Tiên Nghịch

Chương 1014: Nghiệt duyên



Toàn thân Cổ Ma Tháp điên cuồng xuất hiện ma khí, ảo hoá thành một ma ảnh thật lớn. Ma ảnh này nhìn rất hung ác đang muốn phóng lên cao.
 
Nhưng dưới sự đè xuống của trường kiếm đỏ thẫm, ma ảnh lập tức rên lên một tiếng, toàn bộ thân mình bị áp chế, ngay tại lúc trường kiếm kia chém xuống, ma ảnh nâng song chưởng lên muốn phản kháng.
 
Chỉ có điều ầm một tiếng, song chưởng ma ảnh liền tan vỡ, giống như như không hề ngăn cản trường kiếm được chút nào.
 
Ánh mắt Cổ Ma Tháp lộ ra vẻ sợ hãi, hắn không biết lai lịch của tứ thánh khí, nhưng sau khi quan sát hắn bắt đầu phỏng đoán, cho tới lúc này hắn đã hoàn toàn xác định.
 
- Đây… Đây là Thái Cổ thiên đạo bảo vật!
 
Cổ Ma hít vào một hơi, lúc này tiểng nổ ầm ầm từ ma ảnh phía trên căn bản không thể ngăn trở được trường kiếm. Chỉ thấy trường kiếm gào thét bỏ qua ma ảnh lao thẳng đến Cổ Ma Tháp.
 
Đúng lúc này, Thiên Vận Tử đứng bên cạnh, ánh mắt lộ ra vẻ quyết đoán, tay áo vung lên, quang mang bảy màu liền vờn quanh thân thể, hắn thở sâu chỉ về phía trước, miệng quát khẽ:
 
- Thiên Vận thất thải, phụng thiên thừa vận, thập nhất sát!
 
Lời vừa dứt, thân mình Thiên Vận Tử run lên, bảy dải màu xung quanh thân thể lập tức chia ra lao thẳng đến Cổ Ma Tháp Già phía trên trường kiếm.
 
- Da cam!
 
Bên ngoài cơ thể còn lại sáu màu, màu da cam tách ra. Theo tiếng quát khẽ của Thiên Vận Tử, nháy mắt bảy quang mang đỏ, da cam, lục, lam, chàm, tím bất đồng toàn bộ rút ra, lao thẳng về phía trước, hóa thành một đạo ánh sáng bảy màu.
 
- Thất mang quy nhất, thành thiên vận chi quẻ!
 
Thiên Vận Tử một đầu tóc đen tự động tung bay, theo tiếng gầm nhẹ, cuối cùng này bảy dải màu lập tức xoay tròn hợp thành một cơn lốc xoáy.
 
Phía trong lốc xoáy dần dần hiện lên ba khối mộc giáp, chúng bị Thiên Vận Tử nắm ở trong tay ném về phía trước. Ba khối mộc giáp dừng lại ở phía trước va chạm với nhau hợp thành một quẻ tượng. Hai mắt Thiên Vận Tử nhìn chằm chằm quẻ tượng kia, trợn to mắt, bấm tay niệm thần chú chỉ về hướng mộc giáp.
 
- Tá vận, thành đạo!
 
Lời vừa nói ra, lập tức ba cái mộc giáp phía trên lập tức tỏa ra một cỗ khí tức không thể nào hình dung. Khí tức này vừa xuất hiện liền khiến cho thanh trường kiếm đỏ thẩm cũng như phải dừng lại. Dường như có một cổ lực lượng từ trong ba cái mộc giáp kia sắp thức tỉnh, ầm ầm lao ra. Nháy mắt khi lực lượng này tràn ra, đám người xung quanh lập tức chấn động. Đôi mắt của lão già Côn Hư nhíu lại, nhìn Thiên Vận Tử một cái, trong mắt hiện lên quang mang kỳ dị.
 
- Đạo của Thiên Vận Tử hóa ra không phải là thiên vận mà là mượn sự chuyển động của thiên vận, tự thành đạo hải. Người này không ngờ lấy loại ý niệm này để tu đạo lại khiến hắn tu thành ý cảnh này, thậm chí đã gần tới… Cổ Ma Tháp Già lúc này đã nhìn ra một ít, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Thiên Vận Tử lộ ra vẻ khiếp sợ.
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khí tức truyền ra từ bên trong ba khối mộc giáp kia. Cỗ khí tức này hắn khắc cực sâu trong trí nhớ của mình. Trong túi trữ vật của hắn có một thức lấy ở vực sâu trong Động phủ táng tiên, khối kết tinh ở trên miệng vết thương trên đầu của bát tinh Cổ Thần. Cỗ khí tức lộ ra trên khối kết tinh kia và từ trên ba khối mộc giáp lúc này giống nhau như đúc!
 
Mắt thấy cỗ khí tức trên ba khối mộc giáp đã ngày càng đậm, hai mắt của Chu Tước Thánh Hoàngnhíu lại, không chút do dự chỉ về phía trước, một mình mở ra thức thứ ba của Chu Tước Thánh khí, trong miệng quát khẽ:
 
- Hỏa thiên!
 
Trường kiếm đổ thẫm phát ra một tiếng kiếm minh vang dội, ngọn lửa trên nó bỗng nhiên tản ra về mọi hướng, nháy mắt đã tràn khắp khoảng không. Phảng phất lúc này nó chính là căn nguyên của thiên địa chi hỏa. Hỏa diễm tràn đầy tinh không lại theo chỗ hổng mà Yêu Linh chi địa tạo ra để dung nhập vào nơi này, khoảnh khắc gần như toàn bộ cả nửa tinh vực nơi này đã tràn đầy hỏa diễm.
 
Lại ở phía trong trường kiếm, không ngờ dũng mãnh hiện ra một cỗ khí tức giống như từ khối mộc giáp, nhưng còn mạnh hơn nữa! Theo ngón tay Chu Tước Thánh Hoànghạ xuống, trường kiếm liền trực tiếp chém xuống, đánh mạnh vào ba khối mộc giáp.
 
Rầm rầm rầm!
 
Tiếng nổ đinh tai nhức óc nổi lên vang khắp thiên địa, điên cuồng tấn công, ba khối mộc giáp kia liền trực tiếp tan vỡ, ngay sau đó cơn lốc bảy màu cũng như gió cuốn mây tan vờ vụn.
 
Thiên Vận Tử phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược về phía sau.
 
Trường kiếm kia áp chế, khai phá hết mọi trở ngại rồi trực tiếp dừng ở đỉnh đầu Ma Tháp Già, trong nháy mắt này Ma Tháp già rống lên, màn sương đen tại mi tâm nhanh chóng ngưng tụ, cổ ma chân linh liền xuất hiện, từ mi tâm lao ra mang theo một cỗ ý chí ngịch thiên lao thẳng đến trường kiếm.
 
Hắn là Cổ Ma, lại là một trong ba Cổ tộc, là nghịch thiên bộ tộc, giờ phút này bị trường kiếm áp bức, tiếng gào thét của Cổ Ma vang khắp trời đất.
 
Nhưng ngay tại khoảnh khắc chân linh hiện ra, từ trong trường kiếm đỏ thẫm quang mang chợt lóe lên, giọt máu Thái Cổ thánh khí không ngờ từ trong trường kiếm bay ra, lóe lên trực tiếp dừng ở chân linh tại mi tâm chân linh Cổ Ma.
 
- Huyết dịch này không phải là Thái Cổ chi đạo… Chân linh Cổ Ma kêu thảm thiết, lập tức mi tâm giống như hoà tan, bị máu kia thẩm thấu vào. Chân linh hắn quay ngược trơ lại, về với thân thể Thanh Lâm, đang muốn lui ra phía sau, nhưng giọt máu đã trực tiếp dừng ở mi tâm hình thành một phong ấn đỏ tươi. Thân mình Cổ Ma Tháp Già run lên, lập tức ngã xuống trên mặt đất.
 
Chu Tước Thánh Hoàngthân mình mờ ảo, hắn vốn là do nguyên thần tạo thành, khi thi triển Thái Cổ thánh khí tiêu hao rất lớn, nếu mở ra nhất trọng, nhị trọng cũng dễ thôi, nhưng để mở đệ tam trọng thì trong tứ thánh tông chỉ mình hắn có thể làm được, mà điều này phải trả một giá rất cao, dù là hắn có thể chịu đựng được nhưng cũng trả giá đại giới.
 
Thân thể hắn ngày càng mờ nhạt, nhưng tay phải vung lên lập tức trường kiếm loé lên lao thẳng về phía phía Thiên Vận Tử phía sau đi tới. Chớp mắt, trường kiếm gần như hướng về đầu của Thiên Vận Tử chém tới. Khoảnh khắc khi một chém này hạ xuống, Thanh Long trường thương biến ảo ra, cũng có Bạch Hổ chi đao, Huyền Vũ chi kích xuất hiện nhất tề hạ xuống. Rõ ràng Chu Tước Thánh Hoàngđã động sát khí. Vẻ mặt Thiên Vận Tử dữ tợn, ngẩng đầu lên, trong lúc nguy cấp, tay phải hắn xé tung mi tâm, cũng đem đạo phong ấn thứ ba xé ra một nửa. Gần như mới xé mở một nửa, một cỗ khí tức gấp bội không thể tưởng tượng được ầm ầm dâng lên, đối kháng với công kích của tứ Thái cổ Thánh khí của Tứ Thánh Tông.
 
Tiếng động rầm rầm chợt vang lên, hình thành một trận tấn công dồn dập, xung kích đánh trúng khiến cho Thiên Vận Tử lại phun ra một ngụm màu tươi, thân mình hắn bay nhanh đi, nháy mắt đã phá khai không gian, biến mất.
 
Trường kiếm đỏ thẫm lơ lửng giữa không trung, đứng yên bất động.
 
Chu Tước Thánh Hoàngtrầm ngâm, thân mình càng trong suốt hơn, nhìn Thiên Vận Tử chạy trốn, lắc đầu nói:
 
- Lão phu đã già… Nếu là lúc sung sức năm đó thì Thiên Vận Tử không thể trốn thoát đệ nhị trọng của tứ Thánh khí.
 
Hắn thở dài liếc mắt nhìn mọi người bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người lão già Côn Hư Chậm rãi nói:
 
- Lão bằng hữu, hôm nay nếu ngươi cùng Tứ Thánh Tông ta trừ yêu… Côn Hư lão gia kia liền trầm ngâm một lúc, nhìn thoáng qua Cổ Ma Tháp Già bị phong ấn trên mặt đất, lại nhìn qua Thái Cổ Thánh khí vẫn chưa bị thu hồi đang lơ lửng trong không trung.
 
Với tu vi của hắn nếu lúc này ra tay, điều kiêng kị duy nhất chính là Thái Cổ thánh khí kia.
 
- Lão phu làm việc này là vì trả lại một nhân tình của Thanh Lâm năm đó, hiện giờ Cổ Ma đã bị ngươi lấy Thái Cổ thánh khí phong ấn coi như việc đã xong, cáo từ.
 
Sau khi cân nhắc, lão già từ bỏ mọi tính toán, đối với Thái Cổ tứ thánh khí hắn rất kiêng kị, hôm nay thánh khí phát ra uy lực so với năm đó thí chênh lệch rất lớn, chỉ khi dùng tới huyết khí để tế bái, nếu không Tứ Thánh Tông… Lão già thầm than, thân mình nhoáng lên một cái lao thẳng vào giữa không trung, ở giữa không trung hắn quay lại nhìn Mộc Băng Mi một cái.
 
Mộc Băng Mi trầm ngâm một lát, nhìn Vương Lâm cắn môi, hạ giọng nói:
 
- Cho ta… nhìn hắn một lần, được không… chỉ nhìn một lần!
 
Chu Tước Thánh Hoàngsửng sốt, ánh mắt nhìn vào Vương Lâm, không nói gì.
 
Sắc mặt Vương Lâm trắng bệch, thương thế trong cơ thể đã tới mức không thể chịu đựng nổi, nguyên thần lại có dấu hiệu tiêu tan, lời nói của Mộc Băng Mi lọt vào trong tai khiến cho thân mình Vương Lâm run lên, toàn thân tràn ngập đau đớn theo ánh mắt lộ ra.
 
Vương Lâm không xoay người lại, cũng không trả lời câu hỏi của Mộc Băng Mi, mà đến bên người Chu Tước Thánh Hoàngmở miệng nói:
 
- Có thể đưa ta về Chu Tước Thánh Tông không?
 
Chu Tước Thánh Hoàng gật đầu.
 
- Đem cả những bằng hữu bị thương mang đi, giúp bọn họ khôi phục lại… Những điều kiện của ta với Chu Tước Thánh Tông ngươi có thể đáp ứng.
 
Chu Tước Thánh Hoàng mỉm cười, gật đầu nói:
 
- Có thể!
 
Hắn nói xong, lập tức người của Tứ Thánh Tông xung quanh đều tự tản ra dìu những người bị thương. Còn người của tu chân Liên Minh đều lui ra phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kị.
 
- Bằng hữu của ta rất nhiều người mất đi thân thể… - Tứ Thánh Tông một lần nữa sẽ giúp bọn họ ngưng tụ!
 
- Huynh trưởng ta Tư Đồ thân vong vì kì độc Thi Âm Tông… - Ta sẽ phụ trách!
 
- Ân nhân Chu Dật của ta muốn Thanh Lâm sống lại!
 
- Vậy thân thể Thanh Lâm ta cho ngươi, nếu cần gì Tứ Thánh Tông sẽ toàn lực trợ giúp.
 
- Trong vùng đất Yêu Linh này ta có một truyền nhân… - Ta sẽ cho người mang tới Chu Tước Thánh Tông!
 
- Tu chân Liên minh lúc trước có ý đồ giết ta, ta muốn nguyên thần tiên nhân bọn họ!
 
Trong mắt Vương Lâm hiện lên tia lạnh lẽo, đối với những người này hắn chưa bao giờ sẽ nhân từ nương tay, mà giống như một ma đầu. Tiên nhân bốn phía không chút do dự ngay lập tức bay nhanh lui về phía sau, điên cuồng bỏ chạy.
 
Trong mắt Chu Tước Thánh Hoànghàn quang loé ra, gật đầu nói:
 
- Việc này không khó!
 
Tay áo hắn vung ra, lập tức Thái Cổ thánh khí trong không trung chấn động, chia ra làm bốn, hướng về xung quanh quét ngang.
 
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng nổi lên.
 
Đối với sự lạnh lùng của Vương Lâm, Mộc Băng Mi chỉ cắn môi, lại có vết máu rỉ ra, ánh mắt nàng lộ ra vẻ thổng khổ, lớn tiếng hô:
 
- Vương Lâm! Ta muốn thấy hắn, xin ngươi, cho ta nhìn hắn một lần!
 
Ánh mắt nàng đau đớn, Vương Lâm không nhìn tới, nhưng hắn lại biết sự thống khổ trong lòng của mình cả đời này không thể tiêu tan, hắn nhắm hai mắt bình tĩnh nói:
 
- Ta nợ nàng một viên đan dược cứu mạng, càng có một ơn cứu mạng.
 
Chu Tước Thánh Hoàngmỉm cười nói:
 
- Ta sẽ nghĩ biện pháp vì ngươi mà bồi hoàn cho Côn Hư chi cảnh, còn có vấn đề gì không?
 
Vương Lâm lắc đầu, hạ giọng nói:
 
- Đi thôi… Tay áo Chu Tước Thánh Hoàng vung ra, thân mình Vương Lâm lập tức theo đó bay lên, lực lượng từ Thánh Hoàng tràn ngập, nhằm thẳng đến chỗ hổng trên mặt đất Yêu Linh mà đi.
 
- Vương Lâm, hắn là con của ta, ta muốn thấy hắn!
 
Sắc mặt Mộc Băng Mi tái nhợt, thân mình run rẩy, chằm chằm nhìn Vương Lâm, hai tay nắm chặt lại.
 
- Ngươi không xứng!
 
Vương Lâm mạnh mẽ xoay người, hét lớn, hắn vẫn luôn áp chế tình cảm của mình, nhưng vào lúc này rốt cuộc cũng không khắc chế được, âm thanh rống lên, đem nỗi thống khổ trong lòng mấy trăm năm điên cuồng phát tiết ra ngoài.
 
Hắn vốn đã trọng thương, giờ phút này nỗi thống khổ kìm nén mấy trăm năm bộc phát, tâm thần bị tác động, một ngụm máu tươi phun ra, trước mắt Vương Lâm một mảnh tối tăm… - Tứ Thánh Tông… đi rồi, mang mọi người đi rồi… Khoé mắt Mộc Băng Mi hai hàng lệ chảy xuống, trong lòng không ngừng đau nhói hướng Triêu Bặc Sinh phun ra một ngụm máu tươi, rồi ngã xuống Lão già Hư Côn thở dài, tay phải mang theo Mộc Băng Mi rời đi rất xa.
 
Trong hư không chỉ còn âm thanh tang thương quanh quẩn.
 
- Nghiệt duyên.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.