
 
Vương Lâm cười thảm một tiếng, thân thể đau đớn nhưng hắn không hề cảm giảm được, thừa dịp khi còn một thở hắn vẫn bao vệ cho hồn phách của phụ mẫu. Dùng Dẫn Lực Thuật khống chế lấy thân hình mình, đây là điều duy nhất mà hắn có thể làm được vào lúc này. Cho dù có chết cũng phải cùng với phụ mẫu chết ở một chỗ.
 
Hắn cũng không hối hận mình từ Quyết Minh Cốc đi ra. Hắn biết nếu mình còn tiếp tục ẩn nấp thì có lẽ sẽ thoát được kiếp nạn. Nhưng dù là một tia hy vọng hắn cũng không bỏ qua. Đi ra ngoài, hắn có lẽ còn có khả năng đoạt hồn phách phụ mẫu về.
 
Thế nhưng không được, một chút cơ hội cũng không có. Thân thể của hắn bị giam cầm trong huyết võng, vừa rồi định thuấn di thử một lần mới phát hiện ra không có tác dụng. Ngay lúc này, trong lòng Vương Lâm chỉ có hận ý.
 
- Phụ thân. Mẫu thân. Thiết Trụ bất hiếu. Nếu có kiếp sau hy vọng con không làm con của hai người. Bởi vì.không xứng.nếu không có con, hai người đã không phải chịu độc thủ của đối phương. - Hai mắt Vương Lâm chảy ra từng giọt huyết lệ, hắn nhắm lại hai mắt.
 
Đúng lúc này, một tiếng thở dài từ trong ngực Vương Lâm truyền ra, ngay sau đó thân thể Vương Lâm bỗng nổ mạnh. Ba vạn hồn phách phía sau bị đây ra, ngay sau đó, một đạo ánh sáng mang theo hồn phách của phụ mẫu Vương Lâm trong nháy mắt bắn ra, xuyên qua quang võng ở bốn phía bay vào thông đạo Vực Ngoại chiến trường.
 
Người khổng lồ cùng Lâm Dịch trong nháy mắt nhìn thấy ánh sáng biến mất, đột nhiên thần sắc đại biến. Lâm Dịch thất thanh kêu lên:
 
- Là.
 
Vừa nói tới đây hắn lập tức ngậm miệng lại, không nói hai lời, thân thể trực tiếp lao vào phía bên trong thông đạo tiến vào ngoại vực. Nhưng ngay khi tiến vào cửa thông đạo đã bị đẩy ngược trở lại.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.